Dì - Chương 9
Tôi nhẩn nha dạo chơi trên từng phân vuông da thịt dì. Tôi không cần hấp tấp vì tôi biết rành dì đang lọt vào tấm lưới tôi giăng ra nên không tài nào muốn thoát nữa. Tôi cố tìm những ngóc ngách, những khoảng thịt non, dễ nhột, dễ nhạy cảm nhất để châm chích bằng nhũng giẩu môi hay những ngón tay ma quái.
Dì căng lên như mớ dây đàn bị vặn hết mức, chỉ cần một chút nữa là đứt tung xổ hết ra. Dì thỏ thẻ như một em mèo nhỏ được chú thương yêu vuốt ve, làm em nó bấn bíu, chỉ kêu được tiếng “ meo meo “ đầy chịu đựng.
Tôi tấn công bằng những móng khảy, những cú chuốt lều khều, những nụ hôn rêm xiết, những nhát cắn tỉ tê. Tôi thông cảm lòng khao khát của dì vì tôi nhớ lại những lúc dì tâm sự : ba làm dì nôn nóng quá, tưởng dì có thể phát điên và ngất đi thì ba vội rùng mình và hết.
Những lúc ấy, trông dì bi thảm quá. Dì chon von như mất đà, như hẫng hụt, dì dại đi và những ngón tay khô của dì cào cào trên thịt da tôi, thay cho những tiếng gào thét dục vọng. Tôi đã cố, hứa sẽ lấp đầy chỗ thiếu thốn đó của dì mà không nghiệm ra phải làm sao.
Mù mờ tôi có gặt hái chút hình ảnh lờ mờ trong những lúc mộng tinh, nhưng chưa đủ để làm cho dì thỏa mãn. Tôi ấm ức và tự lên án nặng nề mình. Tôi đâm trách nền giáo dục lơ là không chỉ vẽ gì cho những con người mới lớn. Học đường không chuẩn bị chút hiểu biết gì, trang bị chút kiến thức nào cho chúng tôi, dẫu biết chắc chùng tôi sẽ là những hậu duệ truyền gây giống sau này.
Các lớp học buông thả mặc cho chúng tôi ngụp lặn trong mầy mò tự tìm hiểu. Thế nên cơ man bao nhiêu lỗi lầm đã xảy ra. Tới bao giờ thì các nhà kiến tạo trí tuệ mới thấy thương và xăn tay giúp đỡ chúng tôi ? May thay, giờ tôi đã nhìn rõ cái vật dấu ở giữa háng dì. Nó vô cùng khêu gợi, vô cùng quyến luyến vì nó bao la mang nhiều trách nhiệm.
Trước nhất nó là món đồ chơi của đàn ông, chẳng ông nào từ nan không đụng chạm hay ghé miệng vào chốn đó. Thứ hai nó là chỗ tạo ra sướng khoái cho đàn ông những khi bị lẻ loi hoặc lên cơn. Nó biết cách quyến rũ để nếu cần đàn ông có thể chết cũng cam không than vãn. Thứ ba nó còn là nơi mà cho dù kẻ cùng đinh, bậc đế vương, quan quyền, cu li, trí thức, học giả, anh hùng, hay bàn dân thiên hạ đều từ đó chui ra để thành người.
Đặc biệt là chỗ đó chỉ dành riêng cho người lớn, hay những ai tương đối có ý thức, còn trẻ mỏ đừng hòng ngó nghía vào. Nghịch vú, ôm vú, bú vú, cắn bú hay thổi phù phù bầu vú thì khả dĩ tha hồ được cho phép; còn lơ tơ mơ mà đòi gục mặt vào ăn có thì chớ mong, chỉ trừ khi các bà cho phép hoặc tán đồng.
Bây giờ tôi đã biết khá nhiều. Chính tôi, phải, chính tôi đã hôn, sờ, mó, vuốt và liếm láp nó. Dì cũng chịu vì dì đang rát cổ thiếu những giọt cam lồ giữa một trưa nắng bỏng. Dì đang cần, rất cần nên khi tôi vồ vập thì dì để mặc tôi ngấu nghiến cho ưng.
Tôi hôn chi chit, vừa cắn vú, vừa móc hang, dì xoắn lên, lúng túng. Có lúc dì đè dìm đầu tôi xuống, dì dí sát miệng tôi vào cái mụt nhọt đang mưng mủ. Dì lẫn lộn đến tưởng người đang nghịch dì là ba, nên dì ỏn ẻn : anh móc sâu vào cho em đi, em ngứa ngáy quá.
Hẳn nhiên tôi tảng lờ nhận thay ba để đáp ứng lời dì. Tôi móc ngược lên, dùng cùi tay nanh rộng hai bên mu, khoắng hai ba ngón vào một lúc mà cào cho dì kêu thống thiết. Dì nói tục khiếp : cha con mẹ nó, sướng làm sao, anh móc mạnh và dai nữa đi, em không đau, đừng sợ.
