Dì - Chương 5
Kể từ ngày ấy trở đi, sự thân mật giữa dì và tôi càng thêm tăng trọng đến nỗi bố cũng nhận ra liền. Ngỡ rằng ông sẽ cự nự hay phản đối, nào dè ông vun vào cho dì cháu tôi. Tôi nghe ông khen rối khen rít : ba thấy hai dì cháu quyến luyến lo lắng cho nhau, ba rất mừng. Ba là đàn ông không chăm con được, dì thay ba thế là tốt.
Sẵn trớn, tôi càng vồ vập dì hơn. Tôi hết còn sợ sệt nữa, quần áo đồ đạc trong phòng, tôi cố tình để vương để vãi, xóc tung xóc lộn, mục đích để dì thường xuyên vào cất dọn và vun quén, tôi mới có dịp ngắm nghía dì.
Tôi ngấm ngầm dấu bố cái khoản tôi bú ti dì hôm nọ và cái đêm sau khi tôi ấp ủ đôi vú dì, tôi đã bắn máy bay đến rã rượi cả người. Chả là phi cơ giặc xâm nhập lãnh thổ hồi gần sáng, cả buổi tối tôi chong cao xạ rình, vậy mà nó rúc ở đẩu ở đâu không thấy bén mảng.
Đến khi quân ta mỏi mòn ngủ gục trên súng thì còi báo động hú inh ỏi. Mẹ kiếp, lù lù mấy cái B-52, B-2, lại thêm mấy con MIG-19, 21 gầm rú loạn cả lên. Quân ta vội lao ra vị trí, quay họng súng rà rà, bám đuôi, chặn đầu, nã uỳnh uỳnh ráo riết.
Đợt pháo đầu tóm hụt, đạn lép rơi rụng ráo. Đợt hai cũng chẳng ăn thua, hoặc là sớm, hoặc là đụt, nên không lực địch xem ra coi thường. Riêng tôi được đặt vào cỗ súng nòng dài ngoằn, gân guốc nổi thấy kinh, cái đầu lại lo loe coi cũng khá bặm trợn.
Khi hai chiếc oanh tạc và phóng pháo cơ của địch vừa lù lù đến, tôi nhắm kỹ thật lực, tưởng tượng vươn thẳng hai bàn tay xòe rộng ra, chụp vào hai quả phật thủ địch và cứ thế tôi tương cho đến khi không còn một viên đạn.
Tôi cảm thấy đầu nòng súng khét lẹt, chất gang thép chảy toẹt ra, miệng súng nhễu nhão chất nhựa của đạn còn sót nên nhoe nhoét, toèn boẹt, nhờm gớm và bẩn thỉu dễ sợ luôn. Thế là số máy bay còn lại vội chuồn mất.
Thật hài lòng nên tôi ngủ thẳng băng. Sáng ra dì vào quan sát trận địa, la toáng lên : giời ạ, lại bắn mửa tùm lum cả ra quần rồi. Tôi choàng dậy, đũng quần ướt lệt bệt, đàm dãi dính tèm lem, tôi nín khe nhìn dì e ấp.
Miệng dì nói còn bàn tay nắm lấy quần tôi mà tuột phắt ra. Con cu đang ngủ yên, giờ nhiễm hơi tay dì lại sùng sục ngỏng dậy. Một hai, dì lải nhải : hỏng, hỏng tệ mạng, ngữ này phải nhắc ba cho đi nhà thổ để dây dưa bệnh chết đến nơi.
Tôi ngớ ra chẳng hiểu gì sất. Tôi nhìn dì trâng trâng, lại bị nạt : đái tháo cả ra, bộ báu lắm sao mà nhìn cái gì. Tôi quính quáng nói liều : tại dì làm con ríu cả lại nên nó sợ dựng cờ tếu dậy. Vội vàng tôi lấy hai tay bụm che cu.
