Dì - Chương 1
Mẹ mất đột ngột, bố như bị hẫng. Suốt ngày ông thẫn thờ, ngồi lầm lì một chỗ, không hé môi hỏi, nói với ai. Lắm lúc, bất chợt thấy bố nhìn bâng khuâng vào một quãng nào đó, tôi thấy xót xa và quí bố vô cùng. Tôi nghĩ bố đang nhớ đến mẹ, đang nhìn lại những nơi mẹ ngồi, đứng, hay những chỗ mẹ thường lảng vảng vào ra.
Thâm tâm tôi muốn tìm một cách nào đó đỡ đần bố. Tôi thường nghĩ các cụ bà nhỡ chồng bỏ đi, các cụ có thể ở vậy cho đến khi già, khi chết; nhưng các cụ ông thì tôi chẳng dám đoan quyết chút nào. Tôi muốn gợi ý với bố nên tìm một bà nào thay thế mẹ, để bố có người nương tựa, hàn huyên, nhưng chưa dám.
Trước bố đã từng ít nói, giờ bố lại càng kiệm lời hơn. Tuy sống chung một nhà mà tôi cảm thấy bất lực vì không giúp được bố gì cả. Hai cha con âm thầm như hai cái bóng, lầm lũi sống cạnh nhau, trong nỗi tẻ nhạt tâm hồn.
Tôi ao ước giá gì tôi biết được ai mểm mỏng, dễ chịu, tôi sẽ ướm hỏi và giới thiệu với bố để đời bố đỡ quạnh hiu, nhưng tìm hoài chẳng được một mống. Thế rồi thời gian trôi đi, bố vẫn cứ âm thầm, quạnh quẽ, còn tôi thì cũng chả biết phải làm sao.
Vậy mà một hôm bố dẫn về một bà. Bố bình thản nói với tôi : kể từ nay dì sẽ ở đây để lo cho cả hai cha con. Tôi mừng húm, thế là bố đã tìm được bạn. Tôi muốn ôm chầm lấy bố reo to lên : mừng bố, con mừng bố, song tôi chưa kịp thực hành thì bố đã bỏ đi.
Còn lại dì và tôi tần ngần đứng bên nhau. Tôi chẳng dám nhìn xem dì thế nào vì dù sao dì cũng thuộc hàng cha mẹ. Dì là bạn của bố, phận làm con, tôi đâu dám ngang nhiên nhìn dò xét dì. Nhưng dì đã nhắc lại lời bố : anh nghe rõ chứ, ba đã muốn dì chăm lo cho cả hai người thì anh không được làm trái ý để ba buồn.
Tôi vâng vâng dạ dạ. Dì cũng lỏn lẻn lo đi làm việc nhà ngay. Kể từ đó, chuyện cơm nước, giặt giũ và kể chuyện vui chuyện buồn, bữa ăn giấc ngủ, nhất nhất dì quán xuyến hết. Dì tha thẩn vào ra khắp các nơi, xăm xoi làm đủ thứ, khiến tôi cũng hơi nhợn.
Tính tôi vốn luộm thuộm, bừa bãi quen rồi. Quần áo mặc cái nào xong là quẳng xó, làm biếng giặt, cứ hết một lớp thì lại gạn món nào tương đối còn sach sạch mặc lại, dăm ba bận mới đem ngâm. Trái lại dì không như thế.
Mười lần như một, vào dọn phòng tôi là y như dì cự nự : anh nhớn tướng rồi, ở quê là người ta đã lấy vợ có con, vậy mà anh cứ lông nhông chả ra cái thể thống gì sất. Dì giăng lên cái quần bò của tôi cùng với cái áo cánh, dì nhăn nhăn mặt phê bình : anh chúa ở bẩn, hôi gì hôi thậm tệ, ngữ này cóc ai dám lấy anh.
