Dì - Chương 7
Dạo này bố ít trụ lại nơi phòng khách như trước. Xong bữa là bố đi vội về buồng. Tôi sợ bố nhọc hay có việc gì, hỏi, thì dì cho biết : ba vẫn khỏe, có điều ba thích sự yên tĩnh và riêng tư nên ba vào nghỉ, thế thôi.
Hẳn nhiên là dì cũng theo ngay chân bố để lo lắng gì đó. Một lát dì mới trở ra rửa chén bát. Càng ngày tôi thấy dì càng tươi mát và láng lẫy. Dì hay diện các món lót nhẹ, mỏng, khêu gợi, mà người Pháp gọi là lingerie, rất đắt giá và được ưa chuộng.
Có lần tôi trêu dì : mẫu ơi, mẫu ăn mặc như thế, thằng con vừa nhớn của mẫu chắc tiêu tán đường quá. Dì đi một đường giải thích : nào dì có muốn thế đâu, tại ba tẩn mẩn mua sắm, tha về bắt dì mặc, ông mới ưng.
Tôi lại tếu táo nghịch dì : thì ông lo cho bà để bà lo lại cho ông, sướng thế thì thôi, dì còn bất mãn gì nữa. Dì tiếp tục lụng bụng : ờ thì mặc trong phòng với nhau được rồi, đằng này ba bắt dì mặc liền tù tì, bất cứ ở đâu trong nhà này, mới khó xử.
Tôi mớm kế cho dì : thì dì cứ nói hết cho ba nghe. Tại dì cứ cắn răng chịu nên ba được thể ép mãi. Dì thở dài : ai mà cãi được ý ổng. Vừa định há mồm thì ba đã gạt phắt đi. Thậm chí dì còn nại anh ra để ba nghĩ lại mà ba cũng xăng phú. Ba bảo : tôi đưa bà về để lo cho cả hai cha con, tôi nhìn thấy thích thì nó nhìn cũng thấy thích.
Thế là tôi vội đánh trống lảng : dì cũng nên chiều ý ba cho vui cửa vui nhà. Dì vẫn chưa xuôi tai nên lầm bầm cự nự : anh bảo vui cửa vui nhà nỗi gì mà ăn mặc như không xống áo gì hết. Nhỡ có khách vào thì tôi phải ăn nói làm sao.
Tự nhiên sao tôi thông minh thế không biết. Tôi hiến lời với dì : thì lúc nào dì cũng xiềng cửa lại, ai gọi còn kịp nhẩy phóc vào buồng thay quần áo rồi ra tiếp khách. Bà hỏi ngược lại tôi : thế còn anh, ba bảo dì ăn mặc tuềnh toàng thế này, anh không động tâm sao ?
Quả thật dì nói đúng răng rắc. Cái thứ hàng lụa đắt tiền, thêu ren cầu kỳ, mỏng ơi là mỏng, lất phất bay, bên trong ba lại không cho dì mặc gì tất, dù ở những chỗ cần che cần đậy thì đã có mắt ren hình con bướm, hay cái lá, hay bàn tay bụm lại. Song trí tưởng tượng của đám giai chúng tôi nào dễ lơ là đi được.
Đến mớ ba mớ bảy hàng mút, quần bò dầy cui mà đám tôi còn nghĩ ra con nhện hay mâm xôi huống chi là ba cái thứ kín kín hở hở trông nhức cả mắt. Tôi biết nói sao bây giờ nên pha trò cốt để an ủi dì cho được việc : ối, càng đỡ dềnh dang khi hai ông bà cần hú hí, trửng giỡn mí nhau. Biết đâu nhờ đó tuổi thọ ba dài thêm ra thì gia đình thêm phúc lớn.
Nói nào ngay hãng sản xuất đồ lót phụ nữ họ cũng kinh nghiệm đầy đậu, luôn đánh vào thị hiếu các ông. Họ biết mười mươi các món trau tria làm đẹp cho phụ nữ là tự các ông đi sắm về cho vợ. Tâm lý đàn ông từ bản thân họ ra sao thì họ ủy cho đám tạo dáng bày biện ra như thế. Vậy nên đắt chi là đắt mà các ông đều cắn răng dốc túi kễnh về. Các bà diện vào nhởn nhơ qua lại, các ông ngắm thích bằng chết. Lất phất có ngọn gió quạt máy thoáng qua, đuôi vạt áo lấp ló tung ngược lên, chao ôi, cái da bụng trắng nõn, nhìn chỉ muốn cắn cho đã miệng.
Phương chi còn cái quần ngắn cũn ngắn cỡn, mờ mờ ẩn ẩn hoa bướm linh tinh. Gió nó đùa vào thì sò he, hến ốc gì nổi hết ráo. Thôi thì chả mần ăn gì được nữa, chỉ cần nhìn cũng gỡ vốn phần nào. Tôi hầm hè tán dóc với dì như thế. Tôi tâm sự giàng trời : dì ơi, người già càng khó tính, dì bõ công lo cho ba, con tin là ba sẽ rất vui. Chịu khó chút đi dì, con sẽ ẩm hộ dì cả hai tay lẫn hai chân luôn, dì không cô đơn mà lo.
