Đi Ở Vú - Chương 13
Khốn nỗi mớ rác bám các quả đạn cũng dính mỡ nhớt từ họng súng bể toác ra khiến các quả đạn lép trông xấu xí vô biên, nhỏ vác từng quả lau mà tay chân lấm lem hết cả. Chỉ có trưởng khẩu là khỏe, một mạch nằm dạng háng ngủ tì tì, mặc cho bãi bắn ra sao thì ra.
Nhỏ nhìn cái nòng súng thun lủn, nhớ tới lúc nãy nhỏ lau chùi và dùng miệng thổi phù phù cho sạch bụi mà bắt cười rúc rích. Ai đời xạ thủ dở ẹc, đang xăn quần xăn áo bắn ầm ầm, thế mà nhỏ mới nâng đầu súng lên đã lịt không nổ được nữa. Nhỏ phải phùng môi trợn mắt, bơm hết hơi vào nó mới hồi sức được một tí. Họng súng lúc ấy mới nhỉ ra chút nhớt nhưng cũng hết độ trơn. Nhỏ tội nghiệp phải pha nước bọt của nhỏ bằng cái lưỡi, mũi súng mới ướt được một tẹo.
Nhỏ vội ôm lấy bệ súng mà rung, nòng súng mới chổng chổng lên tẹo nữa. Nhỏ thử xoay vòng vòng thì chưa gì đầu súng lảo đảo muốn đổ uỵch ra. Thế này thì bắn với bấm gì được nữa. Lỡ mà máy bay địch nó đến tương bom thì chỉ còn nước nằm chịu trận chờ chết.
Không, không thể chưa đánh mà đã hàng dễ thế được. Nên nhỏ phải khệ nệ bưng lấy nguyên khẩu súng mà ghé nghiêng mặt qua cạp cà cho nó vững. Đế súng xệ xê chuyển lach bạch mà nòng súng thì chỉ chực đổ ngang. Nhỏ phải khuyến khích trưởng khẩu góp tay vào cùng vận dụng súng đạn. Thế là nhỏ đút luôn họng súng vào mồm, bặp chặt môi lại như người cắn cái nút chai và xoay vòng vòng.
Trưởng khẩu ú ớ kêu lên : coi chừng, nhè nhẹ thôi, kẻo đầu súng bị tòe. Nhỏ đang tập trung tâm ý để làm cho súng sử dụng được mà nghe trưởng khẩu nói vậy nhỏ cũng muốn cười té đái trong quần. Vội vàng nhỏ bê xốc hai quả đạn lên, nhét nhanh nhét nhẩu vào nòng và bóp cò giữ chặt lại.
Đầu súng xỉa lần xần trong miệng nhỏ, nhỏ phải nhắc trưởng khẩu đây là nhỏ cốt làm cho nhanh nhạy thôi, đừng nổ sảng mà miểng đạn văng tung tóe trong mồm nhỏ mất. Dè đâu cụ nào có nghe gì nữa, hai bệ súng rướn choi choi lên, cả cái họng súng lọt tõm vào miệng nhỏ. Trưởng khẩu lết họng súng ra vào, như nhứ tựa đang tìm cự ly chính xác để sẵn sàng nổ.
Nhỏ càng bặm chặt môi, tấn sát hai quả đạn và lấy cặp vú lèn vào đế súng, bóp nặn phọp phọp cho đạn kích hỏa. Vô vọng, đạn lên nòng mà vô phúc lại gặp đúng hai quả thối nên nghe xì xì rồi tắt ngoẻo ngay. Càng súng đang bê cao bỗng hạ uỳnh xuống, đợt pháo đầu coi như hỏng.
Nhỏ hả miệng ra, lôi đầu súng lau sạch sẽ, giương thêm độ nở lớn của nòng và nạp lại loạt đạn mới. Lần này nhỏ hơi có kinh nghiệm nên yêu cầu trưởng khẩu lơi càng súng ra cho đạn không bị kẹt nòng súng. Rồi nhỏ đặt miệng vào mút bôi cho trơn khương tuyến và hò dô ta bóp xiết lấy cò. Đạn rùng rùng chui vào ổ và ngọ nguay gì trong nòng súng.