Dì bật cười, tỉ tê nhắc lại cho rõ : dì hỏi anh nhìn cái gì, chứ có truy tại sao cu anh nhỏng lên đâu mà anh đáp trật lấc. Lại một phen tôi quính quàng, không nhớ đâu vào đâu, đành nói lắp bắp : con nhìn vú dì chứ còn nhìn gì khác nữa.
Dì nhoáng nhoàng tự xét lại. Bà gật gù ra điều hiểu, phê phán : ăn cho lắm vào, toàn mỡ với tủy, rồi mơ vấy mơ vá. Xong dì lại tấm tắc khen : mắt mũi nhanh như kẻ cắp, thoáng cái đã chộp được, tài thật.
Tôi vô tình mà dì nghĩ tôi ranh mãnh. Số là sáng vừa ngủ dậy, dì chưa kịp nai nịt lại, cứ để nguyên cái áo cổ tròn trễ ra nên hai vú dì tựa hai quả B-40 lủng lẳng thấy mà sợ. Tôi bị dì truy quính quáng nên nói càn nói đại, đâu dè trúng ổ con nòng nọc của bà, dì tưởng là tôi chăm bẳm nhìn dì.
Dì lại lắc léo trêu tôi : thế anh nhìn thấy vú thì anh có thấy bức bối gì không ? Chẳng hiểu sao tôi nịnh khéo đáo để : xời, đang thèm mà nhìn thấy dưa với bưởi, bảo con bức bối có họa là điên. Dì tủm tỉm nắn gân tôi : vậy thì chẳng lẽ cứ nhìn thế thôi mà chịu được à ?
Tôi thở ra dài lênh láng, dì lắc hai bàn tay gột sạch mớ nhớt dầu dính ở cu tôi làm hai cái vú quậy tung tăng mới chết đứ đừ tôi ra. Tôi phụng phịu bắt đền : dì làm con nôn ruột vô biên, con chết đến nơi, dì ơi !
Dì gắt gỏng : ai cho chết mà anh đòi chết. Tôi lại gào : thế thì phải làm sao. Dì phán xanh rờn : anh vờ thật khéo, thế hôm trước thằng chó chết nào sờ sờ soạng soạng mà bây giờ làm ra vẻ hiền lành thế nhỉ ?
Tự dưng, nước bọt ứ tràn mồm, tôi ngắc ngoải nuốt mà vẫn phải lụng bụng. Dì lại mớm : thèm thì sờ tí đi, còn vờ vịt kịch cợm, thấy ghét ! Dì kéo dài chữ “ thấy ghét “ mà tôi lại sướng làm sao. Tôi cũng qua quít xin phép dì cho phải đạo : con cám ơn dì.
Vậy là tiện tay tôi luồn luôn vào cổ áo dì mà quơ hai bầu vú nặng đầy ắp. Tôi bóp xịt xịt liền, hai lúp vú trầy trợt trong lòng bàn tay tôi. Tôi ư a nghe mới trìu mến làm sao. Nhận ra cả hai đầu vú dì cứng và săn tít lại, tôi gảy, tôi vê và miệng hít hà phụ họa.
Dì sững người, bàn tay quệch quạc nắn nắn lau xoa chim tôi, cả dáng người dì thuỗn ra và lểnh loãng như hết gân hết cốt. Tôi hứng tình nên bóp hai vú mạnh dần, tôi vê hai núm đến tưởng chừng chúng nổ toét ra hẳn.
Hôm nay vú dì sao đẹp thế, tôi tưng tưng mà thấy nằng nặng đầy tay. Tôi gạn lều phều nơi chúm vú, chúng lầy huầy thun giãn theo các ngón tay tôi. Tôi ấp ôm, nâng hứng, e dè như sợ chúng bị móp. Dì càng rên i ỉ : mày làm dì líu quíu, cún ơi.
