Dì - Chương 18
Truyện về dì tôi kể đến bao giờ mới cạn, nào ai dự đoán nổi. Vì nếu dứt được thì lấy đâu ra đề tài để l tôi viết lai rai hầu các bạn trên Truyện VKL có món thưởng thức xem chơi giả trí. Nói gì thì nói, phải nhận dì rất tinh tế và nhạy bén. Suy đoán của dì chắc nịch, rõ ràng và chẳng mấy khi sai, tôi rất tâm phục, khẩu dụng dì là ở chỗ đó.
Từ hôm được dì mở mắt và tẩy hộ cái quả chuối múm, giải thoát cho tôi khỏi sự bí rị, lại còn chỉ vẽ cho tôi màn “ con ong đã tỏ đường đi lối về “ thì xem ra thằng cu con quá quắt hết cỡ. Được vỗ về tọng “ cơm “ cho ăn, no ử cò bự rồi mà nó vẫn thòm thèm đòi sơi “ phở “. Lúc nào nó cũng sừng sừng khiến tôi thẹn bằng chết khi gặp một cô/bà đi qua.
Cũng tại dì khuyến khích tôi đừng bao giờ xài đồ lót làm chi, ý dì để cho cu cò thong dong, hô hấp mạnh, đầy sinh khí thì khi sáp trận đấu vật nó mới hoàn thành sứ mạng. Hơn nữa ý dì là muốn được sẵn sàng để khi lâm trận, đánh nhanh đánh mạnh còn rút để khỏi bị bố tóm thì nguy. Thế nên tôi mới bị đọa.
Con cu lúc nào cũng vỉnh vảng trong quần, tíu ta tíu tít, nên nhác thấy cặp vú nào gồ gồ hay cái quần nào mỏng te là y như nó nhắng tếu lên. Một hai nó chỉ chực chui ra khỏi quần để biểu dương lực lượng thật đồ sộ.
Phần nữa, các bà/cô ngày nay cũng xuề xòa phải biết. Áo thì rộng huơ rộng hoác đã đành, lại còn xẻ cổ rộng, xẻ hông cao, thế nên mỗi khi đi nhún nha nhún nhảy, đít vung đằng đít, hông vẩy đằng hông, còn hai vú thì khua tít lên như vẫy như chào, ai mà lơ cho đành.
Tôi hằng lên tiếng phản đối tích cực về các món thời trang và y phục của các mợ. Văn minh có khác, thứ gì cũng bày họ bày hàng hết ra, thậm chí các món lót hàng hiệu Victoria Secret hay con mẹ gì sao cứ như đâm chọc vào mắt thiên hạ mới độc. Tôi có cảm tượng các mợ mặc mà như không mặc, thà để trống trơn còn đỡ khiêu gợi, đỡ làm con lợn lòng nam giới chúng tôi bấn cả ra.
Mới đây, tôi vừa nghía trộm một bà mẫu cho con bú, loay hoay đặt con vào nôi, áo xống chẳng kịp gài, hai quả vú còn đầy ắp sữa, chao ôi, tôi dính cứng chân chẳng bỏ đi được. Đang sững mắt ra nhìn thì con bồ nhi nhoe đi tới hỏi nhặng xị lên : anh nhìn khiếp thế. Tôi đâm hoảng, e bà mẫu nghe được, nổi điên vừa chửi vừa tống khứ đi thì vỡ nợ, nên vội lôi em dông thẳng.
Đưa nhau vào góc vườn hoa vắng, tôi gào lên mắng em : lỗi tại anh đâu mà em la lối giữa đường giữa lối, làm anh điếng cả hồn. Nếu các bà đừng chìa vú thì anh đâu có bị thôi miên mà chết đứng ỳ ra tại chỗ như thế.
Con bồ có vẻ tội nghiệp nên nói thẳng rẳng : chèn ui, có nhiu đó mà cũng đực mặt ra, sao anh muốn coi mà hổng hỏi em. Chưa chi em đã xăng xái kéo cái đuôi áo pull để tôi nhìn châm hẩm vào cái xú thêu ren mà muốn nhễu nước miếng.
Tôi ra vẻ từ chối thì em đã chụp lấy hai tay bắt sờ cho đỡ hồi hộp. Tôi bóp cái chất ren mềm, vú em xọc xạch đổi dạng thay hình liên miên. Miệng em tròn xoe kêu như mèo con : ui, em sướng chết đi được. Con nhỏ mới nứt mắt mà điệu hết xảy. Chả biết nó sướng thật hay sướng vờ mà bạo khủng, dám tự động vạch cái xú lên cho tôi bóp thẳng ro làm tôi mệt mề ứ nhựa.
Đang bóp hăng thì em nó sực nhớ ra cái điều mẹ dặn đi lo chuyện gì đó, nên ba chân bốn cẳng hẹn và dông tuốt. Tôi ngẩn ngơ rớt hồn, định về cà khịa nghịch dì cho xong. Vào nhà thấy dì đang lui cui rửa ly tách, tôi sáp vô luôn.
