Đi Công Tác Cùng Ông Sếp Biến Thái - Phần 9
Sáng hôm đó, ba người đi chơi khá nhiều nơi, sau khi thăm ngôi chùa cổ trên núi, họ men theo con đường núi dốc ngoằn ngoèo lên đỉnh, nơi có tháp truyền hình, quang cảnh thật thơ mộng thanh bình, họ tha hồ thở căng ngực bầu không khí trong lành của vùng núi cao. Thanh Phương cũng dần chấp nhận để cho ông Thái cư xử tự nhiên gần gũi hơn như cầm tay, khoác vai, có lúc bước lên một bậc dốc, ông Thái đỡ cả hai tay vào sau mông cô đẩy lên nhưng Thanh Phương cũng không phản ứng gì để mặc cho ông ấy làm vì cô nghĩ có gì nữa đâu mà phải ý tứ giữ gìn… Mải dạo chơi đến hơn 2 giờ chiều họ mới quay trở lại khu nhà nghỉ của Tam Đảo với bụng đói meo.
Họ không ăn ở khách sạn mà chọn một quán ăn rất thơ mộng có dãy bàn ăn kê trên một lan can nhìn thẳng xuống thung lũng để ăn trưa. Bữa ăn khá vui vẻ, phần vì họ đều đói, phần vì bây giờ Thanh Phương đã hầu như hoàn toàn thoải mái nói chuyện với ông Thái. Lúc đi chơi, nhiều lúc ông Hưng ý tứ đi chậm lại cho hai người trò chuyện riêng với nhau.
Tranh thủ những lúc này ông Thái thẳng thắn đặt vấn đề với Thanh Phương về chuyện tối hôm qua. Kể ra thì cô vẫn ngượng, nhưng cách nói chuyện rất chân thành thẳng thắn của ông Thái cũng làm cô dần thấy bớt băn khoăn. Ông ta bảo ông ta rất thích cô, vậy thì cùng nhau vui vẻ đôi chút đâu có tội tình gì, chẳng hề ảnh hưởng đến bất cứ ai, cả hai bên sẽ cùng có lợi… Tuy Thanh Phương không thừa nhận hẳn ra nhưng cô cũng dần dần cảm thấy đỡ áy náy hơn về chuyện tối qua và cái vẻ ê lệ không đáp, cúi mặt xuống vuốt tóc của cô cũng đủ làm cho ông Thái hiểu là cô đồng ý với ông ta rồi… ăn xong thì cũng đã 3 giờ chiều, ba người quyết định sẽ về khách sạn ngủ một lát cho đỡ mệt rồi khi nào dậy sẽ đi bơi ở bể bơi của khu Tam Đảo cho người sảng khoái lại.
Tưởng ngủ một lát nhưng mãi đến chiều muộn họ mới tỉnh giấc. Khi ba người ra đến bể bơi thi ánh nắng chiều chỉ còn le lói. Vì bây giờ chưa đến mùa du lịch nên hầu như không có khách du lịch đến Tam Đảo, bể bơi vắng lặng không một bóng người, thậm chí người ta còn không buồn có người ngồi trực ở đó để bán vé nữa. Bể bơi này dùng nước suối tự nhiên chảy gần đó dẫn vào bể nên nước hơi lạnh.
Tuy nhiên cả Thanh Phương, ông Hưng và ông Thái đều là những người ham thích môn bơi lội và đều bơi giỏi cả nên sau khi khởi động trên bờ một lúc cho nóng người là họ nhảy ùm xuống bể. Mặc dù nước hơi lạnh một chút nhưng rất trong, thậm chí có thể nhìn được cả hòn sỏi ở dưới đáy bể… Thanh Phương cùng hai người đàn ông thỏa sức vui vẻ tắm táp ngụp lặn trong làn nước trong xanh.
Lâu rồi Thanh Phương không có dịp đi bơi thế này nên cô thích lắm. Ông Thái cứ mượn cớ là dậy cô kiểu bơi bướm để đụng chạm sờ soạng vào người Thanh Phương. Vì đang trong tâm trạng vui nên Thanh Phương cũng chẳng để ý lắm, chỉ đến khi cô thấy tay ông ta cứ khư khư giữ bầu vú căng tròn của cô ngay trước mặt ông Hưng thì cô mới ngượng ngập ý tứ đẩy tay ông ta ra, dù sao thì bản chất của một người phụ nữ đoan trang đứng đắn trong cô vẫn còn.
