Đi Ở Vú - Chương 17
Nhỏ trở lại việc cô chủ phẩm bình sắc đẹp của nhỏ. Chả là nhỏ thiệt tình không hiểu cô đề cập cái khoản đẹp của nhỏ ở chỗ nào. Nhỏ bộc bạch thì cô nói sát rạt cho nhỏ nghe : chị nghĩ xem đến em là nữ mà nhìn đôi vú chị em còn ước ao thèm muốn nữa là. Chúng như hai mâm xôi đầy ú, như hai phẩm oản lênh khênh, như trái mít thơm lủng lẳng, múi dầy, cơm to, em nói thật nhìn chỉ muốn cắn cho vỡ toét cái chất mật tươm đầy răng, đầy lợi cho thỏa.
Nhỏ thẹn quá, không ngờ cô chủ để ý tẩn mẩn đến vậy, nên cố chống chế : ấy cũng vì cho bé bú nên vú căng do sữa đầy, chứ mai kia cháu lớn ngưng thì vú lại xẹp ngay thôi. Nhỏ không dùng chữ em nữa để cô chủ khỏi lôi thôi đẩy đưa, trách móc. Nhỏ thấy cô chủ tủm tỉm cười, lâu lắm mới nghe cô lao xao : chị lo gì kia chứ, bé hết bú thì có người khác bú, vú cũng nhong nhỏng bự ắp lên thôi.
Nhỏ thẹn dữ, len lén nhìn cô chủ, nghĩ bụng : của này cũng đáo để ra giàn. Cô nói thế là ngụ ý cái mồm cụ rúc rích bú vú nhỏ chứ ai. Nhỏ phải ra dáng dửng dưng, nào hay cô chủ lại tán tới : ấy là em mới nói về cặp vú chị, chứ còn ui chao, lúc chị cởi quần em càng ngất ngây luôn.
Tới mức này thì nhỏ dị quá, ai đời lại tự lột quần ra trước cụ lẫn cô chủ là thế nào. Cụ thì đành rồi, dù là đàn ông cũng chỉ riêng tư có hai người, đằng này lại thêm có cô chủ mà nhỏ đành đoạn cởi truồng có chết không chứ. Nhưng cái cảnh đi ở vú, chủ bảo sao chẳng phải làm, nhỡ cụ bực cho nghỉ việc thì ăn cám xú cả mẹ lẫn con.
Nhỏ phải chống chế cho qua : chứ phải làm sao bây giờ, cụ một hai buộc rịt như thế, dẫu có muốn cưỡng e cụ giận. Cô chủ phải vội vàng trấn an nhỏ : em hiểu, em hiểu tính khí thày em mà, em đâu dám trách chị đâu. Và như sực nhớ ra, cô ghé nghiêng đầu sang phía nhỏ hỏi khẽ : sao cái khoản lông của chị nó mướt rụp vậy. Hai múi nở to phình đành rồi, còn mớ cỏ trông như nhung mịn mà hết xảy. Rồi cô than thở bâng quơ : chả bù với em, nó rối tung rối mù, y như bãi sậy khô kém tưới.
Thằng cún nãy giờ ngồi ghế sau, chả biết có nhận ra cảnh vật bên ngoài gì chăng mà ré lên chíu chit, gỡ rối cho nhỏ. Cô chủ lại giục và hỏi : chị có cách nào chỉ vẽ cho em để cái khoản ấy nó bớt rối hóc không. Chỗ này thật khó nói vì cô chủ độc thân, có những điều dù giữa bạn gái có thể xuềnh xoàng kể cho nhau nghe, nhưng vẫn phải ké né. Giả như cô chủ có một tấm chồng, nhỏ sẵn sàng chỉ khôn chỉ khéo vì đàn bà ai chẳng từng bị chồng quẩn chân quậy phá như nhau. Đằng này đề cập đến những sự tả chân tả cẳng, huỵch toẹt, phũ phàng, e cô chủ chưa tới mức thượng thừa để lĩnh hội nổi.
Với nhỏ, chuyện muốn lông mượt dễ ợt vì nhỏ đã thử và có kinh nghiệm so sánh với thực tế rồi nên nắm vững kỹ thuật. Chị nào lông xoắn, lông xoe, rối nùi, rối cục cứ kháy khó, nhăn nhó nhờ anh chồng đêm nào cũng căng lưỡi ra rà quết chỉ trong vòng một tuần là thẳng băng, êm mịn. Dường như cái nước miếng đàn ông nó là thứ keo, thứ xì prê, xì prót gì ủi thăng bằng mọi gai góc của lông háng vợ.
Nhớ hồi còn bán quán, nhỏ dù bị sờ, bị vuốt đến ói nhớt ra mà lông vẫn vô trật tự dã man. Đến khi thằng chó chết cù rủ dỗ dành đưa nhỏ dzìa dinh, đêm nào cũng mò mò, liếm bú, chả mấy hồi lông liếc giãn ra rất ngộ. Hắn khen rầm lên khoe tài : nọ, mụ thấy hôn, nhờ tui mà tóc tai bảnh bao, lại còn rẽ đương ngôi, đường nghiếc, đáng lẽ mụ phải thưởng tui mới đúng.
