Đi Ở Vú - Chương 11
Thế nên dù bị vùi vùi trong khoái cảm nhỏ đành nằm chết trân ra đó. Hai ngón chân cái của nhỏ ngo ngoe như sợi ăng ten ở đầu con ốc sên, nhỏ vặn người lên để trấn áp nỗi tù mù của sự sướng nứng dâng cao độ. Khốn nỗi, nhỏ đã cắn răng vào môi đến chảy máu mà vẫn không đè nổi tiếng rên vỡ toác ra.
Ngón tay giữa cụ như mũi dùi nhọn, xỉa hết ngóc này sang ngõ khác, sâu hun hút vào tận thâm cung, rồi dềnh dàng nhấn tìn tìn ở bên ngoài. Lông nhỏ dựng lên hết, rối thành mớ hẹ, cụ phải vạch nó ra, rẽ thành đường ngôi ra hai bên và khề khà cụ hỏi nhỏ : có phải chỗ này làm nhà chị cấn, thốn không ?
Hai vú nhỏ bị cụ nén chới với, nhỏ vừa sướng vừa mệt, khều khào nói chẳng nổi. Nhỏ chỉ biết cựa mình xệch xạc cho đỡ rực. Thành ra khoảng vú càng bị đè làm nhỏ tức nấc. Cụ nhấn nhấn vào mẩu thịt như hạt tăm, khều khều nó và tấm tắc : cha con đẻ mẹ nó, ới cái hạt tẩm ngẩm tầm ngầm này, sao mà mày tự dưng vón thành cục thế hở Cụ búng búng khe khẽ, những sợi thần kinh lao nhao hẳn lên, nhỏ buồn tựa có ai gẩy đàn, gẩy nhị gì ở trỏng.
Hai giò nhỏ quặp nhau lại, ai dè lại được dịp giữ ngón tay cụ chặt ở trong. Cụ hết nhấn lại vuốt ngược, nhỏ tưởng nhỏ tiêu tùng đến nơi, phải bật kêu lên chát chúa : ối, cụ làm con nứng quá. Cụ như vớ được vàng ai đánh rơi cứ rặt chỗ cái hạt mà ịn luôn ngón tay vào bịn chặt. Nhỏ hình dung cái nút chuông điện bị cụ dùng loại keo nhựa đè dán kín lại. Tai nhỏ nghe rền từng hồi leng keng nẩy bật người lên.
Nhỏ vùng vẫy theo phản xạ, hai bàn chân mài như mài của từ, phần mông và háng đẩy chao lên chao xuống. Cụ gầm gừ sốt cả ruột : cái hạt mày hư lắm, mày làm nhà chị rối rắm tứ tung, tao phải trị cho mày một trận mới được. Cụ nào còn dùng ngón nhứt dương chỉ mà xòe cả bàn tay hộ pháp ra mà trị cái hạt ẫm ương.
Phải nói trong đời, nhỏ chưa khi nào bị bức bách như thế. Cái hạt thường ngày bé tí tẹo mà giờ cụ vần cụ đẽo nó to kềnh tếu lên. Cụ đùn lòng bàn tay mà nhỏ cũng nghe lợn cợn. Nhỏ sướng tàn sướng tệ, nhấn gót chân xuống để nhấc bổng mông lên, cái húm nhỏ nổi lình bình, cụ day cái hạt làm khí nhớt gì của nhỏ ồng ộc như con vú mỡ bị mẻ.
Cụ y a hát rất vui : tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ, ấy bông mà nên bông. Hoa đâu chẳng thấy chỉ thấy nhỏ cuộn tròn người lại mà vẫn không giảm cái sự nứng. Nhỏ chin dừ người, mặt mày nóng hầm hập, cụ khen : nhà chị trông đẹp ra. Thế là cụ ngoáy lòng bàn tay chạm lạo xạo khắp nơi. Nhỏ có cảm tưởng cái húm bể toang hoác và dầu mỡ đổ đầy ứ làm tay cụ xoa nghe óp óp.
Nhỏ mệt lắm rồi, phải đưa hai tay đè lấy cổ tay cụ xin tha. Cụ nạt : đừng dấm dớ. Kêu cấn, kêu thốn, ta cố nạy cho rớt nó ra còn chặn với cản. Và cụ kêu : này ngăn, này giữ. Chao ơi, ba hồn chín vía gì của nhỏ rụng lả tả hết trơn, nhỏ ù cả tai vì tiếng chách chách ở giữa háng. Nhỏ thở hồng hộc như con lợn lên cơn rượng đực. Cụ ngoáy, ngoáy sâu và rúc te te. Cạnh bàn tay cụ như cái bản lề bẻ ổ khóa lật bên này, đổ bên kia ra.
