Đêm Ái Ân Cùng Gái Có Chồng - Phần 42
Nàng xinh đẹp, nàng bay bổng, nàng khiêu vũ cùng những cánh hoa sữa rơi ven đường. Nàng dịu dàng, nàng đằm thắm, nàng nâng niu những bông hoa dại. Nàng mơn mởn, nàng quyến rũ, nàng thả dáng cùng những vần thơ reo rắc sự yêu thương cho nhân loại. Nàng hiền hậu, nàng đáng yêu, nàng cười cho lòng tôi ngây ngất… Nàng… Nàng là vợ tôi! Ừ đấy đúng rồi nàng là vợ tôi!
Loài người vốn tham lam, luôn muốn đi tìm cho mình sự hoàn hảo, rồi cứ đi tìm mãi, tìm mãi tận những nơi xa xôi vô vọng mà không nhận ra rằng sự hoàn hảo nằm trong chính sự không hoàn hảo.
Tôi cũng đã từng như thế, cứ mải miết đi tìm sự hoàn hảo trong tình yêu, đúng hơn là tìm một người con gái hoàn hảo cho riêng mình. Những cô gái qua tay, đến rồi đi, đến và ở lại rồi cũng đi một cách đau thương nhất. Nhưng rồi thì sao? Chỉ là con số “âm vô cùng”.
Đừng đi tìm sự hoàn hảo mà hãy tự làm cho bản thân mình hoàn hảo. Hoàn hảo ở đây không có nghĩa là tất cả mọi thứ đều “perfect”, hoàn hảo ở đây có nghĩa là mình thấy hài lòng với những gì mình đã làm được.
Khi nàng nhìn vào mắt tôi và hỏi:
– “Anh có còn yêu em không?”. Đó là khi tôi chợt nhận ra mình khốn nạn và tệ đến mức nào.
Tôi ngậm ngùi cúi mặt xuống rồi quay sang hướng khác để dấu đi nước mắt hối hận. Câu hỏi làm lòng tôi đau đớn nhất, vì cho đến lúc đó tôi vẫn chưa thể quên được hình bóng người con gái đã rời xa mình. Nhắm mắt gặm nhấm nỗi đau chưa nguôi ngoai, nước mắt chực chờ rơi xuống và khi tôi mở mắt hai dòng lệ đắng lăn dài xuống hai bên gò má xanh xao giày gò… Đau! Đau lắm chứ!
Mọi thứ phía trước mờ dần vì những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai bàn tay đút trong túi quần nắm chặt lại cố gồng lên để không bị nỗi đau đánh gục… Căn nhà bỗng nghiêng sang một bên là khi đó tôi nhận ra mình đã ngã gục xuống bàn uống nước ở phòng khách… Cô đơn lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình, cô đơn lạc lõng khi đằng sau là người vợ của mình… “- Anh xin lỗi”. Đó là câu nói cuối cùng tôi thốt ra trước khi chìm hoàn toàn vào cơn mê man…
Chẳng trách ai được vì người có lỗi là tôi, trách làm sao được khi mà đó là mẹ của con trai mình…
Ánh đèn rọi vào mắt tôi, trên cánh tay một cái ống kim to đang cắm vào trong da thịt, toàn bộ cơ thể như chẳng còn chút sức lực nào.
Cố gồng tay phải đưa sang bên tay trái rút phăng cái ống truyền đang cắm vào… Gượng đứng dậy và bước đi liêu xiêu trong căn phòng sặc mùi thuốc…
Căn phòng lạnh ngắt bí bách chỉ có mình tôi với chính cái bóng của mình… Quả báo?
Máu từ cánh tay phải rơi xuống đất, cảm giác đau nhói dần rõ rệt hơn ở bắp tay trên… Lấy tạm cái chăn trên giường bệnh lau sạch máu…
– Mẹ kiếp! – Nén đau bước ra khỏi phòng bệnh, hòa mình vào dòng người đông đúc qua lại trong bệnh viện để thoát ra ngoài…
Mọi ánh mắt nhìn vào tôi giống như nhìn thấy một thằng điên đang đi trên phố, mặc một bộ đồ bệnh nhân, đầu tóc rối bù, râu ria mọc đầy cằm, đi chân đất, cơ thể gầy gò cao lều khều…
Sự sợ hãi bao trùm và chiếm lấy cái đầu óc vốn đang điên loạn của tôi… Chẳng dám nhìn ai, tôi thu mình lại để bảo vệ lấy cái thân thể trước sự nguy hiểm mà tôi tưởng tượng ra…
– Đừng mà… Làm ơn đừng giết tôi… Làm ơn…
Như một kẻ tù tội trốn chạy khỏi ngục giam tăm tối, tôi cứ chạy chạy mãi mặc cho những giọt máu cứ rơi xuống, mặc cho mặt đường nóng bỏng hành hạ đôi bàn chân thô ráp.
Ấn ngón tay cái vào ổ khóa cửa, vặn nhẹ chốt cửa, căn nhà cũ thân thuộc giờ vắng tanh lạnh lẽo, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn tìm về mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ.
