Đêm Ái Ân Cùng Gái Có Chồng - Phần 3
Tôi thức dậy khi cảm giác nơi đầu khấc ngày một rõ ràng. Phải rồi, nàng đang bú cu tôi một cách say sưa. Tôi cố tình như không biết, cho đến khi nàng nhổm người rồi cu tôi chui tọt vào trong cô bé của nàng, nàng nhún nhảy lên hồi trên người tôi. Nàng cong người uốn éo sàng đẩy cặp mông to tròn làm tôi sướng muốn phát điên.
– Để Em xem anh chịu được bao lâu. Đừng giả vờ nữa anh mở mắt ra nhìn em đi… hihi…
Mặc kệ nàng nói tôi vờ như đang ngủ. Nàng bất ngờ cúi xuống hôn tôi nồng nàn. Mông nàng vẫn nhấp nhổm lên xuống đều đặn giống thế truyền thống nhưng người nàng ở trên.
Tôi chẳng chịu nổi nữa, vòng tay ôm lấy mông nàng hỗ trợ, môi đáp lại nụ hôn của nàng…
– Giờ đến lượt em trả thù anh. Hihi…
– Em chắc không?
– Để xem hihihi… ưm, ưm.
Sau một hồi nhún nhảy nàng bỗng tăng tốc độ lên rồi rên la lớn, người giật giật, mặt lấm tấm mồ hôi, nàng lên đỉnh lần nữa.
– Em ghét anh… – Nàng lườm yêu tôi khiến tôi phì cười.
– Giờ đến lượt anh tăng thêm thù hận trong em… hahaha.
– EM ghét anh… Ahhh. Anh ơi nhẹ thôi… ưm…
– Còn muốn trả thù anh nữa không?
– Có… – +
– Có không.
– Không… ưm em chết mất.
– …
– …
Nàng nằm trong lòng tôi ngoan như một đứa trẻ. Lâu lắm rồi tôi mới có cái cảm giác này.
– Em tên gì?
– Điều đó qua trọng lắm sao?
– Có chứ.
– Nhưng với em nó chẳng nghĩ lý gì cả, vì khi ra khỏi đây sẽ chẳng ai biết ai là ai.
– Không anh không giống những thằng đàn ông khác, anh cần em.
– Hahaha. Anh thật sự ngốc nghếch như vậy sao?
– Là sao Anh không hiểu?
– Chỉ là giải quyết nhu cầu của em thôi. Anh không nên nghĩ quá xa.
– Không. Qua bao chuyện vừa xảy ra anh biết em không phải là một cô gái hư hỏng dễ dãi.
– Vậy thì đã sao? Lẽ ra anh phải mừng vì em không bắt anh chịu trách nhiệm với em chứ? Đúng anh là người đàn ông thứ 2 lên giường với em, nhưng điều đó không có nghĩa anh là người cuối cùng. Anh hiểu chứ?
– Anh…
Nàng đứng dậy mặc quần áo và không quên hôn tôi tạm biệt trước khi ra khỏi phòng khách sạn.
Còn tôi vẫn còn ngẩn ngơ trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
– Tình một đêm là như vậy sao? Mẹ kiếp, chết tiệt thật…
…
Tôi ra khỏi khách sạn vẫy một chiếc taxi, chuẩn bị bước lên xe thì em lễ tân khách sạn chạy ra gọi với theo.
– Dạ thưa anh, anh để quên đồ trong phòng, em gửi lại anh. – 1 nàng rất dễ thương, với bộ đồng phục bắt mắt đang chìa tay hướng về phía tôi, miệng không quên nở một nụ cười.
– À, Phương hả, anh cảm ơn.
– Sao anh biết tên em?
– Thì đó, – tôi chỉ vào ngực áo nàng.
– À nhỉ. Thôi chào anh, em vào làm việc.
– Bye em. – Nàng bước thả dáng trên đôi guốc cao đen bóng, cặp mông to tròn lắc qua lắc lại trong chiếc váy (juyp) đen bó sát, phía trên là chiếc sơ mi trắng ôm lấy vòng 1 quá nửa là miếng độn ngực.
Vật lễ tân đưa cho tôi là một chiếc đồng hồ nữ và tất nhiên đó là của nàng rồi, một món hàng hiệu đắt tiền. Bao nhiêu câu hỏi lại xuất hiện trong đầu tôi: Thật sự nàng là ai? Món đồ này đâu phải ai muốn có cũng được? Chiếc taxi đưa tôi về nhà, mệt mỏi lê từng bước lên phòng. Đám bạn tối qua đã chờ ngay sẵn ở cửa căn hộ.
– Đại Ka số hưởng nhỉ? Cho bọn em theo gót ăn mảnh với ĐK?
– Gì mà số hưởng, chẳng phải chúng mày chơi bao nhiêu em rồi đấy thôi, tao mới lần đầu chơi kiểu này đấy.
– Ấy ĐK, quan trọng là chất lượng chứ không phải số lượng. ĐK không biết cô nàng nóng bỏng tối qua là ai sao? Bao nhiêu đại gia mời gọi mà cô nàng đâu chịu. Vậy mới nói ĐK số hưởng.
– Mày. Tối nay lên chỗ đó nữa không mày?
– Haha. ĐK mê em đó rồi phải không? OK tối mấy anh em lại lên. – Nó nhìn tôi với ánh mắt đầy mưu mô xảo quyệt.
– Mà nàng ấy thường thì mấy giờ hay đến đó?
– Em không biết, mọi hôm bọn em lên thì thấy ẻm nó ngồi đó rồi. Chỉ ngồi 1 chỗ đó, chẳng bao giờ ngồi chỗ khác.