Cụ trưởng khẩu xem chừng cũng hăng hái nên nhảy tõm lên đế súng hô “ bắn, bắn “ không ngưng. Chân ba càng xục xịch, xục xịch, bàn tiếp hậu nhảy nhổm giật đùng đùng, lần này đạn cũng không phọt ra được vì bị tắc. Nhỏ quá vất vả, miệng mồm tay chân đều mỏi rã. Cụ trưởng khẩu có vẻ nản, gạ : xem xem nếu súng hóc hay đạn lép thì ngưng, đừng ráng sức mà bệnh.
Nhỏ đâu chịu thua nên đòi thay trưởng khẩu để dàn trận pháo. Nhỏ mời trưởng khẩu lui ra, cứ nằm nghỉ để nhỏ bắn tập thử. Cụ có vẻ hài lòng nên nằm gác tay lên gáy mà nhìn chim chóc bay qua. Nhỏ tự tay banh hai càng súng ra đúng 75 độ, leo tót lên ngồi chặn lấy chiều dài của súng, miệng lầm bầm như thúc giục : chuyến này phải nổ một phát thật to nhé, đừng để nhỏ mất mặt với cụ.
Xong nhỏ ôm nguyên họng súng lắc phau phau. Nó giống khúc cao su vẩy vung vắt vẻo rồi gượng đứng ngổng lên được. Nhỏ giật phăng áo cho vú mớm diễn một bầy, đề phòng có mướt mồ hôi cũng không làm bẩn áo. Và nhỏ ôm lấy họng súng lay lay, cà háng vào cho súng không bẻ quặt bẻ quẹo nữa.
Miệng nhỏ ngậm họng súng, tay nhỏ vần nhét đạn và vú nhỏ quẫy bình bình, cụ trưởng khẩu lim dim thả hồn theo bóng cò bóng cá. Nhỏ nhồi đến nước dù đạn có thối hoặc hay lép xẹp thì cũng phải nổ toác ra. Nhỏ xìa xìa họng súng rà theo, nghe ngóng xem địch xuất hiện hướng nào.
Cụ có vẻ theo dõi trận đồ và nín thở xem cách nhỏ làm ăn ra sao. Nhỏ thấy hai tay cụ chới với tìm vú nhỏ. Nghe cụ kêu : nhà chị dàn trận bắn địch quân làm ta hồi hộp quá, để ta bíu lấy ngực nhà chị cho vững tí. Nhỏ chẳng màng ngăn cản vì mục đích nhỏ là diễn tập bắn máy bay, còn chuyện bóp hay vịn vú là việc nhỏ.
Cụ bám được hai vú thì yên chí nằm phanh đốc xem nhỏ biểu diễn. Chợt nhỏ nhìn thấy một tên lú lú núp nơi cái rãnh gần háng cụ. Nhỏ la lên : hàng sống, chống chết, biết điều giơ tay lên đầu. Nó chả thấy chống cự mà chỉ ngúc ngắc sơ sơ. Điên tiết nhỏ hướng ngay nòng súng về hướng đó, rặn hơi thổi phì phì vào họng súng và hai tay vần đẩy, nhét, nhấn cho đạn lên nòng, hăm hở, quyết liệt, ào ạt không cho nó chạy thoát và nhỏ nhắm mắt bóp chặt lấy cò giữ nguyên khẩu súng chặt trong người. Để cự ly bắn không bị xê dịch, nhỏ ngồi chà lết luôn lên chiều dài nòng súng, thế là nghe ong ong, đạn bay ra vun vút. Nòng súng giật liên chi trong vòng xiết của nhỏ, đầu súng ngoặt ngoẹo giật vung thiên. Cụ la toáng lên : đạn nổ, chui xuống hầm !
Nhỏ mê say trận chiến, cóc biết sợ, cứ ôm cứng súng mà nã, cái thằng địch trốn trong ống quần cụ uể oải gật lia. Nhỏ tương thêm hai ba lần từng 2 viên đạn một thì nghe kêu xẹp, nhìn lại máu me đầm đìa. Cụ lại ra lệnh : ngưng bắn, địch chết rồi. Nhỏ muốn chắc ăn nên nghiến răng bóp cò thêm đợt nữa. Lần này thì thấy địch giãy nẩy lên vài bận và gục hẳn.
Nhỏ đi thu dọn chiến trường, chiến lợi phẩm thu được là một manh quần ướt đẫm máu. Xem xét kỹ thì chất máu rất lạ, không màu đỏ mà lại là sền sệt như mủ cao su và ngửi rất tanh. Nhỏ nhìn lại, càng súng, họng súng, đạn điếc gì đều gãy gục cả bọn. Hai tay nhỏ cũng đầy nhớt mỡ dính lùm xùm.