Dì - Chương 3
Hai dì cháu hì hụi như đánh vật. Dì quyết tâm róc bằng sạch lớp vỏ trên lóng mía nơi người tôi. Một mặt dì ôm gọn vòng tay nơi cái thân buồi dựng dọc, một mặt dì dùng bàn tay còn lại tém ếm bìu giái tôi.
Dì tước, dì thụt, dì bóc, dì thuôn, khúc thịt thừa nghêu ngao múa đùng đùng, khiến tôi tá hỏa tam tinh. Dì cắn răng mím lợi vọc mạnh ui là mạnh, thằng cóc cắn lì tổ bố, nhất định hổng chịu trật vỏ ra ngoài. Mỗi lần dì gồng tay tuốt bạo thì tôi càng bị thốn rân, buồi thốn mà hai hòn bi do bị tay dì nắn phụ họa nên cũng hòa đồng nhột ui là nhột.
Tôi phải quơ nhá hai bàn tay để trấn ngự mà không cứu vãn nổi. Dì nạt yêu : anh làm gì như lên đồng lên cốt vậy. Tôi nhăn nhó khều khào : dì làm con vừa thốn vừa nhột chết đi được. Con loạng choạng muốn đổ ùm nên phải quơ quào lấy thăng bằng.
Dì mớm cho tôi : việc của dì, dì phải làm, không để ba lại la làm không nên thân, nên việc. Còn anh nếu lao chao thì cứ dựa vào dì mà víu. Nói thế dì còn tàn tàn sán sát lại phía tôi, mùi son mùi phấn, mùi mồ hôi, mùi hương từ dì toát ra làm tôi chộn rộn nhiều hơn nữa.
Tôi gạ dì : hay là lơi lơi để hôm nào làm tiếp. Bữa nay con mệt đứ đừ rồi. Sở dĩ tôi nói trệch đi như thế là vì tôi sợ. Ngữ bàn tay dì vừa nặn bóp vừa thụt thì sớm muộn tôi cũng ói tà la chứ chơi à. Nhất là cái hơi hướm đàn bà phảng phất cùng mùi thơm thơm nồng nồng, trí tưởng tượng của tôi làm sao dập cho tắt.
Phương chi kiểu mằn mò và bóp xoẹt xoẹt của dì tương tự như lối tôi đâm vùi vùi vào cái chỗ nào của con bé tôi gặp trong mộng nên càng lúc nó càng làm tôi bấn bíu cả lên. Dì chơi ác, vò xục một hồi lại ngưng hé bàn tay ra dòm soát thử, chao ôi, cu tôi đỏ lửng, cái đầu múm tịt trâng tráo nhìn dì, bà lại xiết tay như mắng mỏ nó.
Đã thế, dì còn lầm bầm như phê phán chuyện gì đâu : củ to, gốc bự, may ra đứa nào chộp phải tha hồ sướng. Tôi chả hiểu gì sất nên có ý tò mò, nhưng dì làm đau quá tôi phải ré lên : đau quá, bố ơi. Dì cười hềnh hệch : bố nào ở đây mà anh gọi, dì róc thịt anh chứ bố còn ngồi ngoài thì mắc gì anh gọi ông ấy.
Tôi thẹn tái người : thế nhưng dì làm con muốn chạy hột bảo con nín làm sao con nín được. Dì lại một phen tủm tỉm : thì anh rên lên đau quá dì ơi, ai cấm anh đâu mà lách né. Rồi dì còn giặm thêm : dì có mạnh tay là cốt để cái củ tỏi nó tuột trật ra, sau này anh ôm vợ thì anh sướng chứ dì tham dự được gì mà anh than.
Rồi để tôi yên tâm, dì lại nhắc : đã nói rồi, nếu bị dì làm đau, dì cho phép anh cứ ôm lấy dì mà chịu đựng. Dẫu anh có gục xuống người dì cũng chẳng sao, ấy là dì cố làm cho xong để ba khỏi trách chê có tí tẹo việc làm cũng không ra hồn.
Kiểu này tôi chết là cái chắc. Biết bao giờ lớp da bọc ngoài nó mới chịu hàng để lòi toẹt ra cho xong. Tôi nhăn nhó như khỉ ăn phải quả ớt hiểm, dì thì khoái chí tử liên tục cười rung cả người. Tôi mệt thực sự, chỉ mong đánh được một giấc vì mỏi và đau quá.
Tôi lầm thầm khấn mong có bà tiên nào đang lảng vảng quanh đây xin ra tay cưu mang giúp tôi thoát khỏi bàn tay hành hạ của dì. Trông dài cả cổ, khô cả họng, tay chân bủn rủn mà lời cầu vẫn như gió vào nhà trống.
Dì vẫn nhẫn nại xục, xủi, tước, róc và bóc, lột cái của cứng đầu nơi háng tôi. Tay tôi càng quơ thì người càng liêu xiêu muốn đổ kềnh. Cực chẳng đã tôi phải xô nhào vào dì, cơn đau khủng khiếp khiến tôi chẳng nhận ra đâu với đâu.
Chừng cảm thấy dì đang ì ọp bóp bỗng ngưng xoẹt bàn tay thì tôi giật bắn mình vì loạng choạng thế nào tôi đang chộp đúng vú dì. Tôi bàng hoàng lặng đi, chờ đợi một lời mắng té tát của dì. Nào ngờ dì chỉ bảo thêm : đang lao đao, anh cứ bấu chặt vô cho vững.
