Dì - Chương 24
Kể ra bố phán xử tôi lắt léo như lúc này đúng là thiệt thòi nặng cho tôi, song biết làm sao thay đổi được. Bởi vì trên danh nghĩa, dì thuộc quyền sở hữu của bố, tôi có thừa cơ sơ hở đánh cắp lén dì được chút nào hay chút ấy, chứ đường đường tôi có là cái thá gì để cầu xin bố thí nhường cho chút ơn mưa móc được đâu.
Thế nhưng thà là hai ông bà mặc tình muốn hú hí xả láng với nhau thì tự đưa nhau vào phòng riêng mà hành sự. Dẫu tôi có hậm hực hay tiếc nuối thì cũng chẳng tận mắt thấy mọi sự diễn ra, hoặc mù mờ có đoán già đoán non thì cũng chẳng biết đấy là đâu.
Đằng này một hai bố bắt cả nhà phải nằm chung một giường, gọi là thể hiện cảnh “ cả nhà ta đều thương yêu nhau “, rồi lại bắt dì nằm giữa, bố một bên, con trấn một bên, thì ngủ ngáy gì được, chưa nói là đến lên cơn mà chết.
Lại nữa, chưa gì thì bố đã tốc cái lingerie của dì lên tỉnh bơ bú vú chụt chụt thì con trai mới lớn cỡ như tôi chịu đời sao cho thấu ? Tôi đã cố nhắm mắt vờ ngủ, nhưng hai ông tí toáy nhau, cười khúc khích thì có giời may ra mới gỡ nổi cái mối lòng thòng rối ren này.
Lắm lần nghe miệng bố lẹp xẹp cào cào trên vú dì, lại điểm thêm những tiếng ót ét của nước miếng bố chà trên quầng và núm vú, tôi sốt cả ruột, rối cà kê cà cuống cả lên. Tôi hí hí mắt nhìn trộm, té ra cụ ông làm hăng quá, cụ bà đờ ra há tít miệng tắc tắc tựa thạch sùng cái đập đuôi khi bị thạch sùng đực chồm lên đút cái thứ gì vào lỗ đít.
Tôi ê càng cáu nên rình rình lúc bố nút vú dì, phê nhắm tịt mắt lại, thì tôi thò tay cấu vào hông dì một phát. Nghĩ là bà sẽ nhận ra tín hiệu nháy nhó của tôi, ngờ đâu bả ré lên một tiếng “ ái : làm tôi bắt dựng đứng người, lặng khiếp hết trơn.
Thấy bố hoảng hốt choàng dậy hỏi tía lia : sao thế ? sao thế ? Cũng may bà dì thân yêu đầy quyền biến còn kịp nghĩ ra cái mẹo chạy tội : ấy, em vừa thấy con chuột nhí chạy qua, em sợ nó mò mò đớp em một phát, nên em mới hét lên như vậy.
Ai chứ bố tin ngay, bố trêu dì : có con chuột cống đang khoét cái vú bà và cái đuôi nó đang ngoáy giữa háng bà chứ chuột nhí đâu ra mà bà sợ. Thế rồi bố cười hề hề và hai tay bố bóp méo xệch hai vú dì lên và thi nhau mút chụt chụt từng bên làm dì quắn cong người lại.
Hai giò dì quơ khinh khủng, cái lingerie tụt lên tụt xuống, tôi nhìn mớ lông nhấp nhô và hai múi sầu riêng của dì nhá xèng mà muốn a la xô vào cắn một phát cho hết nhí nhảnh. Khốn nỗi bắp đùi bố xiềng dì kỹ quá nên tôi chẳng mần ăn gì được, tiếc ôi là tiếc.
Nằm mãi chịu trận, lòng buồn tênh, tôi vùng vằng ngồi phắt dậy càu nhàu : nằm đây khó ngủ quấ, để con cút về phòng cho yên, hai ông bà ở lại nghịch ngợm nhau cho thoải mái. Dì ơ hơ, há miệng ra, định ủi an hay cản ngăn tôi cũng nên, nhưng ba đã lớn tiếng bảo : kệ chó nó, cho nó nhìn học tập mà nó giở ương thì nó muốn đi đâu, mặc xác nó.
Tôi nhìn dì trừng trừng như ngầm trút hận đời, dì phải nhướn người lên che tầm mắt bố và nháy nhó hẹn hò tôi yên chí về đi, dì dỗ bố ngủ xong dì sẽ sang. Tôi cũng lờ mờ hiểu sự thể, nhưng cơn giận làm tôi tối mặt tối mày nên bĩu dài môi, cun cút đi ngay một lèo.
Về tới phòng, tôi giận cá chém thớt, lấy chân đá tung sách vở và quần áo bê bê khắp nơi. Rồi vẫn chưa hết bực dọc, tôi giựt đứt tung khuy áo và lôi lấy cái thắt lưng quần làm bung mấy cái chỗ vải xỏ và đánh trần đánh truồng ra mà trả thù đời.
