Đi Ở Vú - Chương 4
Dù chưa biết tình trạng bệnh của cụ ra sao, nhưng vì mừng quá, nhỏ nói đại: vâng, thưa bà chủ, em xin nhận chân nuôi cụ ạ (không nhanh nhảu nhận thì lấy gì ăn và nuôi nhóc, không lẽ báo cô nhỏ bạn mãi). Cô chủ cũng mừng rơn, mắt hơi có chút ngấn nước và lắp bắp trả lời : ấy chết, chị đừng gọi em thế tổn thọ mất, ta cứ coi nhau như chị em thôi. Xong, cô âu yếm nắm tay nhỏ dẫn vào chỗ cụ.
Giường cụ nằm rộng thênh thang, mắt cụ nhắm kỹ như say ngủ. Cô chủ nhẹ cầm lấy bàn tay cụ hớn hở : thầy ơi, con tìm được người lo rồi. Chả thấy cụ động đậy gì ngoài cái môi mấp máy một chút. Tuy vậy, cô chủ cũng dặn : giờ đến lúc cụ ăn rồi, chị lo hộ cho em. Theo nhỏ hiểu chắc là cô chủ muốn củ soát lần đầu xem nhỏ làm ăn cách thức thế nào.
Quen như lúc bị chồng đè lật áo vồ mút lấy mút để cái vú, cũng như quen cho thằng cún bú mỗi ngày, nhỏ vạch luôn áo và chìa vào gần miệng cụ. Cô chủ phải vội cản lại : chị cần giữ sạch sẽ cho cụ vì cụ yếu lắm. Nói xong cô te te chạy đi lấy miếng vải mùng thấm nước đem lại dặn dò : mỗi lần chị cho cụ bú, nhớ lau kỹ hai vú bằng cái khăn này cho em.
Đúng kiểu nhà “ phú quý sinh lễ nghĩa “ có khác, song đi ở vú, chủ bắt sao phải chịu làm thế thôi. Nhỏ lau đi lau lại hai cái vú, cô chủ đứng trầm trồ nhìn và khen : chị có đôi vú đầy đặn, dầy tăm thế này, chắc là sữa nhiều.
Cứ như đứa bé được khen ngoe nguẩy người, hai đầu vú cương lên và phún sữa ra, tuy không thành tia, nhưng cũng đều đều nhỏ giọt. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng vẫn quanh quẩn chứ chưa chịu bỏ ra.
Nhỏ tằn mằn cúi sát xuống, gần như đầu vú sắp chạm đến miệng cụ. Thấy cụ vẫn nằm im, nhắm nghiền mắt không nhúc nhích. Hai môi cụ khô đanh, như mái tôn bị nắng thiêu đóng vẩy, giòn tan, nhỏ nghĩ chỉ cần nạy nhẹ cũng bật máu ra được.
Nhỏ đã mấy lần nói năng dìu dịu : cụ ơi, đến giờ ăn rồi, cụ tỉnh dậy, con lo cụ no rồi ngủ tiếp. Chỉ thấy cụ chép miệng lơ thơ, cô chủ có vẻ sốt ruột. Đang bồng thằng cún trên tay, cô phải nói lảng đi một chút : bữa nay thình lình, tôi bồng cháu hộ để chị lo cho cụ tôi. Chiều tôi sẽ mua cái nôi con để cạnh đây, khi nào chị chăm cụ thì đặt cháu vào đó trông cho tiện.
Nhỏ hơi xuống tinh thần, chẳng lẽ không làm sao khiến cụ dùng bữa được hay sao, nhất là chân ướt chân ráo vào làm, thế này thì lấy đâu ra điểm cho chủ tin cậy. Nhỏ xoay trí quần quần trong đầu, xong cúi rạp sát hẳn xuống, bợ bầu vú mà dùng cái núm rê nhẹ lên môi cụ.
Ánh mắt cô chủ sáng lên khi thấy nhỏ tận tình như thế. Nhỏ quơ qua quơ lại, cụ vẫn chưa nhận ra cảm giác êm mềm. Nhỏ phải kiên nhẫn, lách nghiêng người để đầu vú va chạm vào môi khô, chăm chỉ như đứa trẻ đang học vẽ tô màu lên bức họa. Nhỏ rê đến hàng chục lần là ít, sữa chảy ra thấm ướt môi cụ, dần dần nhỏ có cảm tưởng môi cụ mềm đi, chất sữa làm cho vẻ cứng của môi bớt rát nhức.
Nhỏ cứ vê đi vê lại như thế, kèm theo tay nhấn cho sữa trào ra nhiều. Mãi mãi mới thấy cụ nhép miệng vì sữa ào ào chui vào khe môi. Nhỏ xem ra cụ đã biết có người đang chăm lo cho cụ. Cô chủ nhìn bố phản xạ thì cứ nhón người lên theo dõi xem sao. Ngắm cái cách nhỏ lết lê đầu vú trên miệng cụ, cô ưng ý lắm. Thế chứ, phải nuôi dỗ dành như vậy cụ mới từ từ nhận ra, còn quáng quàng thì có khi cụ lẫy cũng nên.
