Điệp Vụ Lột Trần - Chương 10
Hôm nay cả nhà ông chủ Na dắt nhau ra Vũng Tầu chơi, nàng phải ở lại coi chừng nhà. Na khóa cửa đi kiếm Việt, nàng đoán anh chàng đang nhâm nhi cà phê ở khu bán cơm bên Hải Quân Công Xưởng. Giờ này ít ai tới đó vì tốp ăn buổi sáng đã đi rồi, còn tốp ăn trưa cũng phải vài tiếng nữa mới tới. Na nhìn ráo ráe không thấy Việt đâu nàng thất vọng đinh trở về, bỗng nghe tiếng gọi:
– Na, Na ơi.
Na qưay lại, thấy Xuân đang vẫy nàng rối rít. Xuân là cán bộ huấn luyện viên của Na trong mật khu nằm trong “Cục R” năm nào, nàng không ngờ Xuân lại về Saigon hoạt động. Bữa hôm trước đã gặp Xuân một lần, lúc nàng ngồi với Việt, vô tình hôm nay lại gặp ở đây. Na mừng rỡ, chạy lại ngay.
– Chị Xuân, khỏe không chi. Mấy bữa nay muốn gặp chị ghê, nhưng không biết đâu mà tìm.
Xuân mỉm cười:
– Chị cũng vậy, hôm gặp em, cứ sợ em nói năng loạng quạng, thằng cha Việt nó biết hoạt động của tụi mình thì chết cả đám.
– Em không eó khờ như vậy đâu. Chuyện sống chết chứ có phải ehơi đâu, nhưng bộ anh Việt hoạt động cho phe Quốc Gia hả?
Không, thằng cha đạp cyclo dại gái đó mà biết gì chuyện chính tri. Nhưng chị thấy y cũng tò mò lắm, phải đề cao cảnh giác mới được.
Chị khỏi phải lo điều đó, em không tệ như vậy đâu.
– Bây giờ các chị em thế nào rồi?
– Tất cả được đổ vô cư xá sĩ quan Hải Quân nằm vùng, tụi nó gặp chị chắc mừng lắm.
– Chị cũng vừa mới nhận được chỉ thị phải về đây hoạt động trực tiếp với tụi em. Thời gian nằm vùng của các em đã quá lâu rồi. Anh Ba và chị Xa nằm trong tổ chức đặc công nên không rành nhìêu về tình báo. Chị biết họ vừa nhận được khiển trách từ trong mật khu ra. Na ngạc nhiên, trố mắt nhìn Xuân. Trời ơi, thì ra chị cũng biết cả anh Ba và chị Xa à?
Xuân gật đầu:
– Chị cũng mới biết đây thôi, hai vợ chồng đó hoạt động rất đắc lực trong những công tác đặc công, phá hoại. Họ có thể giết được nhiều người. Còn về khả năng
chỉ huy Unh báo và địch vận còn dở lắm. Có một cán bộ cao cấp vừa được đổi về đây. Chính chị cũng không biết là ai. Ngưởi đó sẽ chỉ huy tổng quát tất cả.
– Nếu người cán bộ eao cấp đó về đây mà không ai biết, làm sao hoạt động?
– Họ sẽ liên lạc với chị khi cần thiết. Hiện giờ chị tạm điều khiển các eông tác tại đây.
– Anh chị Ba biết vụ này chưa?
Cặp vợ chồng đó sắp sửa tới đây bây giờ, có lẽ họ cũng không biết ngllời chỉ huy là ai đâu. Na có vẻ thích thú.
– Nếu vậy hay quá, không ngờ em lại gặp chị ở đây hôm nay.
– Nếu em không tình cờ ra đây, chị Xa cũng kêu em ra và cả con Nụ nữa.
– Ủa, có cả con Nụ nữa sao?
– Phải rồi, trong toán tụi em, Nụ chính là người điều khiển eông tác này, Nụ không những là cán bộ mà nó còn là đảng viên kỳ cựu nữa.
Na ngơ ngác.
– Ủa, nó được vô đảng hồi nào vậy?