– Ok mày.
Đi tập về tôi chạy qua chỗ mấy thằng rồi phi thẳng ra điểm hẹn.
Tôi lạnh lùng bước vào cửa BAR với hy vọng được gặp lại nàng và đêm nay sẽ lại là 1 đêm tuyệt vời nữa. Hy vọng nhưng nhận lại chỉ là sự thất vọng. Chiếc ghế cao vẫn ở đó, gã Bartender vẫn ở đó nhưng nàn thì chẳng thấy đâu. Tôi tự an ủi mình: Có lẽ nàng chưa đến, chắc do nàng mệt, hay một lý do nào đó. Quay sang đám bạn hỏi:
– Ê mày sao nàng chưa tới?
– Đại Ka vội gì chờ tí đã, chắc nàng chưa tới thôi. ĐK uống đi. – Uống một hơi hết cốc rượu chưa kịp cảm nhận hương vị thì thằng bạn kêu than:
– Rượu mà ĐK làm như nước lã.
– Xót tiền hả? Bọn mày ngồi đi tao qua chỗ đó.
Tôi đi lại chỗ quầy rượu, bắt gặp ánh mắt tiu ngỉu, buồn buồn của gã Bartender. Gã liếc lên nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm rồi lại cúi xuống cặm cụi với đống chai rượu.
Bất ngờ gã lên tiếng:
– Chú tìm cô gái hôm qua hả? Cô ấy không đến đây nữa đâu, không bao giờ đến nữa. Chú chờ vô ích thôi.
– Sao cô ấy lại không đến nữa vậy anh? Em tìm cô ấy để trả lại món đồ. Anh có cách nào liên lạc với cô ấy không?
– Rất tiếc anh không giúp gì được chú cả. Thật sự chú không biết cô ấy là ai? 3 thằng kia không nói với chú sao? – Gã nhìn tôi với vẻ ngờ vực.
– Dạ không! Biết em đã chẳng hỏi anh.
– Chú mới đến nên không biết cũng phải. Thật ra cô ấy là em gái của chủ Bar này, 1/3 cái Bar này thuộc về cô ấy. Chú là người duy nhất từng vào đây đưa được cô ấy ra khỏi cánh cửa kia và 2 gã to cao canh 2 bên. Chú nên lấy làm hãnh diện vì điều đó và im lặng đừng hỏi gì nữa. Đây anh mời chú 1 ly. – Gã rót ra 1 ly Manhattan và đẩy qua phía tôi.
– Cảm ơn anh. Nhưng tại sao cô ấy lại không đến nữa? Lý do vì sao? – Tôi nhấp một ngụm nhỏ rồi đăm chiêu.
– Cái đấy anh cũng chịu, nhưng nghe đâu đã có một thỏa thuận bí mật nào đó giữa cô ấy và anh trai là chủ Bar này.
– Thỏa thuận gì anh biết không?
– Đã là bí mật làm sao anh biết được.
– Vậy anh liên hệ với sếp anh gửi chiếc đồng hồ cho cô ấy được không?
– Anh rất tiếc anh không giúp chú được rồi.
– Em hiểu. Cảm ơn anh. Ly Cocktail rất tuyệt. – Tôi nhấp một ngụm cuối rồi ra ngồi cùng đám bạn.
Thấy mặt buồn của tôi cả đám xúm lại hỏi.
– Thế nào Đk. Nàng đâu?
– Không đến nữa. Nàng không đến nữa. – Tôi cướp lấy cốc rượu thằng bên cạnh uống cạn một hơi sạch, rượu khá nặng và sốc lên tận mũi làm tôi ho sặc sụa.
– Từ từ thôi Đại Ka. Kể bọn em nghe đi ĐK.
– Mẹ kiếp kể cái chết tiệt gì. Tao về trước chúng mày uống xong rồi đi đâu thì đi. Cấm thằng nào về nhà tao gọi cửa giữa đêm, tao muốn yên tĩnh.
– Ấy ĐK. Việc gì phải buồn thế, kiếm 1 em nào đó trong đây giải sầu đi. Đấy cả đống kia kìa ĐK. – Nó chỉ tay về phía đối diện tôi ngồi. 1 Đám em chân dài với khuôn mặt cả tấn lớp trang điểm, váy xẻ tà lộ hết cả nội y. Một nàng liếc mắt với tôi rồi nâng ly nhấp 1 ngụm rượu và không quên liếm môi trên 1 cái khiêu gợi.
– Quá tầm thường. – Tôi buông 1 câu kết rồi đứng dậy rời đi.
Thật sự thì lâu rồi, chính xác là gần 2 năm tôi mới có lại cái cảm giác nhớ nhung một ai đó. Chỉ là mọi chuyện thật sự quá nhanh khiến tôi chưa kịp nhận ra điều gì đó thì nàng đã biến mất.
Một đêm dài với những suy nghĩ viển vông, vài giọt nước mắt rơi xuống khi tôi tự tưởng tượng ra cái cảnh chia tay nàng như đã yêu nhau từ lâu lắm. 1 sự mị tình phi đàn ông, phi thực tế. Và khi bình minh đến tôi nhận ra 1 chân lý bất diệt: Đó là TÌNH MỘT ĐÊM. Đơn giản chỉ là tình một đêm. Motherfucker.
Chân lý thì nhận ra thật đấy nhưng nguyên 2 tuần, ngày nào khi tập xong tôi cũng lên BAR đó với hy vọng là được gặp lại nàng dù chỉ một lần. Và lần nào rời khỏi cũng say bí tỉ như một gã nát rượu điển hình.