Tôi sửng người vì bàn tay vô thức của tôi đang đè ẹp một bên vú dì và các cụ ạ dì không mặc lót mới chết. Tôi điếng đi, bàn tay tê dại, không dám cục cựa, nhúc nhích, sợ dì chửi lợi dụng hoặc có ý đồ xấu.
Càng lúc cơn đau càng tăng mạnh, dì cũng đồng thời cành xóc bóp kịch liệt lên. Tôi chẳng còn xuýt xoa mà cứ rong rỏng la lên : đau quá, dì ơi, con đau quá. Dì hùa theo cầm canh : này đau, không đau làm sao nó vỡ bọc ra được.
Đầu óc rối tung beng, tôi hết còn chịu đựng nổi. Hai bàn tay tôi phải căng cứng lên để bíu lấy ngực dì cho đỡ cơn đau. Tôi nhồi nhồi cặp vú, bóp bóp phều phào, đùn đẩy cho đôi bầu vú vun lên và giãn ra. Chả mấy chốc hai đầu vú dì săn cứng lại, cảm thấy hay hay tôi vừa xoa, vừa nắn, vừa day, vừa bóp.
Không biết dì có nhận ra sự sàm sỡ của tôi chăng mà thấy dì im re. Dì còn im ắng xê dịch vào gần tôi thêm nữa để tôi khỏi phải vói tay mau mỏi. Tôi ùng oàng bóp bên ngoài áo dì, có lúc làm xộc xệch kẽ áo đùn thêm một khe hở.
Tôi cố giả lơ để cơn đau khỏi quấn lấy tôi. Mạnh bạo tôi giằng co, vò viên lớp áo dì dồn thành cục, tôi bưng luôn hai bầu vú dì mà đu tay vào cho đỡ thốn. Cái áo bị tôi dồn xóc quá nên nhăn nheo và có một vài cái cúc tuột khỏi lỗ cài.
Tôi bị lôi cuốn vì làn da trắng của vú dì hồi nào không rõ. Nó cuốn hút đến đỗi tôi quên bẵng đang bị dì vằn vật cu tôi. Bao nhiêu đớn đau và thốn thiếc tôi đùn hết vào cặp vú. Bây giờ thì tôi hết nể nang, bóp khoắng thật lực.
Vú các bà thật lạ, bình thường nó mềm èo, mà khi đàn ông, con trai vọc tay vào là nó sửng cồ lên ngay. Dì chắc cũng nghiệm ra như thế nhưng không nói, không chê trách. Trái lại dì còn lạch bạch đổi xoay chiều để tôi áp sát được vú dì hơn.
Tôi xốc, tôi tung, tôi chà, tôi đẩy, hai trái vú dì lật bật đều đều. Tôi vờ như vô tình để xem dì xử trí thế nào. Tôi vừa xoa xoa mà lạm dụng khều cốt cho mấy hạt nút còn lại mở bung ra. Đến khi vạt áo dì xìa ra hẳn, bàn tay tôi đang loằng ngoằn vơ váo trên hai vú dì thì mới nghe bà khe khẽ : anh làm sao mà xống áo dì bung ra hồi nào dì cũng không để ý.
Tôi ngượng quá nên cũng lụ bụ đía : con cũng thế, con đau quá nên vồ đại, con xin lỗi. Dì ra vẻ thông cảm : lỗi phải gì mà xin, tại dì bóp anh đau, nên anh quáng quàng phải vớ vội. Vả lại dì đã cho phép thì đâu trách anh được.
Thế là dì chả nghĩ đến việc bắt tôi cài lại vạt áo, còn tôi đang nhận sự êm êm và mềm mềm của hai vú dì thì cũng tới luôn bác tài cho rảnh nợ. Lúc này tôi mới nhận ra nhiều thứ, môi dì như mọng hơn, lớp son như sáng hơn, hương dì như ngào ngạt hơn, mắt dì trông mơ màng hơn, còn hai vú dì tựa như cặp bưởi Biên Hòa vừa lớn đại, hai cái núm đo đỏ mới dễ thương và lôi cuốn làm sao.
Bất giác tôi nói đại : dì đẹp quá ! Dì chặn tôi hỏi kỹ : anh bảo dì đẹp là đẹp cái gì. Tôi quính quáng nên líu cả lưỡi, dì khuyến khích : anh cứ nhận xét và nói thật đi, dì không giận đâu. Tôi được mớm nên huyên thuyên : mặt dì đẹp, môi dì đẹp, mắt di đẹp, da dì đẹp và ấp úng tôi nói phứt luôn : cả vú dì cũng đẹp nữa.
Dì có vẻ hài lòng, mắng cho có mắng : ngắm gì mà ngắm kỹ thế. Còn tôi hứng chí được dì khen nên đi một đường lả lướt ngả uỵch mặt vào cái khe giữa hai bầu vú mà hít sâu hít đậm. Dì vẫn im im, tôi lia lia chót mũi lần xần lên đầu núm vú và hai tay ôm bợ vểnh lên rồi há miệng hôn đánh chụt vào từng cái núm vú đỏ hây hây của dì.