Đi Ở Vú - Chương 14
Cụ vẫn khen nhỏ : gớm nhìn cô dạo này chỉ muốn cắn. Cụ diễn tả cái sự mê mẩn của cụ mà nhỏ cũng thấy hay. Cụ bảo : trông cô cứ như múi xoài, múi bưởi, lại hây hây có mùi xúc cù là, hay mùi trái dâu, trái táo. Ta cứ nghĩ nhẩn nha mà lột cô ra, tần mần bóc từng cái sơ, cái vỏ rồi ngắm ngắm nghía nghía, sao chưa gì ta đã thấy rộn lên. Ta nghĩ cô như một trái cây chín tới, mật ươm đầy trong cùi, ngắm thì thèm mà ăn thì uổng.
Nhỏ được đưa lên tận mây xanh, mũi tưởng phình to như cái lốp ô tô nên nôn nao cả dạ. Cụ tẩm ngẩm tầm ngầm nhìn nhỏ không chớp mắt, đẩy cái hông bên này, dịch cái ngực bên kia, khen rối khen rít : ngon, ngon thật. Vậy là chép miệng y như vừa cạp một miếng trong mồm.
Nhỏ theo dõi, cảm như có ai lùa một ngọn gió hây hây vào tấm thân để ngỏ. Cụ hít hà, xiết lấy răng và bất chợt quặp một miếng, nhỏ nghe một bên vú bị cắn sâu tưởng tóe máu. Nhỏ kêu lên ui da thì cụ bợ lấy cái vú đau mà rên ư ử : mẹ kiếp, mật nó trào ra, xơm quá, ngọt quá, cụ đớt giọng thật y hệt trẻ nít.
Chẳng hiểu hai cha con nhà chủ bàn bạc thế nào mà hết ngày này qua tháng nọ cô chủ sắm cho nhỏ lu bù. Khi thì cái áo váy hai dây hoa hòe rực rỡ, lúc thì cái xú, cái xì mỏng rỉnh mỏng rang, nhỏ từ khước vì có quen mặc các món đầm ấy bao giờ. Nhưng cô chủ cứ dặn : chị giữ lấy cho cụ em vui. Chính cụ bảo em sắm riêng cho chị đấy.
Ông cụ thật tẩn mẩn, đêm này thì bắt nhỏ diện váy, đêm khác lại bảo nhỏ diện xì, đổi thay xoành xoạch. Cụ làm như nhỏ là người mẫu không bằng, bắt nết bắt na theo ý thích của cụ. Lúc cụ hét chỉ mặc xì thôi còn để vú tênh hênh, lúc lại muốn chỉ đeo hờ cái xú còn để tĩ mông gì tô hô một đống.
Cụ vần nhỏ như vần để lấy kiểu vẽ. Cụ bắt nhỏ dạng, khép, xoạc, vênh, ôi chao, nhỏ làm bắt ớn. Có hôm cụ bắt nhỏ căng váy ra như cánh dù, cụ chui vào nằm phục ở dưới. Thỉnh thoảng cụ ngộp lại nhấc gấu váy quạt vù vù. Và kêu chí chóe như lũ chuột vớ phải hang thức ăn.
Cụ nhóp nhép gì bên trong rồi khen ngon, ngon mà nhỏ thì thấy giữa háng nhoe nhoét chất gì keo đặc. Hai tay cụ như phù thủy, banh, bét, ấn, giúi và có lúc ôm khư khư, bành toác miệng con trai ra mà xì xồ tiếng tây tiếng u gì chẳng biết. Có lúc nhỏ nghĩ cụ nghịch tinh như ma, nhưng không dám hé môi, sợ cụ chửi.
Cụ đặt đủ danh xưng cho cái củ triện của nhỏ, khi cụ khen giống quả trứng gà mỏng vỏ, lúc cụ bảo như lá môn to đùng, bận lại chê sao răn rúm như khỉ, quãng lại khen ôi chao nó no tròn như củ khoai. Nhỏ điếc đặc, hết đoán cái sự tình ra sao cho đúng.
Cụ thường nháy nhó nhỏ, gạ chơi trò cút bắt với nhau. Cụ nằm xoay đầu rúc vào háng nhỏ, bắt nhỏ nhắm mắt đếm từ một đến trăm rồi đi tìm. Cụ giao hẹn không được mở mắt, chỉ dùng tay khua khua mò mò mà tìm thôi. Cụ đúng ăn gian, mặt úp nguyên vào cái chảo cháo chó mà bắt nhỏ rờ rờ thì làm sao vớ được cụ cho nổi.
Nhưng nhỏ nào vừa, nhỏ biết cụ chơi ngông thì nhỏ cũng a dua theo. Nhỏ quơ quơ bàn tay, cứ nhè khoảng háng cụ mà mò, vớ đúng cái báng súng ngắn tũn thì nhỏ la lên : con túm tại trận cụ rồi nhé. Nào dè cụ la lên : vớ vẩn nhà chị, bốc phải cái củ lẳng lại khoe đã bắt được ta, còn lâu.
