Đi Ở Vú - Chương 12
Mắt cụ trợn lên, hai tay thủ thế y hệt tay võ sĩ thủ chặt bìu sợ địch thủ đá phải. Nhỏ bắt tức cười sảng mà không dám bật ra tiếng sợ cụ ngượng. Nhìn sơ qua trận đồ, nhỏ hiểu ra ngay, thôi thì pháo lớn, pháo nhỏ cụ đem dàn hàng ngang ra tất. Một mình cụ vất vả vừa bê đạn, vừa nạp súng, vừa giật cò, hỏa pháo bay vù vù, nổ tứ tung. Chẳng khác gì cảnh mấy thằng cha bị nhỏ cho vào xiếc mửa thốc mửa tháo trong quần hồi nhỏ còn làm ở quán bia.
Cụ lớn tuổi nên co giật trông khiếp quá. Miệng cụ réo kinh niên : cha con đẻ mẹ nó, hỏng, thế này là hỏng bét. Nhỏ lớ quớ muốn đỡ lấy cụ, nhưng cụ cấm cửa : nhà chị chớ đụng vào ta mà mang họa. Rồi cụ mắng xối xả nhỏ : tại nhà chị tất cả, ta nạy được cục nứng ra rồi thì lặn quách cho được việc. Làng xàng chi tại chỗ, chổng mông, chổng tĩ làm ta rung động ói hết trơn.
Cụ vừa được ăn vừa được chửi, có khác. Mắc mớ gì cụ đè sấp đè ngửa nhỏ ra, vần vật, móc vét, khoắng chọt rồi bây giờ cụ pháo đoành đoành lại đổ tội cho nhỏ. Thế nhưng hơi đâu đi cãi kẻ thuê mướn mình, người ta có tiền có của, nói trái nói phải cũng xong. Cụ dù sao cũng đáng bậc cha mẹ, có nói oan đã sao. Thế nhưng nhỏ vẫn ấm ức.
Nhỏ tru tru cái mỏ, cụ hiểu ngay nên nạt : nhà chị còn định bào chữa gì nữa. Mẹ mông thì một mâm, bim thì một vốc, lông lá xồm xoàm, lại chìa bên này, xỉa bên kia, nhìn đâu lão cũng thấy tròn vành vạnh, đít bảnh bao thì trách sao lão chẳng trớ mật xanh mật vàng ra. Đã thế còn bày vú vê thòng lõng, đi cũng rung, đứng cũng rung, cười cũng rung, nói cũng rung, bố ai chịu nổi. Lão nói thật, nhìn cái dáng nhà chị ngồi, bày tè he cái củ môn ra, lão tối tăm cả mặt mày lại.
Cụ giật người mà nệm giường cũng chuyển động theo. Nhỏ trông cụ y như bãi pháo, mỗi lần nổ là cái bàn tiếp hậu lại nhẩy cẫng lên một cái. Nhỏ để mặc chờ cụ bắn cho rền, cho đã, chừng nào đến kiệt không còn một viên đạn dù lép sẽ hay. Cho nên lúc thấy nệm hết còn nhún ầm ầm thì nhỏ biết là xong trận địa pháo.
Chả hiểu sao nhỏ lại đùa giỡn cụ : xong đợt bắn phá rồi, cụ cho phép con lau chùi súng ống được chưa. Cụ lầu bầu : sư chị, nhưng lại xải chân xải tay mà nói dỗi : đấy muốn lau với chùi hay thông nòng, nạy khương tuyến gì thì làm đi.
Nhỏ rón rén, cầm hai lưng quần cụ nhẹ tụt ra. Cụ lạch bạch giơ cao mông lên, nhỏ lôi cái quần khe khẽ. Chao ôi ! cụ bắn tối đa nên dầu mỡ gì xịt ra đầy, còn cái họng súng đen thui vẹo hẳn sang một bên vì bắn rát. Nhỏ nhìn cỗ súng thảm thương quá, nhưng giữ kín trong bụng, không dám hó hé.
Nhỏ trụt quần ra đến đâu thì vo gọn lại chừng đó để nhớt mỡ không vương vãi ra nệm. Đến khi cụ nằm ệch, nhỏ nhìn cự ly súng thấy nó chỉ lớn bằng hòn đất khô là cùng. Thế này mà thuở trai trẻ cụ dùng nó bắn vỡ toàng loang các thành trì, bia bãi của cụ bà thì phải khen là giỏi và táo tợn.
Nhỏ bỏ cụ nằm đó, nhón cái khăn mùng vào thấm nước ấm ra lau súng cho cụ. Nhỏ cầm họng súng nhấc lên mà nó mệm ẻo cứ muốn tụt ra. Nhỏ phải kê lòng bàn tay vào bên dưới nâng mới thấy nó thon lỏn tựa một mẩu nến chảy. Nhỏ ấp cái khăn mùng vào, cụ khè lên một tiếng ra vẻ thích. Nhỏ tóm gọn lấy nòng súng xoay vòng khăn, tước đi mớ mỡ vón quanh.
