Đi Ở Vú - Chương 6
Nhỏ thương cụ vô cùng. Mỗi lần cho bú, nhỏ nâng cụ lên ôm chặt vào ngực, cụ rúc rúc đến hay. Tuy cụ chưa mở hẳn mắt ra, nhưng vẻ dáng cụ cho biết cụ đã ngửi ra cái mùi đàn bà của nhỏ. Chả thế mà cụ cọ quẹt mãi mặt mũi vào làm nhỏ nhột muốn chết. Râu ria cụ đâm xào xào vào chỗ da non của bầu vú, cứ như bàn tay thằng phải gió chồng nhỏ sờ bóp vú vợ vậy.
Nhỏ lúc nào cũng ngọt ngào : cụ ơi, cụ bú cho no đi để chóng lại sức. Đâu phải mỗi ngày chỉ bú một lần như dạo xưa, giờ có ngày cụ bú luôn hai ba cữ. Sữa đàn bà bổ có khác, trông cụ đẹp lão ra, sức sống hồi sinh lại rõ rệt. Kỳ đưa cụ đi khám, bác sĩ khen cụ đang trên đà tỉnh lại. Cô chủ tỏ vẻ mừng về khoe rân, nhìn nhỏ với ánh mắt thật trìu mến.
Nào ngờ bữa nay cụ lại gọi dõng dạc đến vậy, nên nhỏ chạy vội chạy vàng ra, sợ cụ mong. Đến khi nhấc cụ dựa lên người, nhỏ mới té ngửa vì hấp tấp, nhỏ chưa kịp mặc lại quần lẫn áo. Lỡ rồi đành phải để y chang vậy, ruột đánh lô tô nhỡ cô chủ bất chợt vào lại nghĩ nhỏ muốn khêu gợi cụ thì khốn.
Nhỏ để cụ ngậm vú mà lo tưng bừng. Nhỏ đâu để ý là cụ đã tỉnh, mắt đã mở ra hẳn hoi. Cụ bú vẫn bú, song lại ngắm nghía cái vú to dềnh của nhỏ, bặp một hơi đẫy nhả ra và hỏi : chứ con bé ngày trước đâu. Nhỏ hơi ngớ, sau mới sực nhớ lời cô chủ nên thưa : dạ, chị ấy xin nghỉ nên cô điền thế con vào.
Cụ có vẻ hài lòng, gật gật đầu, hít vài hơi vào bầu vú và tấm tắc : ta chịu mi, con bé trước vú nó hôi quá. Nhỏ đâu ngờ một ông cụ nằm lịt giường mà tiềm thức vẫn còn nhận ra vú hôi với vú thơm, nhưng nhỏ chẳng có ý kiến.
Như một cỗ máy, nhỏ thao thao kể với cụ : con lo chăm cụ cũng được cả tháng rồi, mừng thấy cụ khỏe lại. Cụ vừa bặp bú vú vừa thều thào đáp : ta biết chứ, dù ta mệt nhưng đâu vì thế mà ta chẳng biết chuyện gì sao. Ta biết mi có công, nâng giấc ta tận tình, ta sẽ dặn con bé thưởng cho mi. Ta lờ mờ nhận ra cung cách mi lo cho ta lần đầu, thú thật không vì cái tình như vợ đối chồng thì mi khó bền tâm làm được vậy. Mấy hôm nay ta có khỏe ra, vẫn còn muốn thử thách xem mi thế nào.
Nhỏ mừng vô độ. Sụt sịt muốn khóc, cụ bảo : việc gì mà khóc. Ta biết ơn mi, chứ mi có làm gì phật ý ta đâu. Nói xong cụ chùi nhủi khuôn mặt vào cặp vú nhỏ, la lết day qua đảo lại, hai cái vú bầm trầy đè rấn lấy da cụ đẩy đưa. Cụ hít thật sâu, ú ớ reo như thích thú. Nhỏ nhột rần rần, cứ y như lâu không được ai mằn mò vú vậy. Nhỏ hơi rúm người lại, giữ lấy gáy cụ lèn chặt vô. Mũi môi cụ bẹp dí trong bầu vú, cụ êm ru một lúc rồi hơi quẫy, nhỏ vội lơi tay, cụ thở phào khen : mi làm ta sướng quá, cứ như thuở bé được mẹ cho nghịch vú của bà.
