Dì - Chương 23
Mỗi người sinh ra nơi cõi thế gian này đều được mẹ cha chọn đặt cho một cái tên đẹp và hay để mang theo suốt đời cho đến ngày ra đi. Tôi cũng không tránh khỏi cái ước lệ này và tên mà bố mẹ tôi đặt cho cũng đầy ý nghĩa và đẹp lắm chứ. Thế nhưng từ ngày Dì về, trải qua những lần Dì đưa tôi vào cõi vu sơn khoái lạc thì Dì nhất định cải danh tôi bằng một cái tên nghe chẳng hay ho chút nào.
Ai đời bất kỳ ở đâu, dù chỉ còn hai mẹ con, hoặc trước đám đông, Dì luôn réo gọi tôi là “ Cu hỡi Cu ơi ! vào Dì nhờ cái này một tẹo “. Thế có vỡ mặt bầu cua của tôi ra với bàn dân thiên hạ không chứ ! Đã bao phen tôi năn nỉ Dì đừng gọi tôi như thế nữa, hoặc giả nếu muốn thì chỉ âu yếm khi tôi cùng bà xà nẹo mí nhau trên giường thôi, nhưng bà không chịu nghe.
Trái lại tôi có bực mình cấm cảu vấn tội thì Dì cũng chống chế cãi bay cãi biến đi được : dào ! chỉ vẽ chuyện, gọi như thế động phạm gì mà phải tránh né. Tôi nhăn nhó như bị bắt ăn quả ớt hiểm, Dì cười hề hề nhạo : thì anh chả có con cu là gì, gọi thế để nhắc nhở là con cu anh thuộc duy nhất về Dì, ngoải ra không xẻ chia cho ai khác.
Tôi lại cố thuyết phục : không dành riêng cho Dì chẳng lẽ lại dành cho hết thảy các gái sao, thế nhưng gọi nhau lúc chỉ có mình với ta được rồi, ai đời ở đâu cũng dùng danh xưng ấy người ta tủm tỉm cười làm quê mặt biết mấy.
Dì vẫn giữ nguyên ý kiến : gọi Cu là văn minh lắm rồi còn gì, đáng lẽ phải gọi toạc ra thằng Cặc mới đúng vị, anh còn trách Dì là sao. Rồi Dì ví von hỏi trỏng ngược lại : hay là anh muốn Dì gọi anh là thằng Lồn thì anh mới ưng !
Tôi tái cả người, sụp van vỉ Dì cả nón : giời ạ ! Dì mà gọi con bằng cái tên Dì vừa nói thì thà con độn thổ chết quách sướng hơn, chứ suốt ngày Dì ông ổng to miệng : Lồn ơi, mày ở đâu, về Dì bảo, thì bỏ bố ! Dì cười khoái trá, mắt hấp háy, coi chỉ muốn đục !
Đã vậy Dì cũng xăng phú luôn cả bố. Có bữa quen miệng, Dì cứ “ Cu ơi, Cu hỡi “ thì bị bố cự : con nó có tên anh đặt đàng hoàng, sao em lại gọi nó là Cu với Giái thì còn ra thể thống gì nữa ! Ai ngờ Dì trả treo luôn với bố: cái anh này mới xưa thậm xưa tệ, người ta có quí mới gọi nhau bằng những danh hiệu riêng tư và sâu lắng như thế chứ.
Bố còn ngẩn tò te thì Dì phăng phăng hạ bố đo ván luôn : chẳng hạn như anh đó, lúc yêu ôm ấp em hôn hít, anh chả một hai kêu Lồn của anh ơi, anh yêu Lồn quá trời là gì. Tôi thấy bố đỏ gay mặt nói lảng : cái bà này ăn nói lộn xộn, điêu toa có hạng, ai gọi thế bao giờ mà cũng đặt điều đặt chuyện.
Dì nào vừa, đâu dễ chịu thua bố nên Dì xoen xoét khai hết ra : phải ! tôi đặt điều thế đấy, chứ còn ai chõ mõm vào liếm liếm còn hí ha hí hửng kêu nhăng kêu nhít : Lồn ơi, tao muốn cắn mày một nhát để rách bố nó đi cho rồi, chứ nhìn mày câng câng tao ghét thậm, ghét tệ.
Bố chuế nặng nên gạt tắp gạt tít : vớ vẩn, dẹp, dẹp, không đề cập đến việc đó nữa. Vậy là tôi càng bị chết cứng với cái tên Cu nghe đầy ấn tượng do Dì đặt cho. Tôi chỉ e ngày nào bố và dì đi hỏi vợ cho tôi mà cứ răng rắc kể với sui gia về thằng Cu là tôi thì chắc là vỡ mặt đến tàn đời mất.