Cô không thể tự nhiên thoải mái với ông Thái ngay trước mặt ông Hưng được… Tắm thảo thuê một lúc, họ lên bờ ngồi nghỉ một lát, khô người là họ lại nhảy xuống tắm tiếp. Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, bể bơi lại không bật đèn nên chỉ có ánh trăng mờ giữa không gian tĩnh mịch không một bóng người khiến cảnh càng thêm thơ mộng. Bỗng ông Hưng bơi lại thành bể và leo lên lấy khăn lau khô người rồi mặc lại quần soóc áo thun vào. Quay sang phía hai người vẫn đang ở dưới bể bơi, ông nói là hai người cứ tiếp tục tắm đi, ông đi sang chỗ quán ăn gần đó một chút rồi quay lại ngay để đặt trước các món ăn tối, không thì lát nữa lại phải đợi lâu mới nấu xong. Rồi ông ta quay lưng đi mất…
Ông Thái vẫn bám chặt lấy Thanh Phương ở dưới bể nước, cô không phản ứng gì khi ông ta ôm choàng lấy cô để hôn một cách rất dịu dàng, cô cũng không phản ứng gì khi hai tay ông Thái bợ lấy bộ mông nảy nở của cô. Ở tư thế áp sát vào người nhau như thế này, Thanh Phương cảm nhận được dương vật của ông Thái đang căng cứng dần, đội hẳn quần bơi của ông ta lên và tỳ sát vào bụng cô.
Vừa tiếp tục hôn như mưa lên môi, lên má, lên cổ Thanh Phương, ông Thái vừa thò một tay xuống kéo tụt quần bơi của mình xuống để giải phóng cho cái dương vật vướng víu bật tung ra. Rồi cũng tay đó ông ta lòn xuống bên dưới đũng quần bơi bằng vải co dãn của Thanh Phương kéo nó lệch hẳn sang một bên dọn đường cho cái dương vật cứng đơ của ông ta dí vào đúng chỗ đó của cô. Thanh Phương giãy nảy lên:
– Ấy… đừng anh… ai lại ngay ở đây… nhỡ anh Hưng về bây giờ.
Mặc kệ ông Thái vẫn cứ giữ chặt lấy phần hông của Thanh Phương ở dưới nước và kiên quyết đẩy dương vật của mình vào. Dù đã cố thoát ra, nhưng Thanh Phương vẫn cảm thấy cái dương vật to dài của ông Thái lách dần vào trong người cô. Thanh Phương hốt hoảng nhìn quanh… xung quanh bể bơi không một bóng người, ánh trăng mờ mờ thế này thì ở xa cũng khó mà nhìn thấy gì được, nhưng cô vẫn lo có ai nhìn thấy. Trong lúc Thanh Phương đang bối rối không biết phải làm thế nào thì ông Thái đã hoàn thành việc ấn dưng vật của ông ta chui trọn vẹn vào trong người cô. Thanh Phương cảm thấy ngượng quá… cô lúng túng nhìn ông Thái ấp úng:
– Anh… em… thôi mà anh… để đến tối đi anh.
Ông Thái âu yếm nhìn thẳng vào mắt cô, miệng cười rất tươi vẻ hả hê vì đã thọc được dưng vật vào trong người cô. Vẫn để nguyên dưng vật trong người Thanh Phương như vậy, ông ta âu yếm hôn lên trán cô nói:
– Phương có biết là em tuyệt vời lắm không… em làm cho anh sướng không thể tả được.
Nói đến đây, ông Thái kéo dương vật ra khỏi người cô chừng hai phần ba chiều dài rồi lại đóng ngập vào làm người cô giật nhẹ một cái. Ông Thái lại thì thầm:
– Tuyệt quá… giá vợ anh mà được như em thì hay biết mấy.
Cứ thế, vừa thủ thỉ khen ngợi cô, ông Thái vừa nhịp nhàng giao hợp với cô. Thanh Phương xấu hổ quá, cô đành để cho ông Thái giao hợp với mình nhưng cô nhắm mắt lại không dám nhìn vào cặp mắt táo tợn của ông ta. Mà cô cũng phải thừa nhận cái cảm giác làm tình dưới nước này thật là lạ, nó cứ trơn trơn, man mát rất thích… Đang say sưa nhịp nhàng bỗng bất chợt, Thanh Phương nghe thấy tiếng ông Hưng nói với giọng cười cười:
– Sao hai người đang tập bơi cho nhau đấy à?
Cô ngoái lại nhìn thì thấy ông Hưng đã quay lại từ bao giờ, trên người chỉ còn mỗi cái quần bơi đang trèo xuống bể bơi. Chỗ cô và ông Thái đứng nước chỉ ngập đến ngực, ông Thái thì vẫn cứ dùng hai tay giữ chặt lấy phía sau hông cô để làm điểm tựa dập bụng dưới vào cô. Tuy cô và ông Thái đứng một chỗ nhưng những động tác của ông Thái ngầm dưới nước khiến mặt nước chung quanh hai người gợn sóng và tiếng nước vỗ cứ ì oạp.
