Nội dung truyện
Tôi nhẩn nha dạo chơi trên từng phân vuông da thịt dì. Tôi không cần hấp tấp vì tôi biết rành dì đang lọt vào tấm lưới tôi giăng ra nên không tài nào muốn thoát nữa. Tôi cố tìm những ngóc ngách, những khoảng thịt non, dễ nhột, dễ nhạy cảm nhất để châm chích bằng nhũng giẩu môi hay những ngón tay ma quái.
Dì căng lên như mớ dây đàn bị vặn hết mức, chỉ cần một chút nữa là đứt tung xổ hết ra. Dì thỏ thẻ như một em mèo nhỏ được chú thương yêu vuốt ve, làm em nó bấn bíu, chỉ kêu được tiếng “ meo meo “ đầy chịu đựng.
Tôi tấn công bằng những móng khảy, những cú chuốt lều khều, những nụ hôn rêm xiết, những nhát cắn tỉ tê. Tôi thông cảm lòng khao khát của dì vì tôi nhớ lại những lúc dì tâm sự : ba làm dì nôn nóng quá, tưởng dì có thể phát điên và ngất đi thì ba vội rùng mình và hết.
Những lúc ấy, trông dì bi thảm quá. Dì chon von như mất đà, như hẫng hụt, dì dại đi và những ngón tay khô của dì cào cào trên thịt da tôi, thay cho những tiếng gào thét dục vọng. Tôi đã cố, hứa sẽ lấp đầy chỗ thiếu thốn đó của dì mà không nghiệm ra phải làm sao.
Mù mờ tôi có gặt hái chút hình ảnh lờ mờ trong những lúc mộng tinh, nhưng chưa đủ để làm cho dì thỏa mãn. Tôi ấm ức và tự lên án nặng nề mình. Tôi đâm trách nền giáo dục lơ là không chỉ vẽ gì cho những con người mới lớn. Học đường không chuẩn bị chút hiểu biết gì, trang bị chút kiến thức nào cho chúng tôi, dẫu biết chắc chùng tôi sẽ là những hậu duệ truyền gây giống sau này.
Các lớp học buông thả mặc cho chúng tôi ngụp lặn trong mầy mò tự tìm hiểu. Thế nên cơ man bao nhiêu lỗi lầm đã xảy ra. Tới bao giờ thì các nhà kiến tạo trí tuệ mới thấy thương và xăn tay giúp đỡ chúng tôi ? May thay, giờ tôi đã nhìn rõ cái vật dấu ở giữa háng dì. Nó vô cùng khêu gợi, vô cùng quyến luyến vì nó bao la mang nhiều trách nhiệm.