Nhỏ vẫn tẩn mẩn làm đến mỏi nhừ một bên vì phải lom khom giữ thế, rồi phải chuyển người thay cái vú bên kia. Chao ôi ! giá không vì túng thiếu thì chắc là nhỏ không thể dài hơi tận tụy như thế nổi.
Phải đến lần thứ ba chuyển đổi vú mới thấy cụ hơi hé hé môi ra một tẹo. Nhỏ ì ạch lắm rồi. Nhưng khấp khởi mừng vì cụ chịu hở vành miệng ra, nên vội vàng nhỏ rướn tới nhét ngay cái đầu vú nơi khe mở hi hí đó.
Nhỏ thấy cụ bặp bặp như đoán xem thứ gì vừa chui tọt vào mồm. Cụ đợp đợp và táp táp làm cho cái núm vú nở duềnh lên như trái nho Mỹ. Chả hiểu cụ có biết gì chăng mà thấy cụ lúc đơ lúc cạp cạp vú nhỏ. Sữa trào ra hai bên mép, song cũng có một ít trôi vào dạ dày cụ.
Nhỏ mừng vì đã khám phá cách nuôi người mất hết mọi phản xạ. Nhỏ chẳng từ nan khẽ nâng đầu cụ dậy, lòn vào ngồi kê đùi làm gối cho cụ nghỉ. Nhỏ vòng một tay ôm lấy cụ thật âu yếm như ôm thằng cún. Nhỏ ân cần dí cái vú vào cho cụ cố bú xem sao. Vẫn hoài công. Đầu vú nhỏ cương phình lên gần bằng quả nhót, thế mà cụ vẫn chẳng nao núng chút gì. Cơ hồ cụ còn xem như ai nghịch ngợm nhét sỏi vào miệng cụ nữa là khác.
Cô chủ loay hoay, xóc thằng cún hết hồi này đến hồi kia, chắc vì không quen bồng trẻ nên oải. Nhỏ vừa dứ cho cụ bú vừa phải nhắn nhe cô : cháu nó ngủ rồi, chị đặt cháu đại đâu đó, nghỉ cho đỡ mệt.
Nhỏ lại lo chăm bón cho cụ. Nhỏ khề khà gọi và đưa vú như nhử : cụ cố bú một tí cho có sức. Cụ nhịn thế này con cháu đâm lo. Cụ thương con cụ bú đi cho, chứ cụ cứ dỗi thì con đói đến chết mà cháu bé cũng mồ côi chẳng ai nuôi nữa.
Chẳng biết có phải vì tâm thành hay vì giọng nhỏ nghe thiết tha ai oán, nên trong tiềm thức cụ xao động, bấy giờ cụ mới chịu ngậm hờ cái đầu vú trong mồm. Hành động thoáng xảy này không qua khỏi mắt theo dõi của cô chủ, nên nghe cô lào khào khen : chị giỏi quá, chị đã làm cho cụ biết ngậm lấy vú. Cô chủ vội quay đi, gạt giọt nước vừa xón nơi đuôi mắt.
Nhỏ rung rung đùi, hơi nhấc ngả người ra rồi lại dận xuống, mục đích để cái vú vừa đè vừa giúi lên khoản môi mũi cụ, gây cho cụ một nhận thức nào đó khiến cụ tỉnh. Nào ngờ vậy lại có kết quả, nhỏ thấy cụ đã nhằn nhằn cái đầu vú như trẻ nhằn hột nho, một chút lăn tăn chạy từ đầu vú vào tận trong cùng bụng dưới nhỏ.
Nhỏ thấy nhột, một cái nhột vu vơ, tự trách mình : mày đúng là con nỡm, người ta già đáng tuổi bố mày chưa chi đã rục rịch. Khỏe bâng quơ thế nên bị trai nó đéo và vứt xó cũng đáng thôi. Nhỏ càng tự giận mình, chẳng tơ hào gì chuyện lo cho cụ nhiệt nhiệm.
Thế mà cụ lại ngoan, cụ bú bú, nút nút, lại còn ê a như thích thú. Cụ hé hé mắt nhìn, có lẽ thấy cái vành vú tròn bành làm cụ choàng mở mắt ra. Ôi ! ví như có thuốc thần, thuốc tiên gì chữa không bằng. Cô chủ mừng tíu tắt bíu lấy nhỏ kêu oang oang : chị ơi, cụ em tỉnh lại.
Nhỏ nhìn xuống, cụ nhìn lên, môi cụ mút chụt chụt. Nhỏ nghiêng hẳn người cho vú đè gần kín miệng cụ, giờ trông cụ ăn ngon tựa thằng cún của nhỏ vậy. Bất giác, nhỏ đưa tay xoa nhẹ tóc cụ, thiếu điều muốn hét lên : con mẹ ngoan, bú no đi rồi ngủ cho mẹ làm việc.
Nhỏ đâu ngờ mắt nhỏ ướt nhòe, nhỏ khóc vì sung sướng khỏi lo làm phiền bạn nữa.