– Lâu rồi, trước khi học chung với tụi em hồi đó kìa.
Nó được đổi từ Quân Khu l vô đây tăng cường cho tụi em, sự thực nó hoạt động từ hồi nào chính chị cũng không hay.
Con nhỏ này giỏi thực, vậy mà nó tỉnh bơ như con nhỏ làm công khù khờ.
Xuân gật gừ:
– Đó là một đặc tính tốt của nhưng người hoạt động trong lòng địch như chúng ta.
– Em nhớ ra rồi, hèn gì mới vô làm công trong cư xá này được ít lâu, nó đã dậy em thêm nhiều cách đánh bài lận để chỉ cho cô Anna. Cô Anna lại rủ bà Hồng, cũng là một tay nó xếp đặt mà em có để ý đâu. Con nhỏ này ghê gớm thực.
Na nói chưa dứt lời đã thấy Ba chở Xa và Nụ trên xe cyclo của anh ngừng lại ngay bên lề đường.
Xuân cười hì hì:
– Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi.
Nụ cười, chỉ Na.
– Con mắc dịch, mày ra đây hồi nào làm tao tìm mày hụt hơi.
Na cười hì hì, không nói gì, nhìn mọi người xuống xe, ngồi vào bàn.
Ba nhìn Na ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, bộ Na cũng biết chị Xuân à?
Na cười tủm tỉm gật đầu, nàng cố ý không trả lời để ngầm đưa địa vị của mình lên, vì nàng biết là giờ này Ba và Xa không eòn là cấp chỉ huy của nàng nữa. .
Xuân hắng giọng, nói:
– Hôm nay tôi họp các anh chị tại đây để chúng ta bàn về hoạt động trong mục tiêu Hải Quân. Trước hết, tôi xin phép được tự giới thiệu lại một lần nữa. Các đồng chí trong mật khu đã giao trách nhiệm cho tôi phải tiếp tay điều khiển công tác này, để cùng anh chị em đẩy mạnh hoạt động hữu hiệu hơn nữa, vậy xin anh Ba báo cáo các hoạt động hiện nay ra sao.
Ba đã nhận được sự khiển trách mấy bữa trước và biết Xuân phải lộ diện để chỉ huy trực tiếp tổ chức này. Từ trước tới giờ Xuân chỉ nhận báo cáo của Ba và chuyển đi. Trên thực tế, nàng vẫn là cấp cao hơn Ba, nhưng Xuân không có mệnh lệnh nào trực tiếp, bây giờ Xuân nhận được lệnh chỉ huy hoạt động; có nghĩa là Ba bi hạ từng công tác. Ba ngập ngừng nói:
– Từ trước tới nay, mọi việc trong mục tiêu Hải Quân đều do eô Na chấp hành, bây giờ cô Nụ về phụ thêm phần hoạt động, vậy xin để eác eô ấy báo cáo. Còn toán đặc công của tôi vẫn được nàm yên để hổ trợ cho toán của cô Na và Nụ thôi, chúng tôi chưa có chương trình gì cả. Lâu lâu giết đại vài người để làm hoang mang dư luận thôi.
Xuân gật gừ nhìn Na hỏi:
– Vậy Na báo cáo đi.
Na nhìn Nụ ngần ngừ:
– Hay là Nụ nói đi.
Nụ mỉm cười:
– Na cứ nói đi, xong phần chị tới lượt em.
Bất đắc dĩ, Na pbải nói:
– Từ trước tới nay, công tác chính vẫn là gài người vô làm tại cư xá sĩ quan Hải Quân này. Con số đã đạt được là 7 người. Vừa rồi thêm chị Nụ nữa là 8, nhưng con Tư bị đuổi, thành ra tổng số vẫn là 7. Còn hoạt động thì chưa thu đứợc kết quả nào cả, vì chưa nhận được chỉ thị phải làm gì. Duy chỉ có chị Nụ vừa rồi dậy em cách đánh bài lận để móc nối với các bà vợ eủa sĩ quan mở sòng bài thôi. Còn ngoài ra không có gì hết.
Xuân thấy Nụ mỉm cười nên hỏi ngay:
– Vậy Nụ có gì nói không?