Tôi một hai tự biện hộ : thì con thay để vào xó chờ khi nhiều nhiều giặt một thể, chứ con có mặc đâu mà dì la. Dì thủng thẳng lên án thêm : anh có bao nhiêu cái mà cái nào anh cũng quẳng bừa bãi khắp nhà, tôi hỏi anh không thộn mặc lại thì lấy đâu ra cái mới, cái sạch mà thay ?
Tôi nín khe vì đuối lý. Dì không có ý dồn tôi vào góc tường mà chỉ ôn tồn khuyên nhủ tôi : anh nghe dì, con trai con nứa phải lịch sự, ăn mặc phải gọn gàng, đừng bôi bác, con gái nó khinh cho, cóc đứa nào dám vớ vào, sợ về lây cái ở dơ của anh. Và rồi dì còn dặn : ở bẩn nó sinh ghẻ, ngứa ngáy đầy người, tuổi anh đang ăn đang lớn, nhỡ vướng vào bệnh chốc lở, nom dị hợm lắm, nhất là cái món lở lại hay nhè mấy chỗ kín tung tác mới đáng lo.
Dì nói phăng phăng, tôi nghe hơi chuế tai, song phải nhận bà có lý. Tôi thuỗn mặt ra, dì ngầm ngầm theo dõi và chỉ bảo : lỡ mà anh có bệnh phải báo với dì, đừng dấu diếm mà nó hành ngày càng nguy thì khốn.
Từ đó dì lăng xăng nhặt nhạnh quần áo bẩn của tôi, đem đi giặt, xếp cất cẩn thận. Tôi nhột nhạt nên nài nỉ dì : để đó cho con. Dì bĩu môi chê trách : dào, để để, biết bao giờ anh mới thu dọn. Dì phải lo, kẻo bố nhìn thấy lại rầy cả dì.
Tôi chúa sợ vì e dì sẵn tay cất dọn lại lục tung ngăn tủ của tôi. Chỉ ngại lỡ quên dấu diếm món gì bị dì bắt gặp thì ế độ. Tôi lo lo như người ăn vụng, đậy đậy che che. Tôi ngại dì xăm xoi nơi phòng tôi ở thì ít mà tôi ngại vì dì ào ào làm bất cứ thứ gì ở nơi riêng tư của tôi.
Hẳn các bạn cũng biết, trai trẻ mới lớn, thân hình sung sức, có lắm việc bâng quơ dẫu không chú tâm vẫn xảy ra đều đều. Chả biết các bạn ra sao, riêng tôi cái khoản mộng tinh thỉnh thoảng vẫn hiện đến. Tâm tư chẳng nghĩ ngợi bao giờ, vậy mà ngủ mơ lại thấy làm tình với gái rõ mười mươi.
Tuy chỉ là mơ mà ngỡ như thật vì cả người xôn xao lên. Có điều lúc tỉnh mình chưa hề biết gì cả, vậy mà trong mơ rõ mồn một. Chẳng hạn cái khoản con trai con gái lẹo nhau, chu choa tôi như anh khờ anh dại. Xin lỗi các bạn, tánh tôi hay cả thẹn, con gái hay hay cũng chả dám nhìn thẳng mặt bao giờ.
Âm thầm nghía thì cũng đến nước nhoáng nhoàng liếc một cái rồi lơ ngay. Chỉ sợ em nó bắt gặp lại đồn um mình dê cụ thì vỡ nợ. Nói nào ngay trai nào mới xổ giò, giọng nói khào khào vịt đực, ai chẳng tò mò về gái.
Khốn nỗi trời sinh các em lại khoe ngực nhô phình ra, lắm đứa còn to quá khổ, khiến mình nhìn trộm là vội hình dung, nghĩ lan man thứ này sang thứ khác. Đã thế, mẹ kiếp, các bé còn nhung nhăng mới tởn. Ai đời nhảy dây, ngực vắt vẻo khua nhặng cả lên.
