Đi Ở Vú - Chương 9
Nhỏ nửa mừng, nửa hãnh diện, nửa thẹn nên hai gò má hây hây. Cụ pha trò : gớm, mới khen một tẹo, mặt đã đỏ lên, hèn gì đàn ông chẳng thích. Việc cụ đòi hỏi, nhỏ chẳng e dè gì, song vẫn còn tí ngần ngại.
Lâu nay cô chủ tin tưởng, khoán trắng phần nuôi bố cho nhỏ, chỉ e bất chợt cô bắt gặp thấy nhỏ tuềnh toàng lại nghĩ hay là nhỏ muốn nhìn nhỏ chia tài sản nên dụ dỗ cụ thì nguy. Nhỏ đem ý ấy thưa với cụ, ông gạt đi : nhà chị khỏi lo, nó ấm ớ, ta sẽ cắt nghĩa cho nó hiểu. Nhỏ yên chí nên thực hành theo ý cụ.
Nhỏ ngồi vững vàng, gáy cụ đặt lên đùi, nhỏ vén áo lên cho cụ chồm người mà hít. Tuy đã được cô chủ mến mua cho vài cái xú thật đẹp, nhưng nhỏ có đi đâu cần mặc nên cứ thả lỏng cho vú mát. Vậy mà cụ lại kêu vướng víu vì vạt áo lòa xòa làm cụ không nhìn rõ cặp vú được, cụ bắt nhỏ phải cởi phanh ngực ra.
Y như rằng cô chủ ghé vào thăm bố. Nhìn hai bàn tay cụ vuốt ve, tung hứng hai cái vú để chỏng trơ, cô chủ có vẻ không bằng lòng. Cô nháy nhó, tắc lưỡi, ra đều nhắc nhở nhỏ kéo bớt vạt áo che vú lại. Nào ngờ cụ thấy ngay cử chỉ của con nên nạt : con kia mày nhấm nháy, ấm ứ gì thế. Tao bảo chị ấy phanh áo cho tao dễ nhìn, dễ sờ, dễ hít, phỏng mày không ưng hả. Thế thì tao đếch cần nữa.
Cụ dỗi ngồi phốc ngay lên. Dạo này cụ đã khỏe, da dẻ đã tươi, nhưng thấy cụ hành động mạnh bạo, nhỏ cũng sợ. Nhỏ đang đứng giữa nên chẳng biết làm sao, chực nài nỉ cụ, lại e dè cô chủ.
Phần cô chủ thấy bố cương quyết vội nói chữa : con nhắc chị ấy sốt sắng lo cho thày, chứ nào con dám cấm cản gì đâu. Dựa vào câu này, nhỏ cũng hùa theo : vâng, ý cô là như thế, cụ bỏ qua cho. Vộị vàng nhỏ vời đầu cụ lại và ỏn ẻn thưa : mời cụ nằm nghỉ, con phục vụ cụ ngay.
Cụ cũng còn dằn dỗi tam phen tứ đỗi mới lẳng lặng nằm xuống. Cô chủ vội lỉnh đi. Nhỏ dìu dặt rẽ mái tóc cụ, xoa đều lên má, nói giọng thiết tha : cụ đùa cho thỏa thích đi, con chiều hết ý cụ. Cụ như đứa trẻ ngoan ngoãn ôm vú mẹ, nhớm đầu lên hít mấy cái, đưa đầu vú xoa xoa khắp mắt mũi, vành tai, môi, cầm, má và lim dim.
Nhỏ thả hồn vào mơ mộng, nghe cặp vú hổn hển kêu gào. Nhỏ lan man tưởng như đang chìm đắm tận nơi nao, non bồng nước nhược, sông núi bao la. Thình thoảng nghe cụ thì thào : hoài của, giá ta gặp nhà chị sớm hơn.
Nhỏ hỏi lại : sớm với muộn thì có gì quan hệ, thưa cụ. Rành rành là con đang gần cạnh cụ đây còn gì. Cụ ứ một cái phán : nói như nhà chị thì còn nói gì. Ta bảo nếu ta gặp sớm khi còn khỏe, còn sức thì ta nhất định chọn chị làm hầu biết chưa. Cụ thở dài nghe não nuột : bây giờ thì ta hỏng rồi, có ngo ngoe cũng chẳng ăn thua nên ta tiếc.
Đột nhiên, nhỏ cũng buồn lây. Nhỏ phải đưa đẩy : cụ còn khỏe mà, có hao mòn gì đâu. Cụ tắc tắc cái lưỡi : nhìn thế là vì nhà nó có của nên tẩm bổ cho ta, chứ còn ta bảo chẳng đứa nào còn nghe sất. Nhỏ quính quáng nói : con vẫn nghe cụ mà, cụ đừng lo. Cụ cười lên hềnh hệch : ai chả biết nhà chị vẫn nghe ta, nhưng khốn nỗi cái thằng này này (cụ vỗ bốp bốp vào háng), nó trơ ra, hỏng, hỏng, không làm ăn gì được nữa.