Bây giờ nằm trơ ông cu càng tím ruột tím gan hơn. Cái thứ tiếng chót chét bố nghịch trên vú dì nghe càng rõ mồn một, trí tưởng tượng của tôi càng đậm lên khi hình dung mấy ngón tay chuối mắn của bố khều khào mó, vuốt và xoáy trong cái lỗ nhoét nước ở giữa háng dì.
Bất giác tôi kêu lên như vừa bị ai đá cho một cái thật đau : nỡm, lớn đầu mà còn sờ sờ mó mó như con nít. Và tôi tưởng tôi có thể chạy ngay sang phòng bố để lôi giựt bố ra không cho ông hành tội dì nữa. Nhưng tôi kịp nghĩ sao tôi vố lối và xi cà oe như vậy nhỉ ? Mấy món đó ông mua về là để cho ông dùng, tôi quyền hạn gì dám bắt ông ngưng, bô xịt, thật là rắc rối lậm.
Ấm ức tôi nằm vò rối tung beng đầu tóc lên tự ăn vạ mình. Và tôi bực nên lôi thằng cún của tôi ra mà hỏi tội. Nắm cả hai tay, tôi ôm vòng cả bìu lẫn vòi và tôi lắc, vừa lắc vừa rủa : bộ mày thèm cái đó lắm hả, liệu mày có dám sang mà tranh cướp với ổng chăng ? Còn như mày bất lực thì liệu mà câm họng nằm im đừng hành tao nữa.
Đúng là cái thằng trơ trơ mặt lì, tôi mắng mỏ thậm tệ đến thế mà nó vẫn nhâng nhâng mở mắt thao láo nhìn tôi. Bực mình tôi thụt cho nó một hồi, chẳng dè nó đang mềm xèo thì ngỏng dựng phắt lên, lêu đêu như cây sào. Tôi càng thụt dữ thì nó càng vươn ngoác ra, đến nỗi tôi làm nó tím tê tím tái mà nó vẫn thụt vô thụt ra cái đầu như trêu ngươi tôi mới tức.
Giận ôi là giận, tôi vứt mình nằm sấp lại và cứ cái chỗ đầu nhọn của nó tôi đâm mạnh xuống nệm giường cho hả. Tôi càng đâm chúi đâm nhủi thì nó càng vắt vẻo trêu ngươi, tôi có uốn vặn người thì nó cũng trơ trơ thách thức.
Thú thật có lúc tôi nghĩ nó đau nên thấy rát rát mà nó nhất định không chịu hàng. Tôi có làm gì thì làm, nó vẫn cứng đơ như khúc củi tạ, sần sần và nóng hổi mới kinh. Tôi nghĩ bụng mày đã thế thì tao cho mày chết luôn. Vậy là tôi tưởng tượng tôi đang nằm trên bụng bà dì yêu quí nên cứ nhắm ngay cái lỗ của bà mà đâm vùi đâm giập đã đời.
Càng lúc tôi càng bị lôi cuốn vào cái trò lý thú và oái oăm này nên tôi xả láng sáng về sớm, nắc gọi là nắc phải biết. Nói nào ngay nếu tôi không hình dung đang địt dì thì chắc không hung hăng đến độ đó. Cho nên tới khi tôi nghe đầu thằng cún vùi vùi sâu vào chỗ hũng của tấm nệm thì tôi mắm môi mắm lợi mà xáng, đẽo, búa, xả, thọt, đâm, dữ tợn chứ chơi sao.
Kịp tới hồi tôi nghe bựt bựt cái nệm bị lún và thằng cu con nhờn nhợn thì tôi vô phương ngăn chặn. Ví như cái xe già nua chạy hết tốc độ, băng bừa qua ổ gà, ở voi, đường lở, tôi còn bao nhiêu xăng nhớt nhấn ga cho lướt tới hết. Và sự gì tới phải tới, cái xe bị trật tay lái, nhíp bị gãy, bạc đạn bị bể, miếng gioăng bị rách, dầu nhớt đổ tùm lum và cây láp vẫn xung thiên gõ cành cành trong ổ máy.
Đến chừng thâm tâm tôi nghe hớt hải : chết ! chết cha thiên hạ rồi ! thì ôi thôi xe vương đâu vào nồi cháo nòi chè gì đổ lênh láng ra, lệt xệt, lền lền như bánh canh, tôi thở lên hồng hộc và người rút co lại. Tôi chúi người buông lỏng cho thằng cu ói, ói miết.
Mệt lử cò bự tôi rủa nó : đáng đời chưa, quân tham ăn, cho mày hóc đến cổ mới chừa. Tôi bật ngửa lăn đùng ra, mồ hôi tuôn rỉ rả, tay chưn mỏi nhừ, mắt nổ đom đóm, miệng khô, cổ khát. Tỉnh ngộ tôi mới biết là mình vừa nắc gió và hẳn nhiên giờ nệm giường bẩn, dính láp nháp đến kinh.