Cụ lại giật nẩy lên nhoi nhói. Nhỏ chưa kịp hỏi, cụ đã bảo : nhà chị làm khẽ chứ, nó chưa kịp hoàn hồn nên còn ngúc ngắc. Nhà chị để lù lù vú mớm thế kia thì còn lâu nó mới trở lại bình thường. Nhỏ đề nghị để nhỏ đi mặc áo thì cụ hét : nói là nói thế thôi, chứ mặc với miếc làm gì. Nhỏ xin thua, cóc biết đường đâu mà đỡ với cụ.
Nhỏ lo xong đầu súng thì lại lo đến ổ đạn. Nó tệ hại cũng không thua gì nòng, nó xẹp lép vì có bao nhiêu đạn cụ bắn ra cả còn gì. Duy nhất nhỏ chỉ thấy hai bạc đạn bị kẹt nên chảy dài ra, quá thiểu não. Nhỏ phải dùng hai ngón tay dựng phắt nòng súng lên để lau quanh bầu đạn. Cụ nhột khẽ nhúc nhích người.
Nhỏ lau rất cần mẫn, chùi đi chùi lại nhiều lần, sau còn chúi xuống ngửi để biết chắc cả khẩu súng đều sạch boong. Ấy vậy mà cụ vội nhâu nhẩu lên ra lệnh : nhà chị ngửi sát vào xem nó còn hồi hám gì không. Thú thật, nhỏ chỉ nhận ra cái mùi tanh tanh như cháo chó, song phải vờ khen : xơm lắm, cụ ạ.
Tính nhỏ vốn thích đùa như thế, nên có dịp là vung vít nói huyên thuyên, hay đâu bị cụ mắng cho : lão có xức dầu thơm hay ướp nước hoa gì ở chỗ đó đâu mà nhà chị tấm tắc khen tràn. Lấy lòng lão cũng một vừa hai phải thôi, có đâu xít ra chuyện dựng đứng như vậy.
Nhỏ quê quá, song lỡ trớn thì cũng nói hươu nói nai luôn : con nói thật mà cụ. Và để tỏ cho cụ biết cái mùi thơm nhỏ thích, nhỏ hôn tới hôn tấp lên nòng súng của cụ. Môi nhỏ dận khề khà lên họng súng, cái bàn tiếp hậu tự dưng nhúc nhích theo. Nhỏ thơm một cái thật lâu và giữ nguyên đầu súng kê nhét vào lỗ mũi.
Cụ thở phào thật dài. Nhỏ vùi vùi đầu súng vào mũi nhỏ và bỗng nảy ý tinh nghịch nhỏ rê rê cái họng súng viền theo vành môi nhỏ. Cụ gồng trân cứng người lên chịu đựng. Nhỏ bịn chặt lấy đế súng, điều chỉnh cho họng quay rà rà tìm máy bay. Cụ nín thở dõi theo. Nhỏ rề rề họng súng nhắm đúng ngay cái lỗ toạc của bầu khí quyển mà đẩy cao lên rồi a thần phù nhỏ bấm cò, họng súng chui tọt vào lỗ hổng nằm yên trong đó.
Nhỏ bặp bặp thử thấy họng súng khô queo nên phải bôi ngay một lớp mỡ mỏng và cứ thế nhỏ bóp vào ổ đạn bắn pằng pằng. Cụ phải bíu hai tay nắm chặt lấy nệm giường, thả sức cho bàn tiếp hậu nhảy uỳnh uỳnh trên bãi súng. Nhỏ tới tấp nạp đạn, cú 2 viên một lần, quả nào vừa chui vào họng súng là nhỏ bắn phọt ra ngay.
Cụ ú ớ định ra lệnh ngừng bắn, song nhỏ đang điên tiết, chẳng còn nghe rõ “ lệnh “ mà chỉ thấy “ lạc “ nên bắn cật lực. Nòng súng thụt ra thụt vô nhanh như cắt, hết còn bị vẹo một bên mà đã hơi gượng được để nã đạn. Cụ là chủ tác xạ, nhưng lúc này thì nhỏ đã dành cơ, nhỏ bắn đoành đoành, nòng súng nóng lên trùi trũi. Cụ phất cờ đỏ lia chia, gào lên thôi, ngưng bắn, song đạn vẫn nổ không ngừng.
Chỉ đến khi cụ kêu lên : xối nước, xối nước, quân ta bắn riết quá, nòng súng chảy hết trơn. Nhỏ bàng hoàng tỉnh lại thì đúng vậy, nòng súng chảy nhựa một nạm. Cụ mệt phờ râu tôm vì chạy theo tác xạ nên nằm thở rền rền. Nhỏ vứt vội nòng súng ra, nghe khen khét như mùi cơm quá lửa bị cháy.