Thiên bất dung gian sao, tôi tréo ngoe vừa xài tay mà lại phụ xài miệng. Tôi nhấn nhấn và chừa lách cái hột le để dùng lưỡi đá đá, khiến dì lăn lộn oằn oèo. Có lẽ dì nghĩ vật vã thế sẽ làm dì bớt nhộn, dè đâu khi dì kẹp chặt hai đùi vào thì miệng và bàn tay tôi bị kẹt cứng càng quẫy tợn lên làm dì tuột xích hết trơn.
Dì thét như bị ai đánh : nứng, nứng quá, chết phứt cho rồi ! Nhưng chết thế nào được, tôi đang là tay phù thủy trấn ngự dì đâu dễ thả cho xuôi. Tôi mút, chà lên cái hột le, cố tóm nó vào cạnh răng mà nhay nhay nghiến nghiến.
Dì chết một nước, khều khào, nắm đầu tóc tôi giật và giã bưng bưng, rồi nước tóe xổ đổ lai láng ra. Dì hơi hoảng, ngỡ bị rút ruột rút gan, nhưng khi nghe ngóng thấy thông suốt, dì biết tại tôi bú và cắn dì đã quá nên dì xuất khí rột roạt
Tôi mằn mò hết bú lại ngưng, tạm thay bằng những cú vét, tựa như người thợ sơn điểm lại một vài chỗ cho nổi màu. Dì rú rú, hai tay quơ quào bắt hụt vào không khí mà kêu bật mạnh : nứng lồn quá, nứng lồn kinh thiên động địa.
Tai tôi đầy ặc tiếng con mèo cái gọi đực. Tôi vói vò bóp hai vú dì và liếm lết càng nhanh lên. Đầu lưỡi tôi xục vào cuốn vòng vòng cái cồi thịt trôi nổi, lật lọng nó thử chơi và bỗng dì xịt ra có vòi, bắn tóe tung vào mặt tôi láp nháp.
Tôi liếc ngước nhìn lên. Dì rặn è è và hai tay múa men lỏng khỏng, không khác tên hề bị giật dây trong hội chèo nước. Tôi biết dì đang rộn rã thèm mà con cu tôi cũng bắt đầu ọ ẹ nên tôi càng trổ tài để hạ gục dì luôn cho xong.
Tôi bặp móp méo hai cái vú, nặn cho hai núm rộ đanh lên và tôi bú cái lạch nghe tóp tép mới thích. Dì nhoài hẳn người, bật ngửa tênh hênh, hai giò xập xình và cái húm nhào nhào quanh khuôn miệng tôi. Đây là lần đầu tôi chứng kiến cái kiểu nứng của đàn bà như thế nào.
Dì lểnh loãng than với tôi : mày bú ác quá, lại còn cắn và bóp vú làm dì điên cả ruột. Hai tay dì khoa khoa, cái miệng dì tắc tắc, tôi phì cười thầm sao mà miệng trên lẫn miệng dưới giống nhau thế. Ở trên dì nhóp nhép thì ở dưới tôi tóp tép. Trên miệng dì nước miếng ứa đầy ra thì ở dưới miệng tôi cũng ặc è vì khí dì xón úc núc tràn.
Bỗng tôi hết chịu đựng nổi. Tôi vít chặt hai vú dì, lia lưỡi và úp miệng bú ặc ặc thì người tôi rắn cứng lại và tôi nhắm mắt nhắm mũi tống hết tống xong cái mớ chộn rộn nơi cu tôi. Mệt phờ người, tôi buông hai tay ra, đổ uỵch đè lên người dì, thở rốc thở ráo, người tôi giật giật, hai tay bụm lấy đũng quần. Tôi để thả cho đờm dãi và nhớt mỡ đổ ụp ra, nhòe nhoẹt, be bét, toe toét. Dì lịm đi nín thở, nhìn tôi thảm hại như con chẫu chuộc vừa bị giáng cú đòn ngầm.
Dì vuốt ve mớ tóc tôi và lầu bầu kêu : tôi nghiệp chưa, ai bảo ham chi cho chết. Tôi vẫn gúc gúc rặn cho bằng tiệt cái mớ tích trữ lâu ngày. Vú dì bị đè ẹp, tưởng là dì sẽ đạp bung tôi ra, mà không, dì lại âu yếm xiết đầu tôi vào hối : con nằm nghỉ đi cho bớt mệt.
Tôi biết ơn dì nên nhướn hai mắt lờ đờ nhìn trân. Dì lại nói để tôi yên chí : đi đâu mà vội, hôm nay không làm ăn gì được thì bận sau. Và để tưởng thưởng tài năng tôi, dì nhâm nhi : tuy thế anh bú dì cũng đã cật lực, còn đòi hỏi gì nữa.
Tôi còn đang lênh đênh như chiếc thuyền mất lái, bềnh bồng trên mặt sông rộng thì nghe dì thỏ thẻ vào tai : ấy, anh đã biết các ông bú các bà là thế nào rồi chứ gì. Tôi gật đầu tăm tắp mà đáp : dạ, biết ! dạ, biết !