Nơi đó trên chiếc ghế sofa cô đã từng đợi tôi về mỗi buổi chiều muộn.
Nơi đó trong gian bếp nhỏ cô đã từng nấu những món ăn ngon cho tôi.
Nơi đó trong phòng ngủ ấm cúng, tôi và cô đã có nhiều đêm ân ái, mặn nồng với nhau. Cũng chính trên chiếc giường đó tôi đã ôm lấy người vợ của mình mà gào thét trong đau đớn vô vọng.
“Giờ này em ở nơi đâu?”
Tiến về phía cửa phòng ngủ, bàn tay dính đầy máu mở cánh cửa bước vào, những tia nắng xuyên qua khe rèm rọi vào cho căn phòng một chút ánh sáng ấm áp… Trên cái giường rộng chỉ còn chiếc đệm nằm đó, mọi thứ đồ đạc đã được tôi gói đi khi chuyển nhà…
Tôi mệt mỏi nằm co mình trên đệm, vị trí mà tôi đã từng ôm cô ngủ mỗi tối. Xiết vòng tay để tìm chút hơi ấm còn sót lại nhưng chẳng còn chút nào… Vô vọng và tuyệt vọng, nước mắt đã cạn từ lâu làm sao khóc nổi nữa, nhưng đau thì vẫn cứ đau.
– Xin lỗi me. Xin lỗi em. Xin lỗi con trai của bố… – Nhắm mắt lại để đón nhận cái chết sẽ đến một cách từ từ… Quả báo…
“- Mẹ ơi con làm cha rồi này. Thằng bé giống y chang con. Mẹ thấy không, mẹ làm bà nội rồi nhé?
– Em ơi con nó đói rồi, cho con bú ti đi…
– Con trai Papa ngoan lắm, hay ăn chóng lớn con nhé. Mau mau cứng cáp để trả vợ lại cho bố nhé, con mượn vợ của bố hơi lâu rồi đấy…
– T ơi, S ơi, Đ ơi? Tao thật sự làm bố rồi hả?”
– Vĩnh biệt!!!
…
Cánh tay nhỏ bé như của một thiên thần chạm vào má tôi rồi nắm lấy tay tôi. Đôi cánh trắng dập dờn vỗ nhẹ, đôi mắt nhỏ đen láy nhìn tôi rồi lắc đầu:
– Papa đừng vào đó, Papa quay về với mẹ đi Papa…
– Papa ư? Papa? – Tôi ngạc nhiên nhìn thiên thần nhỏ đang bay lơ lửng trước mắt mình.
Phải tôi đã làm cha, nhưng thế thì đã sao?
– Papa, mẹ yêu Papa nhiều lắm… Con cũng yêu Papa.
Yêu? Phải có lẽ nàng yêu tôi, còn tôi thì… Nhưng còn trách nhiệm của một người cha, một người chồng bỏ đi đâu. Đó là nghĩa vụ của tôi…
– Mẹ sẽ buồn Papa lắm phải không con?
– Không đâu Papa, mẹ không trách gì Papa đâu, vì mẹ rất yêu Papa mà…
– Vậy giờ Papa và con về bằng cách nào khi xung quanh đây chỉ có đúng một cánh cửa sáng lóa kia?
– Papa nhắm mắt lại đi.
Tôi nhắm mắt và chỉ vài giây sau đó đôi môi của thiên thần nhỏ chạm vào môi tôi, cánh cửa bí mật mở ra ngay sau lưng tôi, tôi tiến đến ngập ngừng bước qua ranh rới, thiên thần nhỏ cũng đi theo nhưng bị cánh cửa ảo ngăn lại…
– Thiên thần nhỏ của Papa lại đây nào.
– Papa, con không thể? Con đã không còn trên thế gian nữa, con thuộc về thế giới này…
– Là sao con? Là sao?
– Con gái sẽ nhớ Papa nhiều lắm!
– Con gái? Sao lại là con gái? – Đôi mắt đen láy ấy làm tôi giật mình vì nó quá giống với “Cô” là mẹ của thiên thần nhỏ. Đứa con mà tôi và cô đã đánh mất vào tay của thượng đế đây sao?
– Con là con gái của Papa… Papa về đi họ mới là người cần Papa nhất.
– Còn con?