Chả cần đợi tôi giục, dì đùn đưa cặp ngực sát tầm tay tôi để tôi dễ vân vê và xoa nắn. Tôi thầm cám ơn dì nên càng da diết bợ và làm dì kích thích thêm. Tôi kêu to đòi hỏi cái nhu cầu đang muốn được hưởng : con muốn bú quá, dì ơi !
Tiếng tôi than chắc thảm não lắm nên dì động tâm, dì thon thả nhắc : muốn thì bú đi. Tôi còn đang lúng túng thì dì lại chỉ vẽ : lột hẳn áo ra mà bú, sờ cho nó sướng. Được lời như mở tấc lòng, tôi tốc ngay áo dì, nhưng lại vội khựng kịp.
Dì chưng hửng hỏi nhoáng nhoàng : sao thế ? Tôi lặp bặp : con sợ ba bắt gặp. Dì cười hề hề : ông í đi rồi, dào, chơi mà còn sợ. Thế là dì phụ để tôi lột hẳn áo ra. Chèn đéc ơi, hai vú dì sao lùm lùm lên nhìn mãn nhãn, chằng chịt những sợi gân chạy lờ mờ như níu đùn vun hai bầu dựng tếu lên.
Tôi nuốt vội mớ nước bọt sắp tràn ra ngoài, rồi vừa quẳng cái áo của dì vừa tợp luôn miệng vào mà bú ngay kẻo uổng. Dì tê người nên trách yêu tôi : thèm chi mà thèm khổ sở. Rôi dì căng người ra, nguyên cái đầu vú xập xình đầy một miệng, tôi mút thôi là mút.
Dì ì ạch rướn thêm người, bầu vú càng dồn lên cao ngất ngưỡng và bàn tay tôi xoắn một đầu vú, còn miệng tôi nút tới tấp, mới sướng làm sao. Một hai tôi nghe dì nói lỏng chỏng : bố con sao giống nhau như đúc, bú là tạp bất kể, còn mò bóp làm nhột muốn nổi da gà.
Tôi tảng lờ như không nghe thấy để mặc dì chộn rộn với mớ kích thích đang len lỏi nơi các dây thần kinh dì. Tôi lôi dài núm vú đang ngậm ra và nhay nhẹ nhẹ làm dì bủn rủn. Tôi dùng mấy ngón tay xen xoắn núm vú bên kia của dì, khiến dì khó ngồi yên một chỗ.
Nằm trên đùi dì tôi vừa bú vừa ngắm. Hai lọn vú dì dềnh dàng và trĩu nặng như đôi quả mít chín nẫu trên cây. Tôi vói tay hái, nâng và chà lên lớp gai làm da thịt dì sần lên lỗ chỗ. Tôi liếm láp và dùng lưỡi khều xoắn núm vú dì, lia ngang lia dọc, cái núm vú ướt nhẫy run lẩy bẩy trong miệng tôi.
Dì có vẻ ưng nên xê dịch khổ người. Tiếng lụa quần dì mặc nghe loạt xoạt càng gây hứng cho tôi thấm đậm. Tôi nghịch cặp vú dì và không còn nề hà để phát ra tiếng khen của tôi : vú dì to, dầy, nặng và êm quá, con bú say no không muốn nhả.
Biểu lộ sự đồng tình, dì cũng góp lời vô : không muốn nhả thì cứ bú chừng nào chán hãy ngưng. Dì có thúc đâu mà anh phàn nàn. Dì sửa dáng ngồi nhiều lần, hai đùi dang rộng ra, đầu tôi lọt thỏm vào giữa hai háng dì, êm ái phải biết.
Tôi quàng tay sau lưng dì, miệng bú tay bóp, còn một tay thì xoa quầng quầng nơi hông dì. Có lẽ mớ tóc dầy um của tôi chọt choẹt làm dì ngứa ngáy nên dì bảo ban : tóc tai để um tùm thấy ghê, mai đi cắt cho gọn ghẽ, nằm xục xịch làm dì khó chịu hết sức.