Ngẫm ra cũng vì thói quen, xưa rày gọi vật nào theo tên đặt ấy thành thông lệ và bị ám ảnh. Giả như lúc đầu người ta gọi ăn là lồn, hay ngược lại lồn là ăn, có khi bây giờ người ta sẽ đánh giá ý nghĩa sai chạy nhau rất khác. Có thể nói đến lồn người ta sẽ thấy nó chẳng có tì vết và ngược lại nói ăn người ta lại cho là cấm kỵ cần phải tránh.
Từ đó tôi suy ra lắm thứ chuyện. Thử ai có quyền lệnh cho tạm thời trong mấy hôm đảo ngược gọi các danh xưng chồng chéo nhau thì chắc cũng thú vị lắm nghen. Thí dụ ta nghe ngoài đường ngoài phố bô bô nhắn nhau : này Cặc ơi về sơi Lồn đi kẻo nguội thì hẳn hết ai còn nghĩ ra ý tục như hiện giờ.
Thế nên tôi cứ rủng rỉnh cười khi cùng Dì và bố đang ở bên nhau. Dè đâu bố đang sẵng, lại nghĩ là tôi cười nhạo bố, nên cụ chửi cho một thôi một hồi : thằng mất dạy, mày nghe Dì nói thế, mày khinh bố mày lắm hả, sao mày cười vui thế.
Còn Dì thấy tôi bị mắng oan thì bênh ra mặt : ông đúng là thua me gỡ bài cào. Nó đang thích ý vì cái tên cu, cặc, buồi, giái thì nó hí hửng, mắc gì đến việc của ông mà ông lôi nó vào khện đau khện đớn như vậy.
Tôi thấy mát cả lòng, vờ quay lưng che không để bố thấy, nháy nhó Dì mấy cái, ý hẹn hò chốc nữa sang phòng tôi sẽ đục Dì thưởng công cãi án sau. Dì vẫn lớn tiếng ý nói với bố mà tôi lại hiểu là đề cập đến tôi : cần gì phải hẹn hò, lúc nào ông chả là chủ nhân của cái món đó, mắc cỡ hay thẹn thì ông có từ bỏ nó được đâu.
Vậy là sinh khí gia đình đang ùn ùn bốc hỏa bỗng dưng tan biến hết. Bố khởi xướng trước : xếp ba cái mớ linh tinh đó lại, gia đình mình quay quần lên giường nằm đấu hót chuyện khác nghe vui hơn. Rồi bố ra mặt kẻ cả sắp xếp vị trí, phần tôi nằm phía sát vách, Dì nằm giữa, còn bố nằm ngoài.
Dì mại hơi “ em chả “ : sao lại nằm hổ lốn với nhau như thế, nhưng bố đã gạt đi mà bảo : bà quên là tôi đã dặn dò bà phải lo săn sóc cả hai bố con tôi rồi sao. Dì đuối lý nên đành phải làm theo ý bố. Tôi ngầm thích trong bụng vì lối phân công nằm thế này tôi dễ lợi dụng vờ va chạm để hít được hơi hướm và quờ quạng đụng đến người của Dì.
Tôi đinh ninh Dì cũng nghĩ hệt như tôi, song nói là phải nói để tội vạ đâu bố lãnh tất vì không phải tự Dì muốn vậy. Tuy đã khá quen cái sự đề huề vậy mà nằm cạnh nhau ai cũng tự nhiên đâm ké né. Tôi thủ phận quay mặt vô vách để tránh nhìn cảnh Dì và bố luyện âm dương thần chưởng, còn bố thì huênh hoang là chủ nhân ông nên chưa gì đã gác luôn đùi băng ngang bụng Dì tỉnh bơ.
Hẳn nhiên tôi có chút hờn ghen đấy chứ, song biết sao được vì trên danh chính ngôn thuận Dì là của bố, còn tôi chỉ được ghé phần chấm mút kia mà. Nỗi khổ của những kẻ nằm cạnh các người yêu nhau bứt rứt là như thế.
Đã cố hết sức lờ mà cảnh ông bà nghịch nhau khiến ai chịu cho nổi. Phương chi thỉnh thoảng lại nghe Dì róng riết : ui ! cắn đau em thế và tiếng xoa xoạch xoạch giòn tan, tôi muốn khùng cả người. Trái lại, khi nghe bố hổn hển thở như cố rặn hơi ra thì tôi lại cũng bắt điên luôn. Hai ông bà tí toáy gì mà khúc khích, khọt khẹc cười mãi.
Có một hồi tôi vờ đã ngủ say, trở xoay mình, giời ạ ! bố đã lột Dì ra hồi nào và ông đang bú oạp oạp lên vú Dì, còn Dì phê nhắm tít cả mắt lại còn thấy gì nữa đâu, làm tôi muốn co chân đạp cho bà một phát, tức điên lên !