Các bạn ra sao chứ tôi mà chứng kiến cảnh đó dễ bị xốn xang, tần ngần cả buổi. Thậm chí đêm về còn ôn lại, thấy mười mươi các nét, vậy mà đang đêm trời tối om om, bầy cao xạ của tôi lo đăm đăm đi tìm săn máy bay giặc.
Chao ôi, vừa thoáng thấy con ma, thần sấm lù lù, chưa kịp xem ý đồ nó ra sao thì súng phòng không đã vươn hết nòng ra, nhả đạn liên miên, không ngừng không nghỉ. Nó bắn rát đến độ nòng súng nóng bỏng, chảy vẹo chất sắt ra, tôi là xạ thủ mà cũng rùng mình chi chit.
Đến khi máy bay địch mờ dần, tôi cảm thấy cái đũng quần nhớp nháp quá ẹ, nó dính lép nhép như ai rải mật rải đàm gì tóe loe, tôi ớn ợn nghiệm ra thì chả có máy bay địch nào tất mà chỉ vì mính quá đam mê nên bắn mẹ nó của đời ra lênh láng vào đũng quần.
Trước đây chả cần lo lắng làm gì, song từ ngày dì về, tôi đâm hoảng đủ chuyện. Người dính bẩn ra trò mà cóc dám ngồi dậy đi rửa, sợ tiếng nước ồ ồ dì nghe vào cật vấn đến cùng. Thế là thằng bé rục rịch lần mò trong đêm tối trút tuột nhẹ quần ra, vén khéo cho cái món của dơ đừng vương vãi, rồi chọn cái góc nào còn sach sạch ôm luôn thằng nhóc con mà lau, mà rủa nó thậm tệ.
Thế mà đâu đã hết, làm sao phi tang cái của nợ này ? Đêm hôm thứ gì nghe cũng rõ, bước chân lẹp xẹp hay hành động hớ hênh cách gì dì chẳng biết. Vậy là lại lồm cồm lo cuốn, lo gói, tuồn luôn xuống gầm giường dấu kỹ.
Thiên bất dung gian là khi bắn cao xạ hăng tiết vịt nên có bao nhiêu sức phí phạm ráo. Giờ mệt phờ người và mắt ríu có căn, ấy thế mới ra nông nỗi, mình thăng ngáo luôn khỏe re.
Sáng ra được dì khua, tôi chết điếng. Bà nhứ nhứ cái quần la nhoi nhói lên : anh thật đoảng vị, đầu óc nghĩ tầm bậy tầm bạ ói mửa cả ra. Tôi mở mồm định phân bua, dì nạt : anh còn định hàm hồ điều gì nữa. Dì chưa đưa cho ba nhìn là phúc bảy mươi đời anh rồi. Dì đã dặn có gì thắc mắc cứ hỏi thẳng dì, đừng dấu diếm, tò mò, tơ tưởng nó ám bệnh cho.
Tôi choáng tai, dì lại phán tiếp : con trai con nứa chúa là hay tưởng tượng. Bị dồn nén không có chỗ xả ra thì cứ chúi vào giấc mơ bắn càn bắn đại. Nếu không ngăn ngừa cứ để mặc ngựa băng cương, từ mộng tinh nó thành hoạt tinh thì chết.
Tôi đâm hoảng, dì còn dọa nữa : ăn lắm vào, toàn xài của nóng cay, đêm nằm lại bo bo mặc quần bó chẽn thế nên nó mới gây tai họa. Chưa chi dì dặn dò : kể từ nay đêm ngủ anh không được mặc thứ đồ bó ấy nữa, dì sẽ lưu tâm kiểm soát, anh mà cãi, dì mách ba.
Các bạn có thấy đời tôi bắt đầu tàn đậm chưa ? Ai bảo một hai muốn bố có bạn, giờ ông có bồ mà tôi lãnh dận vì dì khắt khe quá đáng. Bạn nào biết cách chỉ cho tôi một phương cách thoát nạn xem !