Đi Ở Vú - Chương 20
Nhỏ nghĩ bụng bắt tức cười, đàn ông có những việc nhiêu khê quá đáng, già xọm rồi, có chút việc hỏi lấy làm vợ cũng không tự ý làm được, phải nhờ vả đến con cái. Nhưng cô chủ rất mực bênh vực bố : thày em trước nay chả biết tán gái bao giờ, lấy mẹ em là cũng do gia đình sắp đặt, về ăn ở với nhau lâu dần mới quen đi.
Nhỏ tủm tỉm cười, cô chủ ngăn lại hỏi cho ra lẽ. Nhỏ định kể lể các việc cụ làm tẩn mẩn như ma xó với nhỏ, nhưng nghĩ sao lại nói trệch đi : tưởng gì, có thế mà cũng bày dềnh dang mất thì giờ.
Nhỏ nhớ lại hết những lần cụ nghịch ngợm nhỏ. Mặt cụ thuỗn ra trông vô cùng thiểu não. Nhỏ giả vờ không chịu, không cho, cụ hạ giọng nỉ non van nài đến giỏi. Miệng cụ tru ra, tay cụ loèo khoèo, cụ da diết nói : giời ơi ! ta còn sống được bao lăm nữa mà em hành ta dữ thế. Em không thương ta tẹo nào sao. Em xem tay chân lẩn thẩn dần, sờ soạng đâu cũng trở thành chậm chạp, vậy mà em còn làm khó làm khăn.
Nhỏ tội quá đi chứ, nhìn miệng cụ đớp gió, nhỏ chỉ muốn tốc lột áo ra cho cụ ngậm vú cho rồi, nhưng nhỏ lại thích đùa thêm tẹo nữa. Nhỏ trả lời : em có thương mới dè dặt cản ngăn, cốt giữ cụ đừng hồi hộp có hại cho sức khỏe. Mỗi tuần cụ chỉ nên nghịch em một hai lần thôi, còn để sức mà nghỉ. Chứ nào em có tiếc gì.
Cụ trả lời lấy đến lấy để : nhà chị nói tầm phào. Sách vở người ta nói già cả mà được hả hê, muốn gì có nấy, phủ phê sẽ lợi vô cùng. Nhờ đó, đầu óc thảnh thơi mới thấy tuổi thọ kéo dài, nhà chị nói ngược lại là không trúng đâu cả.
Thế rồi đà đưa qua lại, nhỏ cũng phải vạch áo đưa vú cho cụ. Nhỏ vờ nói dỗi : này đây, táp mút gì thì làm ngay đi. Vậy mà cụ cóc giận nhỏ, trái lại nhìn thấy hai bầu vú nhỏ căng phồng, mắt cụ mở tròn xoe và hít hà sung sướng.
Cụ bợ hai tay vào hai vú, nhún nựng tưng tưng, răng xiết lên rả rích. Cụ xòe rộng bàn tay vo lên quầng bầu vú làm nhỏ lào khào như bị chạm điện. Cụ thử trọng lượng tựa người cân đo đong đếm khối vàng, rít ra rít róng tấm tắc như trẻ được mẹ cho ngậm vú. Cụ ấp mũi vào hít, thơm lấy thơm để vào cái núm vú màu nâu non và khen tới tấp : cha mẹ mày, làm tao bấn xúc xích lên đây này.
Vậy là cụ hôn, cụ ịn, cụ xàng qua xàng lại, mũi cụ quẹt lều phều lên vú nhỏ, nó nhợn nhợn như bị que chọc liền liền. Nhỏ bỗng dưng vít đầu cụ xuống để giữ cho mặt cụ dính vào vú nhỏ, cụ thè ngay lưỡi ra liếm láp đến hay. Đầu vú nhỏ như bị chiếc đũa thần bà tiên chấm phải, chúng vểnh lên nhao nhác nhìn. Cụ liếm qua loa và chả cần ý kiến ý càng gì của nhỏ, cụ ngậm ngayt bú tì tì. Nhỏ chỉ muốn phát cho cụ một cái, ấy thế mà lại cúi xuống hôn chụt cụ mới chết.
Cụ nũng nịu bú mút mà miệng rên nhỏ nhỏ, tay lại vê đầu vú khác làm nhỏ điếng hồn. Cụ nằm ngửa, còn nhỏ hơi nghiêng người, lâu thấy mỏi chứ ít à. Cụ bú rất lâu, đầu vú nào cũng kênh xểnh lên như quả nhót, quả xơ ri. Cụ khen tấm tắc : cha con đẻ mẹ nó, sao mà nó làm tớ ham đếch chịu được.
Cụ bú một hồi, thấy nhỏ xục xà xục xịch, nhấp nhổm nhiều lần, vậy là cái bàn tay đang về núm vú được cụ dùng thọt vô lưng quần nhỏ mằn mằn khó chịu. Bữa đó, nhỏ mặc cái sịp, cụ la toáng lên : ta đã dặn không lót liếc gì hết, sao lại cãi ta, lằng nhằng mất cả hứng.
Nhỏ cũng chớm lên cơn nên phải vội vàng co tay tụt tất tật để cụ nguôi giận. Cụ vẫn bú, mặt vẫn cau có mà tay nhanh đáo nhanh để, dứ dứ đẩy nhỏ dạng đùi ra. Chưa thấy ai ranh mãnh như cụ, miệng bú mà tay chọc đâu trúng đó. Nhỏ thuộc hạng bén nhạy, ai vừa đụng vào là nước muốn trào liền, nhưng cụ còn bén nhạy hơn chạm vào là y như ngón tay lọt đúng lỗ.
Cụ vờn nhỏ giống mèo vờn chuột, làm cho bim nhỏ nhộn nhạo lên hết trơn. Ngón tay cụ ấn sâu vào rồi khoắng ùng khoắng oàng, khoắng đến cặn bã gì cũng bắn tung bắn tóe ra. Cụ úm nguyên một nạm và lắc triền miên, lắc đến nỗi nhỏ vặt vẹo chực ngã.
Bấy giờ cụ mới nhả vú ra, hét nhỏ ngồi dạng chân cho cụ bú. Giời ạ, miệng mồm cụ dẻo ơi là dẻo, nó như cái mõm chuột chù rúc rỉa cái hoa của nhỏ muốn rụng tả tơi. Nhỏ sướng quá kêu ông ổng : con nứng quá, con nứng quá, cha mẹ ơi !
Cụ điên tiết lên nên nút liên tục và cắn vào một bên mu lôi giựt đùng đùng. Cái sướng âm ỉ tỏa đầy khắp bim làm nhỏ giãy đùng đùng vì không chịu nổi. Nhỏ hét cụ : giúi mõm vào nút cái cục nhảy cầng cẫng hộ đi, nó cấn quá, cắn mạnh cũng được mà giật đứt phăng đi cũng xong.
Cụ đang hì hục bú nút, cũng cố phều phào nói : đồ điên, tớ mà cắn rớt bố nó thì bận sau lấy gì để bú. Phải giữ nó đó, chỉ bú chụt chụt thôi. Nhỏ tức quá, lúng túng ngồi lấy tấn và dí hết cái nhụy choèn nhoẹt lên mồm cụ mà xẩy xàng như xẩy thóc, xẩy hạt. Nhỏ nghe cụ hào hển nút băng băng, lách chách lẫn tiếng mở nhớt gì dây choe choét.
Nhỏ bực lắm rồi nên chả đợi cụ ưng, nhỏ tụt quần cụ ra, vớ ngay khúc gậy giữ lấy thế. Cụ bú nhỏ thì nhỏ phải bíu chắc lấy để giữ không bị lật gọng. Cụ hành nhỏ không ngừng, nhỏ lật bật muốn đổ. Sau nhỏ phải há miệng ngậm lấy khúc gậy để đừng hét oang oang vì nứng. Nhỏ cũng mút dái cụ, mút tụt tụt chớ sao. Cụ ưỡn ẹo cứng người, nhỏ tuốt vào tuốt ra lình phình và lâu lâu lại kìm chặt trong mồm hít sâu vô một đợt.
Cụ ấm ới kêu : nhà chị mút mạnh đi, tớ thích đấy. Nhỏ dồn sức vào bàn tay đẩy khúc gậy vào sâu trong miệng và nút từng từng. Cụ oằn người lên, cố giúi người cho nhỏ nút bặp sâu thêm. Nhỏ vừa bú vừa vần khúc gậy đến tưa nhão ra và cắn nhè nhẹ vào đầu nấm khiến cụ phải giãy lên đành đạch mới vơi.
Đấy cụ nghịch nhỏ như thế mà lại phải cậy nhờ con nói hộ cái tâm sự lòng thòng của cụ thì có chết cười không ? Tuy vậy nhỏ ỡm ờ bảo : thì biết thế đã, vội gì, thời gian còn dài, gấp gáp chi cho khổ. Cô chủ lại nghĩ nhỏ doãi ra, nên hết lời ca cho bố : chị thương em, các cụ giờ như ngọn đèn phất phơ trước gió, biết còn mất lúc nào, chị hãy ban cho thày em một thời gian sống thoải mái để lỡ thày em có đi, em cũng đỡ ân hận. Em biết chị còn trẻ, xểnh ra khối anh thèm thuồng, nhưng chị thương hộ cụ em và nhất là tội cho em.
Nhỏ mừng chứ, nhưng cứ phải từ tốn, a vào ngay e lại bị phê phán hám tiền. Nhỏ đâu ngờ lại có ngày nhỏ được gặp may lớn vậy.
Thế là nhỏ thành thiếp của cụ, công việc thảnh thơi, chỉ hơi cực lúc cụ nổi cơn bất tử. Nhưng ngẫm ra nào nhỏ có kém gì, lắm khi cơn nứng ùn ùn kéo đến, ừ thì không có ai làm cho nhỏ quíu tay chân thì miệng mồm cụ cũng giúp nhỏ giải quyết tí ti cái sự dồn nén lâu ngày thiếu gặm.
Từ đó, nhỏ hết là chị em với cô chủ mà đã nghe cô gọi nhỏ bằng tiếng “ mợ “ ngọt ngay !
Hết