Đi Ở Vú - Chương 15
Hai vú nhỏ cụ làm như hòn sỏi, hòn cuội gì không bằng, dùng ngón tay khảy thét đến sưng vón lên mà khiếp. Cụ vò vò cả hai núm vú như vò bánh trôi, vò xíu mại, nhỏ nhột khiếp đảm, uốn éo vặn hết người. Cụ nghịch đến khi tưởng cả hai đầu vú toét loét ra thì lại hít thơm và ngậm bú tịt tịt.
Lúc đầu nhỏ hơi bực nên gắt gỏng, than trách : cụ làm thế này con làm sao nhắm mắt, lấy sức đâu mà hầu hạ cụ ngày mai. Cụ giả lơ giả điếc và vần nhỏ tiếp tục. Cụ xoắn cái đầu vú nhỏ như xoắn ốc vít, nó thốn vào tận phổi, tận gan. Cụ chăm chút cái vú giống như tay sửa ô tô mằn mò vặn chốt con bù loong gì xoành xoạch.
Nói mãi cũng chẳng được yên, nhỏ để mặc cụ nghịch đến bao giờ chán thì thôi. Thấy nhỏ lơ lơ là là, cụ thét lên : nhà chị chán bỏ bố, người ta nựng một tí mà ngây ra như khúc gỗ thì còn sướng cái đéo gì. Cụ có lối ăn nói bỗ bã như thế mỗi khi phật lòng. Cụ khua bằng được, bắt nhỏ phải tỉnh dậy, mở mắt thao láo ra xem cụ vê nắn cái vú mới ưng.
Mỗi lần cụ vê kỹ quá, nhỏ xốn xang lên, hai chân mài miết, lưng ì ạch dịch xê, xem chừng cụ rất thích. Cụ hỏi : tớ làm thế, đằng ấy thấy nứng hả. Chuyện, vậy mà cũng hỏi, có người đàn bà nào bị vằn vê cái vú liên tục mà chẳng nổi nứng, các ông biết mười mươi còn vờ vịt hỏi.
Ấy tâm tính các bố đều y hệt nhau. Phải bắt các mụ rên lên kêu sướng, kêu nứng thì hình như các bố mới lại gan, hãnh diện vì mình đã làm được con bé kích động. Cụ hôn oàm oạp, cụ mút lia chia, cụ nhằn tấm tách, các đầu dây thần kinh ở đầu vú xoắn rối cả lại, chao ôi ! tựa như gai, kim gì bị ai đem châm hết vào, gây nhức nhối khủng khiếp.
Nhỏ phải van nài cụ : con nứng quá, xón ra ướt hết trơn, cụ leo hộ lên người con mà nắc cho con hạ bớt cơn dâm dục. Cụ loay hoay đến tội, trụt vội trụt vàng quần ra và bò lổm ngổm lên bụng nhỏ. Khốn nỗi khúc gậy không nở giãn nổi, nhỏ nhìn như một mẩu xì gà hút dở bị tắt lửa, trông nham nhở hết biết.
Thế là nhỏ đâm thương xót cụ, chẳng nghĩ đến thân phận hẩm hiu mình bị phá mà không được thỏa mãn cái nứng đang lên. Trái lại, thấy cụ ậm ọe, nôn chẳng nôn ra được, mà giụi cũng chẳng giụi vào xong, nên nhỏ phải bày cho cụ cách thức tự giải tỏa cái dồn nén trong lòng.
Nhỏ ân cần mời cụ nằm ngửa ra. Nhỏ xoay người trịn cái bim lên mũi cho cụ ngửi lấy trớn. Nhỏ khề khà bảo : cụ ráng tập trụng hôn hít, thơm thiếc gì tùy ý và nghĩ duy nhất đến cái triện, còn để con lo phần của con. Cụ có vẻ thờ ơ, song vì nể nhỏ nên cũng sờ sờ mó mó.
Kinh nghiệm cả năm trời bán quán và những bài học nhỏ thu được khi sống với thằng mặt địt nên nhỏ biết cách gây cho cụ phấn khích. Nhỏ cầm lấy khúc dồi mềm của cụ mà ve vuốt nói đả đớt : ngoan, ngoan đi cưng. Cố cứng tí ti rồi chị cho ăn kẹo. Cụ đang nắn nắn nót nót cái hoa của nhỏ cũng bật phì cười : nghe đằng ấy dụ dỗ con nít, tớ cũng bắt êm tai nữa là nó.
Nhỏ mặc cụ vi vút, nhỏ hết ngửi lại hôn lên khúc gậy trơ và cho tọt luôn vào mồm thổi phù phù. Nhỏ thấy nó oặt oẹo chả ra làm sao. Thế này thì đến chừng nào nó mới gồng sức chui được vào hũ mắm mà thưởng thức món ba khía ram mặn.
Nhưng trên đời có thứ gì không đạt tới nếu trì chí. Thằng nhỏ đã ươn ngạnh thì mụ bà cũng trị đến nơi cho nó biết tay. Nhỏ bụm nguyên con dưới bìu dái cụ và lắc vẩy cho khúc dồi lặc lè búng tứ tung. Xong, nhỏ ghé miệng vào xoay ngang khúc gân như tấm mía, nhỏ xước, nhỏ gặm, nhỏ xiết một hồi. Nó hơi sửng sửng, nhỏ nhét luôn vào mồm, cố cóp má lại mà nút te te.