Dù đã cố đứng vững, nhưng người Thanh Phương không thể dấu được chuyển động đu đưa đều đặn theo nhịp chơi của ông Thái. Thấy ông Hưng đang bơi lại gần chỗ cô và ông Thái, Thanh Phương hốt hoảng cố gỡ ra khỏi ông Thái, nhưng ở tư thế bồng bềnh dưới nước này không dễ gì mà tách ra khỏi được ông Thái, sự cố gắng chỉ làm cho hai chân cô đang trụ dưới đáy bể bị trượt hẫng đi thôi khiến cơ thể cô lại càng dính chặt vào ông Thái.
Ông Hưng đã bơi lại sát gần, Thanh Phương đành cắn răng không cố tìm cách gỡ ra khỏi ông Thái nữa mà cố đứng thẳng khép hai chân lại kẹp chặt dưng vật của ông Thái bên trong cô. Ông Thái cũng có vẻ e dè hơn nên không nhịp nhịp nữa mà để yên cái dưng vật của mình trong người Thanh Phương. Ông Hưng đứng sát lại gần hai người, vuốt vuốt nước trên mặt, rồi đặt tay lên cả vai Thanh Phương lẫn ông Thái nói:
– Thế nào… hai người tắm đã chưa, đã đói chưa… mình đặt sẵn nhà hàng họ làm rồi đấy, chừng một lát nữa sang ăn là vừa.
Dù đã cố hết sức nhưng Thanh Phương không sao dấu được vẻ mặt ngượng ngùng, làm sao mà cô tỏ ra bình thường được khi bụng dưới của cô vẫn đang ngậm chặt toàn bộ chiều dài cái dưng vật căng cứng của một người đàn ông. Cô đành ấp úng trả lời ông Hưng là họ đang đứng nghỉ vì bơi mãi mỏi quá. Ông Hưng cũng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy và tiếp tục trò chuyện với ông Thái.
Nhìn ánh mắt ông Hưng, Thanh Phương thấy ngờ ngợ, không hiểu ông này không biết thật sự hay là cố tình tỏ ra không biết cho ông Thái đỡ xấu hổ. Thanh Phương thấy khó xử quá, đứng nghỉ cho đỡ mỏi chân gì mà cô cứ đứng áp sát vào ông Thái như vậy, trông chẳng bình thường chút nào cả. Rồi trong lúc ông Thái vẫn đang nói chuyện với ông Hưng, Thanh Phương chợt cảm thấy cái dưng vật mập mạp của ông Thái không ngoan ngoãn nằm yên trong cô nữa mà bắt đầu khẽ khàng chuyển động vào ra một cách lén lút… Liếc nhìn mặt ông Thái, cô thấy ông này cứ tỉnh bơ như không, vừa trò chuyện với ông Hưng vừa kín đáo đu đưa phần hông ở dưới nước để đẩy đưa dưng vật vào trong cô.
Thanh Phương phải cố hết sức tỏ ra tự nhiên cười đùa với hai người, mặc dù mặt cô cứ hồng lên không sao dấu được và người cô thì cứ rung rinh nhè nhẹ theo nhịp chơi của ông Thái. Cứ thế, Thanh Phương tiếp tục bị ông Thái giao hợp ở dưới nước ngay trước mặt ông Hưng. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được việc mình lại rơi vào tình huống trớ trêu này.
Cô ngượng muốn chết đi được mà không dám làm gì… mà thật là quái quỷ, cái cảm giác trơn trượt êm ái từ chỗ đó truyền lên đầu cô cứ tăng dần tăng dần… cô bắt đầu cảm thấy khoái cảm của sự giao hợp. Mặt cô ngày càng đỏ lên, ông Thái chi cũng mạnh hơn nên nhiều lần cô đã không giữ nổi vị trí đứng yên mà cả người hơi nẩy lên một cái… Thanh Phương phải che dấu bằng cách lấy tay thỏa nước nghịch như là cô chủ động tạo ra những chuyển động cơ thể nhún nhảy đó.
Không nhìn nhưng Thanh Phương cũng có thể cảm giác được ông Hưng đang nhìn cô với ánh mắt tinh quái. Cảm thấy tình hình ngày càng có vẻ gay go, cô vừa liếc mắt nhìn ông Thái vừa lấy tay đẩy vào ngực ông ta miệng rối rít giục thôi tắm để lên bờ đi ăn tối vì cô đã đói và lạnh lắm rồi. Ông Thái có vẻ tiếc rẻ khi rời Thanh Phương ra và gật đầu với ông Hưng nhất trí đi ăn tối.
Thanh Phương kín đáo lấy tay chỉnh lại quần bơi của mình trước khi leo lên bờ. Cô và ông Hưng đã leo lên trước và lấy khăn lau người rồi mà ông Thái cứ loanh quanh ở dưới bể một lúc rồi mới trèo lên. Làm gì mà Thanh Phương không hiểu, ông ta chắc phải đợi cho cái bộ phận giống đực ấy của mình dịu xuống rồi mới trèo lên.