– Con sẽ về với thế giới của con… Tạm biệt Papa…
– Con à, con… – Tôi hoảng hốt mở mắt ra, xung quanh nhiều người đang xúm lại nhìn tôi lo lắng…
Hai dòng lệ chảy xuống hai bên thái dương, một ai đó lấy khăn lau khô đi. Một bàn tay thô ráp vuốt ve đôi má tôi gầy gò, một bàn tay nắm lấy tay tôi xiết thật chặt. Một cánh tay nhỏ xíu khua đi khua lại trên đầu tôi… Tôi quay lại thì thấy cu con đang nằm sát bên cạnh mở đôi mắt sáng chăm chú nhìn ba nó là tôi…
– Mẹ ơi chồng con tỉnh rồi! Mẹ ơi… – Phải rồi là giọng của Trang vợ tôi. Là nàng đấy ư? Tôi mắc nợ nàng nhiều lắm, tôi nợ nàng một tình yêu thật lòng…
– Thế hả con? Trời ơi tốt quá… T ơi gọi hộ cô bác sĩ đến kiểm tra thằng N giúp cô với…
Mẹ tôi từ giường bên cạnh chạy sang mừng rối rít. Nhưng sao mẹ tôi lại ngồi bên đó. Tôi nghiêng đầu nhìn qua để giải đáp cho cái sự thắc mắc của mình…
Trên giường bệnh bên cạnh là thằng em trai tôi đang nằm nghỉ ở đó… Trên cánh tay nó dính một ít bông băng ngay chỗ hay lấy máu… Tôi hiểu vì sao nó nằm đấy và vì sao tôi đang nằm ở đây!
– Em… Mẹ… Con nằm đây bao lâu rồi?
– Anh nằm 3 hôm rồi. Anh làm cả nhà lo quá… – Nàng rơm rớm nước mắt rồi tích tụ lại thành giọt và rơi xuống bàn tay tôi…
Tôi muốn đưa cánh tay lên lau đi nhưng lực bất tòng tâm. Tôi ghét cái cảm giác vô dụng mà mình đang gặp phải. Muốn lau giọt nước mắt của vợ mình thôi mà cũng không được…
Vợ tôi đấy ư? Chỉ mấy hôm thôi mà nàng gầy đi nhiều quá, chỉ vì chăm lo cho tôi sao? Vậy mà khốn nạn thay tôi đã từng hứa với nàng khi nàng mới sinh con rằng: Tôi sẽ chăm lo cho mẹ con nàng cả đời… Tôi đã làm được gì ngoài việc khiến nàng phải lo lắng cho tôi…
– Anh ăn ít cháo cho nhanh khỏe… – nàng vẫn ân cần với tôi thế đấy…
– Con đâu rồi em?
– Con về với 2 bà rồi. Chỉ có em ở đây thôi…
Tôi nắm tay nàng kéo về phía mình rồi ôm thật chặt lấy tấm thân nhỏ bé ấy…
– Anh xin lỗi…
– Ư Ư Ư… hu hu hu hu hu hu… “bụp… bụp… bụp… bụp…” – nàng đấm liên tiếp lên ngực lên tay tôi cùng những giọt nước mắt mà nàng đã phải kiềm chế bao lâu nay…
Máu từ vết thương ở cánh tay chưa lành thấm dần qua lớp băng bông rồi thám ra tay áo một mảng lớn… Tôi ghì thật chặt đầu nàng vào ngực mình để nàng không nhìn thấy, đau ư? Tôi quen rồi…
– Anh xin lỗi… – cơn choáng váng ập đến lần nữa vì trước đó tôi đã mất máu quá nhiều, nên chỉ cần chảy một ít thôi cũng đủ làm tôi say sẩm mặt mày…
Trước mắt mọi thứ tối lại, hai tai chỉ còn nghe ù ù và tiếng khóc của nàng càng lúc càng nhỏ lại, mọi thứ chìm vào bóng tối và sự im lặng. Tôi tựa cằm lên vai nàng bất tỉnh, hãy cứ để nàng đánh đi, đánh đến khi nào nàng cảm thấy hả dạ thì thôi. Đau đớn đến mấy tôi cũng chịu được cơ mà…
…
Nàng cầm tay tôi áp vào má mình, đôi môi khô khan và khuôn mặt chẳng một chút lớp trang điểm hay son môi, tóc cũng chẳng nhuộm màu cứ để tự nhiên vậy thôi… Nhưng nàng vẫn xinh đẹp nhất trong mắt tôi, vẻ đẹp thánh thiện ấy chỉ có ở nàng…
Nước mắt ấm nóng từng giọt rơi xuống tay tôi, cả một bầu trời xót xa chẳng ai có thể hiểu trừ tôi. Cũng chẳng ai có thể giải quyết nó ngoài tôi. Còn ai khác nữa vì tôi là người tạo ra nó…
– Em xin lỗi…
– Vì sao? Người có lỗi là tôi, em đâu có lỗi gì?
– Mẹ kể hết chuyện của anh với Cô giáo cho em nghe rồi…
– Vậy giờ chắc em đã hiểu?
– Em sẽ chờ!!!
– Tôi đã từng nghĩ, có em và có con sẽ làm tôi quên đi được người ấy. Rồi sẽ dành tình yêu cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng thật sự rất khó, mới cách đây hơn một tháng thôi… mọi thứ quá nhanh cứ dồn dập kéo đến…
– Vậy thì em sẽ càng phải giữ chặt tay anh hơn. Em sẽ không buông ra đâu…
– Xin lỗi em!!!
Nàng ngả vào lòng tôi mang theo những giọt nước mắt đắng cay, nàng khóc vì nàng thương tôi, nàng khóc cho mình, khóc cho quá khứ đã qua… Còn tương lai thì sao, liệu sẽ khóc hay là những nụ cười?