Đêm Ái Ân Cùng Gái Có Chồng - Phần 13
Kết thúc hiệp 2, tôi và nàng nằm ôm lấy nhau tâm sự mọi thứ, về hôn nhân đổ vỡ, về gia đình, con gái của nàng và về An…
– Vậy An đi đâu? Nói chi N biết được không?
– Sau từng ấy chuyện mình có với nhau vậy mà N không thể từ bỏ An hay sao. – Nàng lại khóc… Nàng ghen ư? Có lẽ nào nàng đang ghen? Mà có lẽ cũng không phải…
– N chỉ muốn biết thôi…
– Thật chứ… Thật ra bố mẹ đã sắp xếp cho An lấy một người khác rồi, giống như Yến trước kia cũng vậy, hôn nhân sắp đặt không có tình yêu.
– Kết quả đã rõ ràng là hôn nhân của Yến đã đổ vỡ, vậy mà ông bà vẫn muốn làm vậy sao?
– Yến cũng không biết nữa. Phận làm con sao giám cãi lời bố mẹ… Đừng nhắc đến chuyện đó nữa được không? Ôm Yến đi…
– N xin lỗi…
Tôi ôm nàng rồi cả hai chìm vào giấc ngủ khi kim đồng hồ mới chỉ 22h00.
Rồi đêm đó tôi và nàng còn chiến thêm 2 hiệp nữa…
Sáng dậy sớm ra ngoài mua tạm bộ quần áo mới cho tôi, mua thêm cho nàng bộ đồ lót, vì nàng có 1 bộ công sở để sẵn trong tủ phòng trường hợp khẩn cấp. Mua thêm ít đồ ăn sáng nữa và 2 cốc cafe cho 2 người.
Cũng may phòng nàng có phòng tắm riêng, tôi và nàng cùng vào tắm, rồi chẳng thể kìm chế nổi bản thân sau những sự va vạm, tôi và nàng lại lao vào nhau, cố gắng chơi thêm 1 hiệp nữa dù cho cơ thể đã mệt rũ rượi… Và đó cũng là lần cuối cùng tôi được đút cu vào lồn nàng… Vì sau ngày hôm đó nàng bỗng né tránh tôi, nàng về sớm hơn trước.
Tôi cũng thêm nhiều việc phải làm, phải đi ra ngoài tiếp xúc khách hàng nhiều và phải hoàn thành báo cáo thực tập để nộp cho nhà Trường. Đôi khi cũng đi qua nhau nhưng lại chẳng dám vì nhiều người qua lại.
Nhiều lần khi tan sở, tôi lại đến căn hộ của An đứng đợi với hy vọng sẽ được gặp lại nàng dù chỉ một lần… Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ có tôi và cánh cửa lạnh lẽo…
Ngày cuối cùng tôi còn ở công ty cũng đến. Cầm kết quả thực tập bước đến phòng Giám đốc… Ngập ngừng đôi chút rồi gõ cửa…
– Vào đi cửa không khóa… – lâu rồi tôi không còn được nghe giọng nói ấy…
– Chào Yến… Giám đốc, tôi đến xin chữ ký và phiền chị đóng dấu vào đây giúp tôi…
Tôi cũng cố tỏ ra lạnh lùng trước mắt nàng.
– Xong rồi, cậu cầm lấy đi. – Lạnh lùng đến thế sao?
– Cảm ơn, xin cáo từ… – tôi quay mặt bước đi tim đau nhói, giọt nước mắt vô thức rơi xuống…
Bất chợt nàng chạy lại ôm lấy phía sau tôi:
– Chỉ một chút thôi N… một chút thôi.
– Để làm gì chứ, các người đều tàn nhẫn với tôi như vậy. Các người giống hau cả thôi, khiến tôi đau đớn. Tôi có tội gì? Vì tôi đã yêu các người hay sao… – Tôi gỡ tay nàng ra bước đi chẳng còn ngoảnh lại nữa…
– N… Yến xin lỗi… N…
– Vĩnh biệt…
…
Khói trắng nghi ngút bay hòa tan vào những giọt mưa bên thềm, điếu thuốc dần ngắn lại bởi những làn hơi được kéo mạnh vào trong lồng ngực. Khói thuốc nhả ra từ từ bay lên khiến đôi mắt càng thêm đỏ, đôi mắt u buồn sâu thẳm.
Từng làn khói mang theo những ưu tư chất chứa của một kẻ đa tình chót si mê, nhớ nhung một cô gái. Tàn thuốc rơi bay theo những cơn gió là đà trên nền gạch lạnh lẽo.
Mưa mùa thu Hà Nội buồn đến nao lòng, buồn vì đêm nay tôi nhớ một người, buồn vì đêm nay khóc cho em, buồn vì đêm nay gió lạnh về nhưng tôi thì vẫn cứ mãi cô đơn…
“Giờ này em đang nơi đâu? Đang hạnh phúc, ấm êm? Hay là có một chút nhớ về tôi? Giờ Này em đang nơi đâu?”
Vì ngày hôm qua: “Ông ơi tôi buồn quá!” – Thằng K bạn học cùng lớp mặt mang cả đống buồn đến gặp tôi: ” – Tôi và Trang chia tay rồi. Đúng hơn là ly hôn rồi. Trang không yêu tôi, tôi biết điều đấy, nhưng tôi vẫn cố chấp.
