Đi Ở Vú - Chương 18
Hồi này có cụ bên cạnh, thỉnh thoảng cũng được cụ đè ra thơm thiếc, liếm láp, hít ngửi, bú mớm chỗ đây chỗ kia, nhưng làng xàng chỉ có vậy thì còn ra cái đếch gì. Cỡ nhỏ phải là tay thanh niên nào thật khỏe mạnh, thuộc loại “ đêm bảy, ngày ba, vào ra không kể “, họa may mới trị nổi nhỏ, và gãi cho nhỏ hết ngứa.
Đàn ông đàn ang là câu chuyện nghìn đời không nói hết. Có họ bên cạnh, nhiều khi bực bội đến nơi, mình buồn ngủ bỏ bu, lủy cứ lầm lỳ lôi thốc dậy. Mình mắt nhắm mắt mở, lão cứ lay như lay đổ cột nhà. Mình lử đử lừ đừ thì hắn xốc bê lên, lắc như lắc con vụ. Mình ấm ớ hỏi : gì đó thì nó bảo : cho nhờ một tí.
Ối chao ôi ! cái một tí của him sao mà dài ớn ợn. Nó vặt, nó kéo, nó lôi, nó nhá, nó phết, nó lăn, thịt da cũng tưa ra, xoài, sầu riêng gì cũng hột văng tóe lóe, nó cạp như chó cạp cứt, nó nút thình thịch như mèo gặm xương, nó vần mình thôi thì đến nơi đến chốn. Nó bắt mình đủ trò đủ chuyện, từ chổng mông đến bật nẩy háng lên, rồi măn măn mó mó, nặn hột nặn hòn, nó quay mình như dế, đảo như đảo miếng thịt thăn.
Nó trèo, nó với, nó bóp, nó giện, mình muốn điên cái đầu. Nó ì ạch hết vác lại lôi, hết ngồi lại đứng, hết nằm lại bò, hích thùi thụi một hồi lại chuyển sang kiểu này kiểu nọ. Nhỏ rối beng cả lên, chả biết gì với gì, chỉ nghe uỳnh uỳnh như đại liên bắn. Chả nghe kẹt đạn, hóc cò hay bị lép, bị thúi gì hết trơn. Đạn tích trữ ở đâu mà lắm thế, nó bắn vung bắn vít, bắn đến nòng súng nóng rực cả lên, nhỏ rát cả bệ súng phải năn nỉ ỉ ôi, kêu xin hắn xối nước cho nguội trơn bớt, hắn gạt đi mắng nhỏ làm hắn chia trí lơ mất chuyện nạp đạn rỉa tiếp theo.
Hắn lóp ngóp bò lên, trụt xuống, nắm chắc hai điểm trên, pháo oành nành vào điểm dưới, người nhỏ nhảy xóc hết lên, nhìn cái giường nhăn nheo như vú bà lão. Nhỏ dơ cao hai tay xin hàng, nó chẳng cho, cứ pháo liên tục. Nhỏ há mồm, dãi nhớt ứa ra, nó hăng tiết càng giập tan tành xí quách thân nhỏ.
Lắm lần nhỏ nghĩ : bỏ mẹ, nó pháo liên chi hồ điệp thế nào nhỡ bệ pháo nhỏ vỡ toác ra thì làm sao. Nó chừng như hiểu nên đít giập mà miệng kêu nheo nhẻo : ở đó mà bà nổ bể, chưa chừng nòng súng của tớ vẹo trước đằng ấy thì có.
Quả thật vậy, sau khi ngưng bắn, hắn dõng dạc chỉ hô được vậy là lăn kềnh ra, cơm cháo gì ứ xổ hết. Nhỏ nhìn họng súng của hắn, quả thật nó chỉ thun còn một tẹo gớm òm. Nhỏ khích nó : này leo lên mà bắn nữa đi, cho hết số đạn dự trữ. Hắn lơ là chửi nhỏ : mệt bỏ bố, còn đòi bắn với pháo. Ấy đấy, lấy chồng nó bát nháo như thế đấy. Cho nên, chẳng nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại thấy tội cho thằng mặt địt. Nó hoang tàng chi địa chứ chơi vợ rất có ngón có nghề. Đàn bà nhẹ dạ, chồng la liếm ở ngoài, vậy chứ nó bò về chỉ cần ỏn ẻn mấy câu là lại nằm dạng chân ra cho nó leo lên bụng. Thế mới đoảng !