Sẵn cụ đang xì xụp “ xơm “ lên củ triện, nhỏ cao hứng cũng ôm cứng lấy khúc trùy thun mà hít nghe rột rột. Nhỏ vừa hít vừa căng thụt khúc can làm cho nó xật xừ trong tay nhỏ. Cụ quíu lên úp tiệt hẳn mặt vào cái lá môn mà quệt, mà hít, quậy quọ như điên. Nhỏ dồn gân vào lòng bàn tay thụt nòng tất bật, đôi khi phụ ghé cả miệng vào thổi phù phù, có lúc nhỏ nhét chặt nó vào miệng nhấm nháp như người gặm xương gà.
Thế là cụ vùng vẫy lọang choạng trong váy, nửa muốn hất chui ra, nửa tiếc của đời nên còn nấn ná. Cụ lục xục gì chả biết mà nhỏ có cảm tưởng như cụ đang xé banh xé bẹ cái hũ mắm của nhỏ ra. Vậy là nhỏ kìm không kịp, phịt ngay ra một vọt, cụ la oai oái : sao mày đái vào mặt tao vậy.
Nhỏ sợ quá, lại nghe cụ phê bình : nước đái gì chẳng khai chỉ thấy tanh rình. Nhỏ trẽn quá không ngờ mình hư đốn đến vậy. Ấy thế mà cụ lại vơ luôn góc váy lau sột sột, còn giúi vào cái lỗ ngoáy òm òm nữa chớ. Nhỏ thốn từng cơn phải xạng hết chân ra và hì hục thổi mút khúc gậy của cụ mới không hét lên vì sướng.
Hai ông cháu vần nhau hì hụi. Cụ xoáy xoáy trong háng nhỏ, nhỏ vật vạ trong háng cụ, ì ach cùng đánh vật. Cụ lừa thế, nhỏ cũng lừa thế, cụ mút nhỏ cũng mút, cụ cắn nhỏ cũng cắn, cụ liếm nhỏ cũng liếm, thét rồi cả hai cùng bấn rối lên với nhau. Nghe giọng thở phì phì và cả hai thân mình cùng căng lên cứng đuột. Cụ lắc cái hông, cụ kiễng cái mông, cụ chà xủi loạp xoạp, nhỏ cũng bào lết te te, nếu ai đứng ngoài trông cú ngỡ cặp thuồng luồng đang giao tranh, xem ai thua trước.
Một hồi nghe cụ cạp đoành đoành, cái lỗ húm của nhỏ nghe rát như bị phỏng và bung vỡ toang vỡ toác ra. Cụ húp hiếc gì nghe ghê quá và thòm thèm thỏm thẻm tựa sợ bị mất. Nhỏ cũng đút nguyên cái tỏi gà vào miệng nhằn lụp cụp. Nhỏ thấy hai hòn dái cụ nhấp nhổm xuống lên. Cái thứ nước gì mằn mặn phụt ra chẳng nổi chỉ ứ ứ ra từng giọt. Nhỏ lại nghĩ đến món nước mắm ớt tỏi nên càng mút cái tỏi gà phừng phừng.
Nhỏ mút mà hai chân cụ quẫy như xe đạp nước, nhớt xì văng tung tóe ra. Nhỏ thích chí nên vừa mút vừa thụt, cây gậy của cụ xật xừ nhảy đùng đùng. Cụ cũng thi nhau bạnh chân ra để nhỏ lăng ba vi bộ vọc cho cụ khoái. Cụ kêu bi bô : mày gặm vừa vừa thôi, mày gặm sâu quá nó thọt vào cổ họng hết thở đấy, con ạ.
Nhỏ nghĩ bụng mình hết thở hay cụ hết thở. Để thử sức, nhỏ vò hai hòn bi và mắm môi nút, thổi hết ga. Cụ chổng mông chổng tĩ lên khành nạnh như tay đau lậu. Cụ bưng bê cái mông nhỏ cạp liền tù tì, cụ ú ớ bảo : mày làm tao chộn rộn hết trơn và cụ ra tay chẳng khác bác thợ nề, thợ sơn hết trát tô, lại quệt dầy lớp váng mà bề cho cục sẹo đẹp lên.
Nhỏ phịt dãi mấy lần, chỉ nghe tiếng cụ nuốt ực ực. Trái lại nhỏ mút mát que kem thì cụ chỉ ứa tí nước loãng ra. Nhỏ phải bịn lấy dưới bìu mà đi một đường hít hơi vào đây phổi, khúc can ăc ự trong mồm, bấy giờ mới thấy cụ rặn è è mà đùn ra được một sợi nhơn nhớt như cứt mũi.
Nhỏ lè lưỡi thoa thoa và bóp chặt lấy hai hòn bi, cụ hích hích tựa bị nghẹn, cái mõm chó ở đầu nám há há ngáp ngáp và đổ oành xuống, ri rỉ xùi bọt mép bọt mồm. Nó chun ngay lại quá xấu xí, tệ hại, còn nhỏ thì lên cơn nên dùng hai chân kẹp chặt lấy đầu cụ mà lết háng cho cụ quáng quàng mở mày mở mặt cũng không kịp.
Hôm đó cụ mệt thè lưỡi nên cả đêm nằm thở rốc lên, chẳng nghịch ngợm, phá phách gì nhỏ nữa.