Bữa ăn tối được ông Hưng đặt ở một nhà hàng khá sang trọng ngay gần đó, họ đi bộ chỉ chừng dăm phút là tới nơi. Suốt bữa ăn, Thanh Phương cứ cúi đầu mà ăn, trong khi hai người đàn ông trò chuyện đủ thứ. Cô vẫn còn cảm giác xấu hổ vì chuyện lúc nãy, nhất là ở chỗ đó của cô cứ có cái cảm giác nhờn nhờn rất khó chịu. Cô cố xóa đi cái cảm giác đàn bà mà lúc nãy ông Thái đã đánh thức dậy ở cô nhưng chưa kịp kết thúc trọn vẹn.
Ăn xong, ông Hưng dẫn mọi người đi đến một sàn nhảy duy nhất của khu Tam Đảo, nhưng do vắng khách quá nên sàn nhảy này không mở cửa. Thế là đành quay về. Loanh quanh một lúc, đang đắn đo không biết đi đâu để giải trí thì ông Thái chợt nảy ra ý kiến là quay trở về khách sạn họ ở để hát karaoke, vì ông ta thấy khách sạn có một phòng hát riêng ở tầng 1 để phục vụ khách nghỉ ở khách sạn và khách ở ngoài.
Mọi người đều hưởng ứng, cả ông Hưng và Thanh Phương đều khoái hát karaoke, hơn nữa ngoài ra bây giờ cũng chẳng biết làm gì hơn nữa. Thế là họ quay trở về khách sạn. Cậu thanh niên lễ tân khách sạn nhanh nhẹn dẫn vào phòng hát. Căn phòng hát không rộng lắm nhưng khá đẹp. Bật điều hòa và dàn máy karaoke xong, anh thanh niên lễ phép đưa mic cho họ và hỏi họ uống gì để anh ta lấy. Ông Hưng và ông Thái gọi bia ướp lạnh còn Thanh Phương gọi nước quả. Ngập ngừng nhìn sang Thanh Phương một lát rồi anh thanh niên họ ghé tai ông Hưng hỏi một cái gì đó cô nghe không rõ nhưng cô thấy ông xếp của cô cười khà khà vỗ vai cậu ta nói:
– Tất nhiên, có em nào xinh tươi nhất thì đưa vào đây, hai em chứ Thái nhỉ?
Quay sang ông Thái, ông Hưng nhìn có ý hỏi. Ông Thái nhìn sang Thanh Phương ngập ngừng định nói một cái gì đó. Thanh Phương hiểu ý rất nhanh vì cũng nhiều lần cô phải tháp tùng ông Hưng đưa khách của công ty đi hát karaoke như thế này và chẳng lạ gì chuyện cánh đàn ông ngồi hát là phải có tiếp viên để gác tay. Cô liền nói ngay với ông Thái là cứ việc tự nhiên thoải mái đi, đừng ngại gì sự có mặt của cô cả, và còn nói thêm là đã hát là phải có các em trẻ trung ngồi cùng thì hát mới bốc được. Ông Thái đang cười vẻ lưỡng lự thì ông Hưng đã quay sang cậu nhân viên búng tay đến choách một cái nói:
– Hai em… mà này chất lượng phải đảm bảo đấy nhé… không lại mất công tụi này đổi đi đổi lại.
– Dạ… anh cứ yên tâm… em xin đảm bảo ạ.
Lễ tân phép khép cửa phòng đi ra, chừng chục phút sau anh nhân viên quay lại với một khay khệ nệ đồ uống, theo sau là hai cô gái trẻ trong bộ váy juyp ngắn cũn cỡn. Đặt khay xuống mặt bàn nhanh nhẹn xếp các thứ ra bàn, anh nhân viên chìa tay về phía hai cô gái đang đứng ở chỗ cửa ra vào:
– Dạ… thưa các anh… hai cô đây là hoa hậu ở chỗ chúng em đấy ạ… kia là Lan, còn kia là Mai, mời các anh chọn ạ.
Thanh Phương thấy hai cô gái này còn rất trẻ, chỉ độ 17, 18 là cùng, một cô tóc ngắn tên là Lan mặc váy màu hồng nhạt, còn cô tóc dài mặc váy màu trắng là Mai. Hai cô trông đều khá xinh xắn, trang điểm cũng vừa phải chứ không đậm quá như các cô tiếp viên karaoke. Ông Hưng gật gù vẻ hài lòng, chìa tay mời ông Thái chọn. Ông Thái nhìn một lúc rồi vẫy tay cô tên là Lan vào ngồi cạnh mình.