Thực tình nhỏ chẳng có ý tưởng sâu sắc như cụ, nhưng bản năng trời sinh ai động đến vú là y như nhặng xị lên. Phương chi cụ lại hít hà, thèm thuồng như trẻ nít thì bố ai chịu nổi. Nhỏ phải xục xịch sửa lại dáng ngồi, tay cũng mỏi, nên tạm đặt gáy cụ xuống đùi.
Nào dè cụ kêu toáng lên : té ra mi để truồng à, sao ta thấy gáy ta mát và va chạm trực tiếp vào thịt da mi thế. Mặt nhỏ dầy lên vì thẹn, lúng túng nói chữa : thưa cụ, thình lình nghe cụ gọi, con mừng quá, đang dở rửa ráy phải vội quẳng chạy ra, cụ tha lỗi, con chưa kịp mặc quần áo ạ.
Cụ lờ đờ nhìn lên trần nhà, miệng nói : không sao, mùa này hơi nóng, để thoáng cũng được. Phòng này chỉ có mi với ta, tự nhiên cũng được. Để ta dặn con bé đừng lảng vảng vào bất chợt đâm rầy rà. Xong cụ bảo : mi đi mặc quần áo vô, kẻo con bé thấy chưng hửng lại rách việc.
Nhỏ rón rén thu tay che bớt chỗ háng, nhưng cụ đã bảo : nỡm, ta nói rồi, chỉ có hai đứa ta thì che với đậy làm đếch gì thế. Quả thực nhỏ sợ, làm trái ý cụ thì cơ may bị thôi việc, còn tồng ngồng đi thì có khác gì con điếm vừa xong chuyến làm tình.
Nhưng nhập gia tùy tục, cũng tại nhỏ nhanh nhảu đoảng đành phải rước hậu quả thôi. Tuy vậy nhỏ cũng xàng khua hai tay cốt dấu bớt vẻ lõa lồ thân thể. Cụ gọi giật ngay lại : này, mi nhỡ để truồng thì đứng hẳn hoi ta nhìn một tí, lâu ta chẳng được nhìn đàn bà nên cũng muốn xem qua.
Nhỏ tựa bị dội một gáo nước lã giữa đêm lạnh buốt. Nhỏ lừng khừng chẳng biết tính sao, cụ phải khuyến khích : dào, e với ấp quái gì nữa, thả thẳng tay ra cho ta xem tí nào. Giọng cụ rền, dài và tha thiết, hai mắt lại lim dim như thợ săn đang ngắm nhìn con mồi.
Đã từng trơ tráo sống luông tuồng tại quán bia, vậy mà nhỏ cũng thấy nhợn. Không phải nhỏ sợ cụ đè mà tự ái phụ nữ khiến nhỏ rụt rè thế thôi. Cụ lại phải giục : nào, làm nhanh còn đi thay kẻo lạnh.
Đến nước này thì nhỏ có muốn bay lên trời cũng bị lôi xuống, mà có muốn chui xuống đất cũng sẽ bị kéo lên, thôi thì ương bất như tuân cho xong. Nhỏ đứng nhè nhẹ dậy, né hơi chếch nghiêng nghiêng, cụ nhanh như cắt biểu : õng a õng ẹo thế thì ra cái gì, thà là mi dẹp quách, ta không cần nữa.
Bỏ bu, cụ nổi cơn giận lên rồi. Nhỏ phải lấp liếm : vâng, cụ để từ từ con làm. Nhỏ đã đứng thẳng mà cụ lại quay đi, dỗi. Nhỏ hồi hộp làm sao, cứ vờ tằng hắng mà cụ vẫn tỉnh bơ.
Nhỏ càng giận mình, cũng tại cái đầu ngu mà ra mọi thứ chuyện. Nhỏ chợt thấy tay chân gì mềm oẻo, đứng bắt run, trước mặt quầng quầng có hoa đốm. Nhỏ nhấp nhổm muốn xin lỗi, van vỉ cụ tha cho mà cứng đặc quai hàm. Nhỏ như bức tượng khỏa thân đứng tênh hênh mà chẳng ai thèm nhìn tới.
Hận đời, nhỏ sụt sịt khóc. Lúc đầu còn rất khẽ, sau to dần và òa lên như con trẻ…