Nhỏ chịu hết nổi phải xạng rộng chân ra chứ biết làm sao bây giờ. Vô tình cả khoảng giữa háng nhỏ bày tơ huơ ra đó, cụ gầm gừ : có thế chứ, nhà chị vậy là khôn, để lão gạy cho bật gốc cái cục cấn, chứ không nó làm tình làm tội nhà chị thì đi đứt. Nhỏ vùi mặt vào tay cụ, đánh đu lên cánh tay cụ, dâng hết cái bim cho cụ tẩy cục nứng đi. Cụ ngoáy vằm vằm, mặt cụ đuỗn ra, hai mang cằm bạnh, miệng há, mắt long lên sòng sọc.
Chả còn vẻ gì lử đử lừ đừ như con bệnh già nua. Cụ vừa ngoáy vừa hét rinh lên. Có lúc tưởng cụ phát rồ, phát dại vì cụ bưng chặt lấy bim nhỏ mà nắc khan, nắc đến. Nhỏ tuy bị cơn nứng tàn phá mà cũng hãi, chỉ sợ cụ cố sức lăn kềnh ra ngưng thở thì cháy nhà. Cho nên nhỏ phải lưu ý nhẹ : cụ từ từ thôi, đừng cố mà đứng tim.
Cụ gắt khiến nhỏ hết vía : nhà chị này đến hay. Lão chẳng sợ mà nhà chị sợ cái củ tỏi gì. Lão mà còn khỏe, lão không bằm nhà chị ít là hai cối ấy chứ lỵ, đừng nói mẽ. Xong cụ liền tù tì khoắng một hồi nữa như tài xế đạp lút ga và giựt nhanh bàn tay ra ngả ngửa uỵch xuống giường.
Tay cụ nhớt nhớt, chất đục bám nhờn. Cụ thở hơi lên, mắt trợn trừng trợn trao : mệt, thật mệt, nhưng này nhà chị đã hết cấn, thốn chưa ? Nhỏ lo líu quíu mà phải chối bây bẩy : con đã lắm rồi ,cụ làm con choáng váng, tái tê, nát nhàu nát nhỉ, nhưng thú thực là sướng tột bực.
Nhỏ tưởng chừng bị ai thuổng hết lòng ruột cắt phăng vứt hết ra ngoài nên bây giờ chỗ háng trống lơ trống lỏng. Nhỏ hệt miếng giẻ rách mà cụ cũng chẳng hơn. Cụ thở lấy hơi lên từng chặp, giống người bị suyễn rặn mà không hen lên được. Nhỏ sợ quá nên nhát gừng hỏi : liệu có sao không cụ.
Ai ngờ cụ chửi cho : mẹ bố chị, người ta mệt muốn chết mà hỏi nhăng hỏi cuội. Giăng với sao đâu giờ này, có con củ lẳng dính lằng nhằng bìu với dái đây thì có. Nhà chị chả lo cho mình lại tá ơm lo cho ta. Gớm, bim với lọ cứ chè bè ra một vũng. Từ ngày vợ mất đến giờ, ta chưa hề được sờ cái hoa nào nở bự xộn đến thế. Ta xòe hết bàn tay mà nó vẫn dư. Thế nên ta chỉ định úm nhà chị thôi, ai ngờ chị kẹp cứng tay lão lại thì xoay trở gì nữa. Lão vọc chừng nào thì hoa vữa tả tơi ra chừng đó, ngụy nhiếc gì rụng tóe loe, sương móc phún có vòi, có lọn. Sao nhà chị dâm thế, lão móc mà nhà chị cứ kễnh đít lên thì bố ai ngừng được. Lão tiếc là chỉ được sờ, chứ giá lão bò được lên bụng chị nằm phịch xuống, chắc là bay bổng lên mây.
Nhỏ nhìn xuống đáy quần cụ, chỉ thấy lô nhô một đòn ngắn tũn, y chừng bằng cái kẹo trẻ con. Nhỏ rất biết ơn cụ nên thầm thì tìm cách đáp đền. Nhỏ vừa thở vừa nói : cụ mắng con là đúng, cũng lâu lâu rồi con không được ai sờ soạng và nằm lên trên nên con cũng rung động ra dáng. Nói cụ bỏ qua, con chỉ muốn lúc ấy có cái gì đâm mạnh vào, họa chăng con mới không bị nổi da gà lên. Cụ vần con khiếp quá ,phải bám lấy cụ mà vẫn nao nao cả người.