Với nhỏ, cụ dăm thì mười họa cũng được nhỏ đưa vào xiếc. Nhỏ làm cụ bấn xúc xích lên, song tiếc là mẩu xì gà của cụ lắt la lắt lẻo, chẳng ra sao cả. Nhỏ có hướng dẫn giúp cụ mấy lần, cũng nhét được ngọn mía ngắn vào và nhỏ xàng cật lực. Cụ xục xà xục xịch như cỗ xe hỏng nhíp, bíu với tùm lum, nó chà lết một hơi thì cụ kêu ơi ới thé là hết. Nhỏ vừa kịp nghe cái sướng chớm chạm đụng khìa khìa thì đã nghe cụ báo : xong rồi, gọn ơ, khiến nhỏ bị hẫng.
Cụ có vẻ thương nhỏ nên tâm sự : nhà chị đừng ép lão, mệt thân lão lắm. Để khi nào chị thèm, lão giúp liếm láp và bú thay, nghe người ta dùng miệng mồm, lưỡi cũng chẳng kém gì cái mẩu gân kia đấy. Nhỏ nghe mà sốt ruột : nói như cụ thì trời sinh ra cái gậy thịt để vứt cho chó nhai à.
Loáng thoáng nghe cô chủ than thở : lấy chồng cũng hay chứ nhỉ, vậy mà nào giờ em đâu có biết. Nhỏ mới sực nhớ ra là đang đi mua quà mừng cụ, nên nhỏ phải vội vàng xin lỗi. Cô chủ một mực : hổng có chi, chị kể nghe rành mạch lắm, đận nào em phải nhờ chị luyện cho một cua để còn biết đường đối phó khi lấy chồng chứ.
Nhỏ ngồi im, đè lắng sự nôn nao xuống vì nhỏ cảm thấy hai mu đang giật giật liên tục. Cô chủ vô tình vẫn vồn vã hỏi thêm : thế vợ chồng lấy nhau, mục đích chỉ có thế thôi à. Nhỏ hơi lúng túng à nghe, chả lẽ lại quặc vào mặt cô chủ : chứ không có thế thôi, thì còn muốn gì khác. Thế nhưng nhỏ kịp dằn được, nói vớ nói vẩn : còn nhiều thứ khác nữa chứ.
Cô chủ bám theo hỏi dồn dập : thứ gì nữa chị. Nhỏ quính quáng, lần xần trong đầu. May sao nhỏ vớ được cái ý vừa lóe ra : nếu không ưa dính lẹo nhau thì nằm cạnh nghịch ngợm nhau cũng thú.
Cô chủ tròn xoe mắt, có vẻ lý thú, nhong nhóng cái mỏ. Nhỏ nghĩ bụng : mụ này đang thèm thì bà cũng gáy cho mày chết. Nhỏ thủng thỉnh bảo : em nghĩ coi, hai đứa lột hết nhau ra, mình nhìn nó, nó nhìn mình, tủm ta tủm tỉm. Nó liếc dọc liếc ngang, mình dò lui dò tới. Nó nhìn vào vú mình, miệng đớp đớp như chó chực cứt thì mình cũng a hèm tấm tắc xoáy mắt vào khúc gân kia.
Nó xê dịch gần lại ôm mình vào lòng thì mình vờ kêu : hôm nay em mệt. Chẳng mong thằng nào nó tha mình đâu, song đó là cái chước dụ khị cho nó chết dấm chết dúi trong đó. Thế nào nó cũng xin xỏ : cho anh giỡn chút mà. Mình lại véo von : em van rồi, đừng làm khổ em.
Đố thằng nào bỏ đi cho nổi. Vậy là nó bưng ngay hai vú mình mà đả đớt nói : tẹp wá, chu choa tẹp, tẹp hít xảy. Mình giả vờ lắc như tránh né, quả thực là mình rung cho cặp vú nhảy đùng đùng để cột chưn thằng nhỏ không cho chạy. Nó ôm ôm ấp ấp, hít hít hôn hôn, mình cứ vờ tru tréo lên : đã nói em mệt mà anh cứ quầy quầy cặp vú thì em làm sao thở.
Mình phải cố giãy giụa để khua động cái củ lẳng của nó uỳnh uỳnh. Chém cha nó cũng bấu lấy mình, gác chân lên để cái dùi cọ vào bắp vế mình mới ổn. Nhỏ thấy cặp mắt cô chủ sáng lên, tay giật thót, xe loạng quạng vẹt sang bên, ý chừng cô phê lời nhỏ nói. Nhỏ phải lưu ý : thôi để về kể itếp, chứ đang lái xe, nói nhăng nói cuội, lỡ lơ đễnh xảy cọ quẹt không vui.
Nào dè cô chủ rối rít : không sao đâu, em tập trung tư tưởng rồi, tại vội tránh cái vật cản nên xe lắc một chút, chị nói tiếp em nghe đi.