Nhỏ chả thưởng là gì, cái thằng mặt dầy hôn hít bim vợ như hôn trẻ, còn xòa xòa nắn bóp tứ tung, chưa kịp cho đã nhảy quách lên ngồi cầm cương nắc tới. Công lao thằng chó chết chải vuốt mớ lông chưa kịp nằm ẹp một chỗ thì lại bị khúc lõi ngô của hắn quậy tưng bừng, đâm nháo nhào phọp phọp.
Nó hùng hục như trâu, ủi càn ủi bậy, háng giập, tay bóp, miệng ê a kêu om củ tỏi. Cái thằng chơi vợ mà cứ muốn la toáng lên cho hàng xóm biết. Nhỏ bắt mệt vì nó xóc chân, bẹt giò lại ôm vật, đánh đu, xô đổ kềnh bò lê cho hắn chơi kiểu, chơi cọ. Nó làm nhỏ bã cả người, khi thả ra nhỏ quần quần chóng mặt. Đú họ, nhớt nó gớm òm, tuôn từng cục, từng cục tanh ròm mà khiếp.
Hắn lôi cái khúc dồi ra còn tiếc rẻ chà ì chà ạch lên lỗ nhỏ, nghe lép chép thất kinh. Nhỏ mệt bằng chết, nằm xải lơ, nó mằn nó mò, phết phết, lau lau, nhỏ nhột tổ chảng, hai môi lạch bạch, nó la rùm : ăn vậy còn kêu đói, bộ muốn thiếm xực hả. Nhỏ muốn chửi vô mặt bặm trợn của nó mà còn sức đâu cất ra tiếng. Thằng ông mãnh lợi dụng nhỏ hổn hển cứ giặm cái khúc mía tòe đầu bắt nhỏ găm tì tì. Sao mà nó thốn, hai môi cứ giẩu ra chực chờ nó dọng cái mả cha nó vào ấm ách.
Nhỏ lơ đãng thả hồn nhớ gì đâu, nên cô chủ phải giục : ủa, sao em hỏi mà chị không bày cho em. Nhỏ láo liên phải nói trớ : em mua mấy món keo về xịt sau khi tắm và lấy tay đè giữ cho nó ăn vào nếp, lần lần sẽ giống như chị thôi, có khi còn đẹp tuyệt với hơn nữa.
Cô chủ xem chừng chưa tin nên phản kháng : chị nói coi bộ dễ ợt mà sao em với con bạn xịt đủ thứ vẫn rối nùi. Nhỏ quính à nghe, phải bày làm sao đây. May sao nhỏ chợt nghĩ ra nên nói : tại cô lo công việc làm ăn quá nên bị ảnh hưởng. Muốn làm đẹp, phải thư giãn bớt đi, để đầu óc thảnh thơi, đi đây đi đó, kiếm chút bồ bịch, tất sẽ giải quyết được cái mớ bòng bong vô trật tự đó.
Có lẽ cô chủ nghĩ ra nên gật gù không nói. Nhỏ cũng lặng im. Chợt cô chủ lại hỏi giật phắt nhỏ : này chị, lấy chồng có sướng không, sao em thấy ngại quá. Gì đâu các ông đeo bám mình hết còn làm ăn gì được, đi đâu cũng kè kè bên cạnh, sợ ai cướp vợ mất. Nhỏ phì cười nghĩ bụng : nó đeo thế là phước, chứ nó xà lơ xà bát, bỏ nằm chỏng trơ, lúc đó có mà chổng mông lên gào. Mẹ họ, đã được chấm mút chút đỉnh rồi mà bắt nhịn có nước tức ói cơm. Có chồng thì bị dằn bị vặt, bị bóp, bị ôm, bị đè, bị chọt mà để nó chạy rông thì húm lẻ húm loi. Ôi, thứ nào phận đàn bà cũng nắm phần thua là cẳng.
Bất giác nhỏ kê một mạch : sướng hay khổ là tự mình. Chớ lấy chồng được mặt này mất mặt khác. Một mình, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ; có ảnh mình hết tự chủ nữa rồi. Cả ngày mệt bỏ bu mà vừa vào buồng là ảnh lôi huỳnh huỵch. Chưa kịp cởi áo, ảnh đã níu kéo tuột quần. Còn đang co ro thì ảnh đã hất bật ngửa ra bất kể đâu, giường, bàn, tủ,ghế đòi xin một tí. Cả hai lằng nhằng một cục, người tấn kẻ xô, tóc tai rũ rượi, áo xống rớt ùng, chả nắn chả mó, chả khìa chả đẽo. Dòm cái tướng ảnh lủng lẳng một khúc lặc lè, thấy mà kinh, nó tím rịm như gà bị cắt tiết. Mình đạp vung, ảnh đè chặn lên người, mình ú ớ la, ảnh khóa miệng bằng cái hôn ấp úng.