Nhỏ thấy nó ngọ nguậy đụng tùm lum trong đốc họng. Nhỏ giúi sâu thêm vào và chà quanh chà quẩn cho cái đầu nó nhợt phải bật chui ra. Nhỏ nghe cái miệng cụ đâm uỳnh uỳnh vào cái lỗ của nhỏ, biết là cụ bắt đầu phê. Có lúc nhỏ thấy cụ chà đi chà lại cái bản lưỡi đầy gai lên mu, nháo nhào trong lỗ làm nhỏ muốn quíu.
Hai tay cụ vừa bấm vừa bành hai mông đít nhỏ làm nhỏ lợn cợn tệ. Nhỏ mút và dùi dùi khúc mía làm cụ chổng người lên liếm sặc sụa bim nhỏ. Đúng là hai tay chơi nhạc đang hòa tấu khúc du dương.
Cụ xàng xẩy ắc ê, nhỏ cũng là đà điệu múa háng. Một lúc thấy coi mòi cụ cũng dựng cờ lên được thì nhỏ vội nắm giữ chặt lấy cột và ngồi tót lên. Cụ chới với tưởng nhỏ bỏ đi kêu ơi ới : sao tớ đang sướng, đằng ấy lại di tản đi thế. Nhỏ lình xình kiễng chân sang hai bên người cụ, nhắm cho cái triện của nhỏ khớp với tầm khúc mía và nhỏ vừa bóp lấy bìu dái cụ vừa đẩy thun thút cái khúc dồi xật xừ vào hang rùa.
Nước của nhỏ dính láp nháp quanh miệng lỗ, mấy sợi lông cũng ướt sũng nên trơn, nhỏ đút từ từ cho lõi mía không trệch ra ngoài. Nhỏ nghe u u khúc dồi ngọ nguậy lơ thơ tơ liễu buông mành như gọng dù, cọng cỏ gì đó lao xao rất nhẹ. Nhỏ nhìn cụ đang nín thở theo dõi việc nhỏ làm. Hai bàn tay cụ khoa khoa chờn vờn trước mặt và ập luôn vào hai vú nhỏ mà bóp nghiến.
Nhỏ mài tới mài lui củ triện cho cái cán ngập đúng khuôn và nhỏ bắt đầu ịn từng tờ từng tờ một. Cụ kêu ú ớ, nhưng lại bạnh hai chân ra. Nhỏ vẫn sợ khúc mía mềm xèo bất tử, bật tọt ra ngoài, nên vẫn phải giữ khư khư cái bìu như giữ kho vàng mà ủi, xô, lết tới tấp.
Nhỏ nghe cụ la : hay hay, đằng ấy giỏi. Và lần đầu tiên nhỏ thấy cụ thở phì phò đẩy đưa thân người theo với nhỏ. Tội nghiệp mấy ông già, thèm thì thèm mà cái sự nó cứ nửa đới nửa đoạn. Nhỏ phải bò nhoài người ra, chống hai tay xuống giường giữ không để đè phải cụ ngộp thở, rồi như tay thợ xẻ, nhỏ cưa đứt tiện khúc gỗ trơ.
Cụ cũng lơ huơ hai tay giữ lấy nề để tay thợ cưa khỏi đổ kềnh. Nhỏ cưa rất khéo, đường lẹm thẳng băng, bụi túa ra bay đầy và cụ la ơi ới. Nhỏ thật mỏi, phần phải trịn cái húm cho thật sát vô, phần phải lổm xổm như người ngồi tránh ổ kiến nên trông dị dạng hết sức. Thế mới đọa. Nhỏ phịt phịt chừng vài lần thì cụ trợn mắt lên, bíu đeo nhỏ cứng ngắc, rặn như người táo bón.
Nhỏ phải tăng thêm mấy thành công lực, cụ mới quào quào lung tung thiên và trợn trừng trợn trạo nôn thôn nôn tháo. Người cụ giựt đùng đùng, cụ mắm môi mắm lợi, cố đùn rặn cho cái mớ mỡ nhớt lâu ngày bị đóng cứng phun được ra. Trông cụ lúc này quá thảm, nấc nấc lên từng hồi, hai tay múa vung vít, ho khù khụ và xì xì ệt mặt ra.
Nhỏ giúi thêm mấy cái nữa, cụ há mồm lặc lè, hai đùi giãy như lò xo và thở rổn rổn. Nhỏ giữ chặt củ triện ngoáy cho mực đổ tùm lum và ịn tờ giấy cho nhòe nhoẹt ra. Cụ chới với phải la : tao đái rồi, đừng bào nữa, tao bể mẹ nó mất. Nhỏ cũng đang sướng nên làm mặt dầy xủi cho cụ thêm một hồi nữa. Cụ tựa cái xe lăn qua đoạn đường xóc ổ voi, nghiêng lênh khênh tưởng đổ xuống vực, may sao nhỏ kềm giữ cụ lại được.
Nhỏ từ từ rút củ triện ra, mực dính thành sợi nhỏ nhỏ giọt. Cụ nhìn lơ làng và thở rốc lấy hơi lên, nhỏ nhìn mẩu xì gà của cụ, vốn đã cụt giờ lại càng thun cụt vào thêm nữa. Nhỏ lau chùi mãi mới sạch, trong khi cụ ngáo mất đất từ lúc nào. Cả đêm hôm ấy, chả thấy cụ xục xịch mò mẫm gì đến nhỏ. Lắm khi nhỏ định khua cụ dậy, song nghĩ lại thấy tội, đành để cụ ngáo cho yên.