Bữa đó dì làm sao ấy. Một hai không cho chạm vào người. Dì lừ mắt nhìn tôi, tim tôi đập thon thót, chỉ sợ dì biết được sự tích tôi hụt ăn “ phở “ vừa rồi, nên nháo nhác hỏi. Dì bảo : anh đừng làm sảng, nhàu áo dì, ba sắp gọi, đừng để ba nghi, vỡ chuyện hết.
Đứng phờ ra đó, hai bàn tay tôi tê dại đi. Tôi cố ngúc ngoắc mà chúng vẫn đơ không đáp ứng. Đang lơ phơ thì nghe bố gọi dì thật. Bà te te đáp trọn lỏn “ em vào đây “ và đi một nước. Tôi nhìn theo cái đít ngoáy bạo ngoáy tàn của dì mà bực bực làm sao.
Tôi tạt ngang phòng bố để về ngủ khè ở buồng mình thì thấy hai ông bà đang mần trò mí nhau. Dì đã vạch hai vú ra cho bố nắn, còn cái tay dì thì đang bắt mạch con cu ba đang mềm oặt lắt lay. Dì ngồi quay lưng ra che tầm mắt bố, nhưng lại trông nghiêng, nhác nhận ra thằng con, nên tay dì tiếp tục thụt, mà cổ dì đánh moóc dặn tôi đừng để bố thấy.
Tôi tiu nghỉu sầu lòng, buồn cách gì nên rên nho nhỏ “ buồn ơi ! chào mi “ cho được việc. Chán nản tôi vào ở tịt trong phòng, cởi quần nằm tự sướng, cố ru thằng em ngủ cho quên cái sự đời nhiễu nhương, vô tích sự.
Nằm một mình tôi suy nghĩ mung lung và cảm thấy cuộc đời bất công với tôi quá thể. Tôi không dám ghen ngược với bố, song lại lẩn thẩn tức mình. Giá bố còn sức có thể thỏa mãn được dì thì nói làm gì, đằng này cụ không còn lên được nữa, vậy mà cụ cứ giành độc quyền thủ diễn, khiến cả dì lẫn tôi mới ức.
Xí xóa tôi còn có thể nhờ chị Năm giúp đỡ một tay, tuy nó chẳng ra cái thể thống gì thì cố vẫn ói ọe ra được cho đỡ ghiền. Thương cho dì bị bố quần phải biết, rồi bắt treo niêu, đậy khạp, dì chịu sao cho thấu nè giời. Vậy thì bố sang tên cho tôi để tôi đóng vai chính thay bố có hơn chăng, khi nào bố cần tôi sẽ nhượng để bố sử dụng, sau đó dì khao khát tôi sẽ quất dì sụm bà chè, có phải được lòng cả hai bề ba bên không nhỉ ?
Tôi ấm ức quá thể, cứ nghĩ hiện giờ bố đang bóp vú dì, một tay bố đang mò bắt cua bắt ốc trong cái hang hẹp, tôi muốn vỡ tung đầu óc ra. Chèn ui, giá bố lại đòi bú ti dì và oàm oạp mút mát con sò lông của dì nữa thì dì bị ức chế quá đáng.
Mấy lần tôi đã định bụng choàng dậy sang phụ bố đè vật dì, nhưng lại thấy thậm ư vô lý. Trên danh nghĩa dì vẫn là tài sản riêng của bố, tôi chỉ là tên mượn gió bẻ măng, thì có kí lô gì mà đòi chia với xẻ ? Đành bóp bụng nằm chờ mà chẳng rõ liệu dì có thấu cái tâm sự lòng thòng của tôi để tạt sang sau khi bố đánh một giấc hay chăng ?
Miễn cưỡng tôi càng xoay xở hết cách này cách khác mà thấy đã bí càng bí tợn. Tôi rõ ra mình đã nghiện cặp vú và cái lồn lắm rồi, bất kể là của dì hay của bất cứ người nữ nào khác. Kiểu này tôi phải tính nhanh tính gọn xin bố cưới cho con vợ về mới được.
Có vậy may ra tôi mới đỡ khật khùng, chứ e cứ kiêng khem xụi đơ thế này, lỡ có hôm con ma dâm nó ùa đến phá phách, tôi lại tóm một bà già hay một nhóc gái làm bậy, chắc có nước ngồi tù xé hàng chục cuốn lịch cũng không đủ.
Bất giác tôi nằm rên hừ hừ, hết vuốt mặt, vuốt mũi lại thấy buồn tay, mỏi gối cách chi. Tôi kêu lên nho nhỏ : dì ơi, dì có thấu cho cái đoạn trường cay đắng này chăng ? Không ai một tiếng ai ừ hử đáp lại, chỉ vo ve dăm ba con muỗi trêu ngươi, nghe càng thêm lộn tiết.