– Dạ, thưa chi, em mang chl thị từ Trung Ương tới đây và công tác đã bắt đầu được thực hiện.
Cả Ba, Xa và Na cùng ngạc nhiên, nhìn nhau, chỉ riêng Xuân vẫn bình tĩnh nghe Nụ nói tiếp:
– Sòng bài là bước đầu tiên, kể như đã thành công, chị Na có công móc nối được cô Anna và bà Hằng gây lên sòng bài. Bây giờ mọi người đang sát phạt thẳng tay.
Chắc chắn sẽ có kẻ thắng người thưa và giờ hành động thực sự của chúng ta đã tới.
Na ngơ ngúc hỏi:
– Ủa, tao tưởng sòng bài là chuyện chơi thôi, chứ cái đó lại là công tác được à? ‘
Nụ mỉm cười gật đầu:
– Đó là kế hoạch từ Trung Ương đã soạn sẵn thật chị Xuân hỏi ngay:
– Vậy sòng bài đã lập xong rồi, bước kế tiếp là gì, Nụ trình bày tiếp đi.
Nụ từ từ nói:
– Dạ, khi sòng bài đã hoạt động mạnh rồi, chúng mình có bổn phận theo dõi eác phần tử đánh bài, ai thua, ai thắng.
Từ nãy tới giờ Xa ngồi yên, thấy Nụ dài dòng có vẻ hơi bực mình, lên tiếng:
– Làm cái gì kỳ vậy? Hoạt động cách mạng mà giúp địch quân mở sòng bài chơi cho vui, lại còn mất công theo dõi ai thua, ai thắng để làm gì nữa?
Nụ bình tĩnh trả lời:
– Chị Xa chưa nhìn thấy cái lợi hại ở phần sau, để em xin trình bầy tiếp.
Xuân gật gù:
– Ừ, Nụ nói tiếp đi.
– Dạ, khi mình biết ai thua ai thắng rồi, mình có nhiệm vụ bầy cho kẻ thắng sài tiền và giúp vốn cho người thua chơi nữa. Người thắng chắc chắn phải là bà Hồng và cô Anna rồi, vì họ được ta dậy đánh bài lận. Còn những người thua sẽ là các sĩ quan hoặc vợ con họ. Khi họ cần tiền, chúng ta tung tiền ra để mua chuộc những người này hoạt động cho mình.
Cả Ba, Na và Xa cùng vỡ lẽ ồ lên một tiếng, khâm phục kế hoạch đang thực hiệ~, nhưng Xuân còn tư lự, nói:
– Việc tung tiền ra mua chuộc các sĩ quan Hải Quân không dễ đâu, em có thể cho chi biết kế hoạch mua chuộc như thế nào và để làm gì được không?
Mọi người đều thấy Xuân có lý, nên ehăm chú chờ câu trả lời của Nụ.
– Dạ, đúng như lời chi Xuân nói, chúng ta tung tiền ra để mua chuộc các sĩ quan Hải Quân làm việc cho ta là một điều không thế nào thực hiện nổi. Bởi vậy, không thể đi con đường đó, vô ích thôi.
Na nóng ruột, hỏi ngay:
– Vậy phải làm sao, mục đích là cái gì?
Mặt Nụ đanh lại.
– Mục đích của ehúng ta lần này là đánh đắm toàn bộ chiến hạm lớn của dlch trong ngày Tết sắp tới. Mọi người dều giật mình, không tin được vừa nghe Nụ
nói gì. Xuân hỏi ngay:
– Như vậy có nghĩa là chỉ còn chưa đầy một năm nữa sẽ tới cao điểm của kế hoạch. Nụ có thấy rằng không thế nào đạt được kết quả không?
Nụ lắc đầu tin tưởng.
Nhất định thành công, kế hoạch rất chu toàn.
– Vậy em nói đi, chúng ta phải làm gì? Chị thấy kết quả của sòng bài không có gì đáng kể để đi tới đánh đằm toàn bộ chiến hạm lớn của địch được, mà cho dù một
chiếc cũng không làm nổi nữa, đừng nói gì tới toàn bộ, mà lại chỉ trong vòng chưa đầy một năm thôi.