Dì cũng tiếu lâm ra phết : ừ thì lo dì vẫn phải lo, nhưng phần anh hứa hẹn liệu giúp được chút gì cho dì mà gáy. Tôi xịu mặt tò te, dì lại phừng phừng kể nữa : anh bảo anh ẩm hộ dì, nghe cũng hay ho đấy chứ. Anh ẩm hộ bằng hai tay e còn khứng, chứ anh định dùng cả chân, chẳng lẽ anh định đạp dì lăn quay xuống gầm giường sao ?
Phần dì cười hí hí mà tôi thì sượng ê càng. Một hai tôi phụng phịu : tội con mà dì, ai dám đạp dì đâu, tại ông bà ta hay dùng từ đôi với nhau như thế nên quen miệng con cũng nói cho trơn tru, dì chẳng hiểu cho thì chớ lại còn mắng vùi mắng dập con.
Dì phải đổi vui tức thì : anh nói chơi, dì cũng nói chơi, làm gì anh phải xụ mặt lên như thế. Chưa gì dì đã đưa thẳng hai tay ra bảo tôi để dì ôm cho hết tức tủi. Còn gì hơn nữa, tôi ập vào liền vì chỉ muốn da thịt chạm nhanh vào những món dì đang xuề xòa thả bên dưới vì không lót liếc gì ráo.
Tôi nghiêng vành tai áp vào khoảnh ngực dì, nghe rõ con tim dì đập bụp bụp. Tai tôi cũng nghe u u vì cái vú dì êm và mềm mọng đang ép tôi sát vào thụ hưởng. Tôi giụi giụi mặt như mọi lần, cảm nhận ngay lập tức cái núm vú chuệch choạc đang bị tai, tóc tôi làm líu ríu cả lên.
Đợi tà tà cho dì êm xuôi, tôi nhắc hỏi lại dì về một chuyện ngày trước : dì bảo ba không mần ăn gì được thì ba còn bắt dì để trống phần dưới làm gì ? Dì hốt hoảng hỏi tíu tít : chết chửa, anh nhìn thấy hồi nào mà biết gì không mặc lót.
Đến phiên tôi cười toác miệng : thì chính dì kể đấy thôi. Dì chẳng bảo cái thứ lingerie này tuyệt đối là không để mặc kèm với lót, dễ tiện lợi và cũng sẵn sàng. Có lẽ dì nghiệm ra nên nói chữa : ờ nhỉ, dì lui hui quên béng đi mất.
Rồi tẩn mẩn dì kể lai kể láng : ấy tính khí các bố đều thế, mần ăn thì ba trật ba ruộc, nhưng độc đoán cứ muốn bồ/vợ để tênh hênh ra mới chịu. Tôi ra điều chưa toại ý nên khịa vào : để tan hoang càng ức bụng chứ báu gì, chẳng lẽ lại nhìn khơi khơi còn ra non nước gì hè.
Dì cười suýt sặc, ví von, lếu lác : đúng là anh chả biết cóc gì sất. Ngu mà ra vẻ sành đời. Các ông ấy không mần ăn được, nhưng nghịch tinh thì các bố chẳng hiền đâu. Thấy tôi ngơ ngác, dì thương hại nên nén tôi sát thêm vào vú mà giảng : anh nghe đây, các bố không đâm cá, xỉa cua được thì các bố hít hít cũng ổn thôi. Phương chi…
Tôi nói vội để dì không cạn lời : hít thì được cái gì. Các ông hít ngực, vừa thơm lại còn được bú, bóp, liếm, lết, cái vú lại mềm, mọng, cương, chứ còn chỗ ấy có gì đâu mà mết. Đúng là tôi tốc kê ngoại sổ, chả là vì từ bé tôi có biết cóc khô gì đâu nên nghĩ mọi sự trên thế gian đều dễ ẹc.
Phen này thì dì nhoài người ra cười, nước mắt nước mũi đổ tèm lem. Dì đè cái vú lên mặt tôi ngộp muốn đạp vung ra mới thở được. Dì thông thống chê : ngu ơi là ngu, nhóc ơi, sao mày ngu thế con ? Chỗ ấy nó không thơm thì các bố rúc vào làm gì, người ta uýnh nhau cũng vì giành cho chút xẻo đó.
Dì nuốt nước bọt đánh ực, phang nhanh phang tới để bửa cho rụng cái cục ngu của tôi ra : để dì dạy cho mày thấu đáo, các ông hít còn đỡ, đằng này các ông còn đi xa hơn, những gì các ông mần nơi vú thì các ông cũng áp dụng luôn ở cái chỗ tối um tối mò này.
Tôi bật lên một tiếng “ trời ! “. Ngơ ngơ ngác ngác, dáo dác dòm, không tin vào lỗ tai và con mắt mình. Dì ôn tồn dạy thêm : đúng thế, các ông mò, các ông móc, các ông vét, các ông moi, rồi trây rồi trớt, rồi bôi rồi chùi, hít hôn lùng tùng xà và các bà đang lửng lơ đâu đó thì các ông giặm lấy giặm để, liếm liếm tha tha, bú mút cật lực rồi xì xà xì xụp húp thôi là húp.
Tôi kêu toáng lên : ối giời ôi ! chết tía con rồi, dì ơi ! Sao mà các ông bạo và liều lĩnh thế. Bây giờ con mới hiểu tại sao ba hay gọi giật dì, thì ra các cụ thích hửi phải không dì. Bà cũng hẫng không kém gì tôi nên nói quớ nói quá : ai biết đâu nà, anh vào mà hỏi ba !
Nghĩ sao, dì lại bô bô : biết mà còn hỏi !