Nhỏ hiểu ra, mặt càng đỏ nhừ. Cụ lại hét : đấy, nhà chị cứ thế. Ta nói gì, mặt cũng đỏ gay thì bảo sao ta chẳng tiếc. Nói rồi, cụ xòe cả hai tay ra bóp choe choét lên hai vú, rên rẩm lung tung : ôi chao, vú săn thế này mà ta chỉ bóp với bú thôi thì có uổng không nào.
Nhỏ rất thương cụ nên an ủi. Nhỏ nói lửng lơ : cụ yên chí, con hứa là con sẽ hết sức lo lắng để cụ thoải mái. Dần dà con sẽ tìm cách để cụ không bị thiệt thòi. Như để trả công cho nhỏ, cụ vít lấy hai cái vú dí vào mũi thơm và liếm cho ướt lên. Cụ nổi hứng bóp tòe cái núm và vẩy mớ sữa vừa tóe ra quanh giường. Nhỏ bị nắm tay cụ xiết như gọng kìm, phải trườn người tới làm sữa rơi dầm lên mặt cụ.
Chân mày, râu, tóc gì bết ướt sữa, long lanh như bám kim cương. Cụ reo lên : ôi vú nhà chị hay thật càng bóp càng thấy thú. Nhỏ đành kiễng người cho cụ nghịch ì òm. Cụ se se, chùi chùi, lại há mồm nút nút vài cái, hai trái vú lều phều đến tội. Hai ông cháu như cặp lực sĩ giao nhau vờn quả bóng rất hăng.
Một lúc cụ đờ đẫn than mỏi, nhỏ dặn dò cụ nằm nghỉ. Nhỏ đề nghị thay áo vì sợ cụ lạnh. Nhỏ cúi lom khom, hai vú toòng teng, như hai quả mướp và đỡ cụ thay áo. Hồi này cụ nhỉnh khá nhiều, những vạch xương hết còn nhô ra nữa. Sữa nhỏ tốt có khác, cụ bú đã thấy xuất hiện nét tươi hồng trên da.
Nhỏ lau người cụ, đến đâu cụ rấm rích cười đến đó, kêu nhột. Nhỏ bị lôi cuốn vì tiếng kêu nhõng nhẽo đó nên càng trêu cụ hơn. Nhỏ nhấc cánh tay cụ lên, lòn lau sâu dưới nách. Cụ rú lên : nhà chị làm ta bủn rủn cả người. Nhỏ khệnh khạng lau vòng vòng bộ ngực cụ, hai núm vú bé xíu vội nghểnh lên. Nhỏ đè tay lau miết hai núm vú, cụ giựt lia lịa như bị châm luồng điện nhẹ.
Nhỏ lau và nhìn trừng trừng vào mặt cụ theo dõi. Thấy cụ loay hoay như gà mắc đẻ, nhỏ xoáy xoáy chỗ nhạy cảm này. Lắm lúc nhỏ thấy hai tay cụ vờn vờn như chực vít uỵch thân nhỏ đổ ập xuống, nhưng rồi cụ loạng quạng bấu lấy hai vú kêu ổng lên : tệ hại, tệ hại, ta đoảng quá.
Nhỏ biết cụ sướng, song bất lực nên bối rối theo. Nhỏ trăn trở trong đầu chẳng biết làm cách nào để cụ đỡ bực mình. Thế rồi như phản xạ tự nhiên, nhỏ ôm vồ lấy từng vú cụ mà nút chụt chụt cái núm vào miệng. Nhỏ nhìn cụ nhướn người, hai tay vít lấy cạnh sườn nhỏ đu lên. Nhỏ phải hét : con nút để cụ sướng, cụ bíu lấy vú con mà bú cho đỡ xao động.
Cụ vồ vập quơ quào, nhỏ vừa nút vừa xoa khắp ngực cụ rất êm. Cụ lượn khúc như con trăn bò, nhỏ hôn và dùng lưỡi gẩy te te vào núm vú làm cụ rúm hết lại. Nhỏ cũng học cách cụ vê đầu vú, cụ ưỡn lên lại vứt oạch xuống vì xao xuyến tứ tung. Nhỏ ôm chầm lấy cụ trong vòng tay nói đả đớt : con làm cụ tê mê nhé.
Nào cụ còn nói ra câu ra cú, người lật đà lật đật như bị cái kiến, cái ong châm chích. Cụ há há cái miệng, mãi mới nói chữ mất chữ còn : ta…ch..ế…t mất, nhà chị ác quá. Cụ giật đùng đùng như bàn tiếp hậu cỗ đại bác bắn xung thiên ngăn địch.