– Dạ, để em trình bầy toàn bộ kế hoạch cho mọi người nghe. Hiện giờ có một đại đội đặc công, đã được huấn luyện rất chu đáo về kỹ thuật phá hoại chiến hạm. Mọi người đều ở tuổi sắn sàng đầu quân. Lý lịch và sức học của họ có thể đầu quân ở bết cứ binh chủng nào. Nhiệm vụ eủa đại đội đặc công này là phá hủy chiến hạm địch khi có lệnh. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp họ đăng lính Hải Quân. Trong số những sĩ quan Hải Quân và vợ con họ đang đáng bài trong sòng bài tại cư xá sĩ quan Hải Quân, chúng ta sẽ lợi dụng họ giúp người của ta trong đại đội đặc công đăng lính Hải Quân. Khi những cán bộ đặc công của ta đi học hết cơ bản quân sự trong ba tháng ở Trung Tân Huấn Luyện Hải Quân Nha Trang hoặc Trung Tân Huấn Luyện Quang Trung, họ sẽ được biệt phái xụống các chiến hạm lớn tập sự cho quen với sóng nước, để trước khi trở về quân trường học nghề thực thụ trở thành thuỷ thủ. Trong thời gian làm quen với sóng nước ở các ehiến hạm lớn là lúc đánh đắm chiến hạm địch một cách dễ dàng. Dự trù vào ngày mùng một Tết, đúng như kế hoạch đã dự trù. Bây giờ mọi người mới vỡ lẽ thực sự; kế hoạch là như vậy. Không ngờ còn một lực lượng nữa đã sắn sàng. Xuân nhìn Nụ đăm đăm làm mọi người để ý. Nụ cũng vừa nhận ra điều đó nên hỏi ngay:
– Chị Xuân còn gì thắc mắc không?
Xuân ngập ngừng rào đón:
– Đáng nhẽ điều này không nên hỏi, nhưng đã là chị em cùng hoạt động sống chết có nhau, vậy Nụ cho phép tôi hỏi được không?
Nụ vui vẻ gật đầu:
– Chị có gì hỏi cứ nói đi, làm gì khách sáo quá vậy?
Xuân vẫn ngần ngừ:
– Nụ có chắc không?
Nụ cười lớn:
– Cả kế hoạch hành động em đã nói hết rồi, còn gì quan trọng hơn nữa đâu mà phải giấu.
– Được nếu vậy Nụ cho biết quân hàm của Nụ và thuộc cơ quan nào biệt phái tới đây?
Đang cười, Nụ im ngay, nét mặt nàng hơi thay đổi.
– Đáng lẽ em không được phép nói, nhưng có thể phá lệ trong trường hợp này. Hơn nữa, để chúng ta dễ làm việc, em nói cho mọi người biết cũng không sao. Sự thực em thuộc quân đội chính quy miền bắc xâm nhập vào nam. Quân hàm em là Thượng úy Quân Báo.
Mọi người giật mình, Na ngồi chết cứng trên ghế, tay nàng run run thấy rõ. Xuân tự nhiên thấy ngỡ ngàng, nàng đã nghi Nụ phải là cán bộ cao cấp, nhưng không ngờ nàng lại là Thượng úy Quân Báo của Quân Đội Nhân Dân Miền Bắc xâm nhập, hèn gì nàng hoạt động khác hẳn với cán bộ địa phương. Hồi Xuân còn là huyấn luyện viên trong mật khu, Nụ có theo mấy khóa nàng giảng huấn, nhưng không phải với tư cách học viên, mà là dự thính. Lúc đó Xuân lại tưởng là Nụ chưa được phép theo học chính thức. Bây giờ mới vỡ lẽ Nụ được gửi tới đó để ehỉ huy và kiểm soát, do đó nàng đã theo dõi các học viên ngay từ khi còn đang được huấn luyện trong mật khu.
Xuân nhìn thấy ngay vị trí mình trong công tác này nàng đổi cách xưng hô liền: