Đi Ở Vú - Chương 19
Nhỏ nói : ối, chuyện vợ chồng may may rủi rủi, biết đâu mà nói chắc rụi cho được. Có điều ai cũng biết lấy nhau là chuyện nhiêu khê, có khi xấc bấc xang bang, đau đầu đau óc, vậy mà ai cũng lăn vô hết ráo, chớ có ai né hoặc trốn đi đâu. Bởi vì thứ gì cũng có 2 mặt đan quyện vào nhau, được mặt này mất mặt khác. May mắn lắm mới có vài người được hưởng cả hai, đó là những người tạm gọi là đẻ bọc điều.
Nhìn chung thì khổ sướng lẫn lộn. Đói thì sướng sao được, nhưng hai người yêu nhau chết bỏ thì gọi là khổ cũng sai. Lấy tỉ dụ như nhỏ đây nè, cái thằng chết đâm nó dùng lời ngon lẽ ngọt, tán tán tỉnh tỉnh, dụ dỗ kéo lôi, hết sức dè chừng, mà rồi cũng bị sập bẫy.
Hỏi rằng giờ nhỏ có bực không, chắc là không mà cũng có nữa. Không là vì nhớ những ngày đầu dzìa dzới nhau, ôi thôi lu bù chi xác. Hai đứa đã quên ăn, quên ngủ, đeo cứng nhau một cục, đâm giầm nhau thiếu điều nát nước, chả biết đói, biết khát là gì. Cái thằng sức khỏe như vâm, nó giập nhỏ cú nào cú nấy tan tành ứ cháo, vậy mà vật vừa xong, nó hỏi ớn chưa thì nhỏ hỏi lại ai nào biết ai sợ.
Nói thiệt hồi đó nó đã hăng mà nhỏ cũng hăng. Hai đứa suốt ngày ở lỗ, chồng lên nhau chí chát. Nó đeo nhỏ, nhỏ quặp nó, nó lè lưỡi, nhỏ cũng thốn rút xương. Hai vú nhỏ đâu có rảnh rang như bây giờ, chèn ơi, nó bóp, nó chà, nó cắn, nó dứt còn hơn mèo tha, chó gặm. Nhiều khi nhỏ tưởng cái vú là thứ chi chi vì lở sứt tùm lum, đau thấy ông bà ông vải.
Nó thấy nhỏ nhăn nhó, còn chọc quê : đau lắm hả. Nhỏ mắng nó như mắng chó : cái vú mà làm như miếng thịt bò, cắn giựt như vậy biểu không đau sao được. Coi nè, nhỏ chìa cái vú đầy dấu răng của nó ra, nó xuýt xoa kêu : trời ơi, bậy quá. Nhưng rồi nó trút lỗi sang nhỏ : ai biểu bà có cặp vú quá ngon chi cho tui cắn.
Nhỏ chửi nó : ở đó mà ngon với dở. Mẹ họ, mặt ó đâm mấy cha mà chê vú nào, nói xin lỗi, tui có lấy lọ nghe hay trét cứt vô mấy cha cũng gặm cũng mút. Rồi nhỏ kể tình kể tội nó : bú được rồi, bày đặt chi lại cắn cho sứt da trầy thịt ra, bộ có nhỏ máu mới ngon sao chớ.
Chẳng hiểu sao, cô chủ cắt ngang ý nhỏ, xọt miệng vô hỏi : em nghe nói đàn ông bú nút vú làm mình nhột lắm mà sao chị chịu được giỏi vậy. Nhỏ hơi nực, song cũng ôn tồn trả lời cho cô nghe : em nói rất đúng, vì trời sanh mọi dây thần kinh đều qui về nơi đầu vú tất cả, nên đừng nói là bú nút, lần đầu đàn ông họ đụng sơ vô mình cũng nhột dữ dằn. Phương chi là mười cha thì hết chục dư (12) đã đụng là mò mò, xoa xít, bóp nắn, cha mẹ ơi, nó mới thốn làm sao. Chả còn xoe xoe cái núm, thú thiệt nhỏ muốn đạp một cái vô cu thằng chả cho nó hết xí xa xí xọn. Ấy nhưng một hai lần quen đi, nó để tay yên mình còn thấy chờn vờn nín thở, chỉ muốn nó măn đại măn đến cho mình sướng lên liền.
Nhỏ thấy cô chủ rùng mình, e bộ cổ tưởng tượng đang bị mò vú có thể. Nhỏ bèn lả lướt bồi vô : chính mình gạ đàn ông chớ mấy chả còn bẽn lẽn đâu đã dám sỗ sàng ngậm nút ngay. Nhỏ bị chả măn đầu vú thốn quá nên phải rít róng kêu lên, tựa như cha bị đau lậu, đái rặn è è mà nước hổng ra. Nhỏ nài nỉ : anh xe núm vú làm tui chịu hết nổi, anh ghé miệng vô ngậm bặp và nút dùm tui mấy cái đi.
Cái thằng bóp vú thì hăm hở mà biểu ngậm nút thì mại hơi. Nhỏ phải lật áo ra, trật luôn cái áo nịt lên, thằng chả nhìn xoáy vô cái đầu vú lăn răn, ứ hừ mãi mới thè lưỡi ra rà rà mới tức. Nhỏ cáu hét lên : tui biểu bú nút chớ có biểu quét sơn gì đâu mà tha tha. Chả phân bua mới dễ giận : làm gì cũng phải lớp lang chớ. Bà ngó coi hai bầu vú nó lì lì, biểu tui ngậm đại vô để nó khô queo trong họng sao. Phải tha chút keo cho nó láng lẫy, trơn tru rồi nút mới có căn.
Nhỏ nghe cũng có lý, thằng chả một tay vê, miệng há lớn gặm phập liền. Chu choa sao nghe ngon ớn ợn, cái đầu vú bị cái lưỡi hắn quyện tròn, nhằn nhằn và nút nghe chóc chóc thiệt đã. Nhỏ thấy cô chủ buông một tay chặn lấy ngực như đè cơn rạo rực xuống. Nhỏ hỏi nhóng : nghe kể bắt sướng ngang hả. Cô chủ gật đầu xác nhận.
Nhỏ cà rà kể thêm : mình cho chả ngậm vú là y như chả tìm cách đòi thứ khác liền. Ai đời mình nhức cái đầu vú muốn ngất ngư, chả còn lòn xòn thọc tay vô quần nữa chớ. Chả luồn lách, như thằn lằn, con nhông, cắc kè gì đào cát, mấy ngón tay khìu khìu, nghe rõ chui qua quần ngoài, xỏn vô quần trong và mò mò vô mớ lông lạo xạo.
Nhỏ đang sướng từ từ thì hay đâu mấy ngón tay thổ tả đó đã măn được hai cái mu. Nào chả có để yên mà như vạch lá tìm sâu, vạch lông tìm lỗ vậy. Nhỏ sướng rần rần, tim phổi gì bay bổng lên và dập dồn xẹp xuống. Nhỏ quơ quơ hai tay muốn kéo mấy ngón mất dạy đó ra, nhưng khốn nỗi chưa kịp thì đã nghe có ngón chui tọt vào cái lỗ.
Nhỏ nóng hết người, hai chân lìa khìa không vững. Nhỏ nghe chả chỉ vẽ : đu lấy cổ tui mà nhắc bớt một giò lên, quặp vô bắp vế tui giữ cho chắc. Nhỏ đâu còn sáng suốt gì để phản kháng nên răm rắp làm theo. Nhỏ đu chả như con đeo mẹ, cái chưn xật xừ, cà nhún cà nhắc, chả đâm ngón tay vô ra và cà miết lí lắc. Nhỏ cứng người, áp sát vô dính lẹo đánh đu. Chả khen : coi bộ sướng dữ và nghiến răng ngoáy ục ục làm nhỏ thở hổng kịp.
Cô chủ thở dài từng hồi, miệng tróc tróc như gọi chó. Hai tay cô đè mạnh xuống tay lái, bất đồ đụng cái còi xe kêu toáng lên, cô cũng hổng nhớ đường cất tay ra nên kèn kêu không dứt. Nhỏ phải chỉ : nhấc tay ra để cảnh sát phạt chết. Bấy giờ mới nghe cô chủ : ouff ! ghê quá, sao mà dã man dữ vậy.
Nhỏ cười hích hích : đó là chiện thường. Bởi đâu phải thằng nào cũng trư mà ngừng tại đó đâu cô. Nó ngoáy, nó móc, mình càng kêu nó càng khoái, nó móc muốn lòi kèn, muốn rớt hột, mình có giúi vô thì hắn cũng hổng tha. Hắn móc tới chừng mình kêu cha kêu mẹ và phải hét rinh lên : sướng quá, nứng quá mới thấy hắn bặm môi trợn mắt, bụm nguyên con mà lắc như lắc bầu cua, hột chạy nghe rổn rổn.
Cô chủ phải la : tốp, tốp, chị tốp ngang đó dùm, chớ em xón bậy ra quần rồi. Thiệt vậy, ngó mặt cô đừ câm, nhỏ mới biết cô đang cực kỳ sướng. Nhỏ phải nhỏ nhẹ bảo : kiếm chỗ nào ghé vô, lấy giấy lau đi, chớ để nó ám tanh rình, chịu gì nổi. Cô chủ ì ạch như bình điện hết hơi, lái ngặt ngoẹo mới xìa vô cái đường tránh kế bên.
Nhỏ thấy cô thản nhiên thọc tay vào quần lau rột rột. Thương biết mấy mà cũng giả vờ hỏi : còn muốn nghe nữa hay ngưng. Cô chủ thở khào khào : em mệt hung rồi, chị để qua bữa khác, kể tiếp.