– Ly hôn? Vậy Trang đâu? – Tôi bàng hoàng nhưng cố tỏ ra thật bình thường…
– Cô ấy xin bảo lưu kết quả về quê rồi…
Tôi lặng người chẳng nói thêm được gì nữa bởi vì nơi trái tim tôi đang quặn thắt từng cơn. Lỗi là do tôi, tại tôi hết. Giá như ngày ấy… Giá như…
Tôi quay đi dấu nước mắt trước kẻ “bị hại”, vì tôi không có tư cách để được khóc trong cuộc tình ngang trái này, vì tôi là người sai. “Xin lỗi người anh em”. – Đã là kẻ có lỗi thôi thì nên im lặng để lương tâm phán xét.
Vì sao em lại ra đi? Em muốn tránh mặt tôi ư, hay là còn nguyên nhân nào khác… Đã nhiều lần muốn đi tìm em nhưng rồi lại nhu nhước thiếu quyết đoán…
…
Đêm đã xuống từ lâu, mưa thì vẫn rơi, gió vẫn thổi nhưng thuốc đã tắt. Chẳng còn làn khói trắng bầu bạn, chỉ còn tiếng mưa rơi thổn thức, tiếng gió rít qua từng ô cửa.
Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, tiếng giày cao gót, mỗi lúc một gần hơn tiến về phía tôi. Gần thật gần và…
– Ơ. Là N sao em còn chưa về? – Giọng người phụ nữ quen thuộc trên giảng đường… Mang theo chiếc vali khá to.
– Chào cô. Cô về muộn thế ạ? – Tôi khẽ quay lại chào rồi lại lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô định trước mắt…
Tưởng rằng cô sẽ về, cô tiến lại đứng cạnh tôi, không quá gần nhưng cũng chẳng quá xa, đủ để tôi nghe được tiếng thở dài thờ cô.
– Em có tâm sự gì sao? – Cô mở đầu câu chuyện bằng một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng trúng trọng tâm. Với người từng trải như cô có lẽ không khó để nhận ra.
– Dạ một chút thôi cô. Còn cô hình như cũng vậy? – Tôi quay mặt sang nhìn vào góc nghiêng quyến rũ.
– Không có gì đâu em! Chuyện gia đình thôi. – Giọng nói mạnh mẽ thường ngày trên giảng đường bỗng trở nên thật yếu ớt. Có lẽ nỗi buồn quá lớn mới khiến một người mạnh mẽ như cô trở nên như vậy.
Những giọt nước mắt đã lăn dài qua gò má cô từ bao giờ, thứ tôi sợ nhất và chẳng bao giờ muốn thấy. Cô có vẻ như đã nhận ra tôi nhìn thấy cô khóc, quay mặt đi lấy tay lau nước mắt vội vã…
Đôi bờ vai run run vì gió lạnh, tôi cởi áo khoác rồi choàng lên đôi vai mỏng manh, cô quay lại nhìn mỉm cười gượng gạo:
– Cảm ơn em…
– Không có gì đâu cô… Chồng cô không đến đón cô sao?
– Cô… Cô và chồng ly hôn rồi. Sáng nay vợ chồng cô ra tòa… – cô lại khóc nhiều hơn. Tôi biết mình đã đụng phải nỗi đau của cô.
– Em xin lỗi đã làm cô nhớ lại chuyện buồn?
– Không sao. Em đâu có lỗi gì, em không biết mà…
Rồi giữa hai người lại chìm vào khoảng lặng, chẳng ai dám hỏi ai vì sợ sẽ lại khơi dậy nỗi đau của nhau. Hai đôi mắt cùng nhìn về một hướng, cùng khoảng không mênh mông trước mặt. Những ngôi sao dần hiện lên khi đám mây dần tan biến.
Cho đến khi người phụ nữ đứng cạnh tôi phá vỡ sự im lặng:
– Cô và chồng ly hôn vì cô… cô không có khả năng làm mẹ… Dù rất yêu nhưng cô không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân được… Anh ấy còn trách nhiệm với gia đình nữa…
Có lẽ nói ra được hết những tâm sự đã giúp cô giải tỏa được phần nào gánh nặng đè nén trong lòng… Tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn, nước mắt rơi nhiều hơn, điều một người phụ nữ cần bây giờ là một bờ vai để tựa vào, một bờ vai để họ được phép yếu đuối.
Chẳng suy nghĩ gì nhiều, tôi tiến lại vòng tay ôm nhẹ lấy thân hình mỏng manh ấy vào lòng, cho khuôn mặt ấy tựa vào bờ vai của tôi. Bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô chậm rãi… Và tôi cũng khóc, khóc vì sự đồng cảm với cô, khóc cho chính bản thân mình.
Nỗi buồn đã vơi, nước mắt dần khô lại trên gò má xanh xao, cô khẽ nhích người rời khỏi vòng tay tôi. Hai đôi mắt nhìn nhau ngượng ngùng, nhưng không ai quay mặt đi, nhìn sâu vào mắt nhau không thôi.
Tôi dần hạ thấp mặt mình xuống, đôi mắt cô khẽ nhắm lại từ từ, tôi cũng nhắm mắt, môi chạm vào môi… mềm mại, pha lẫn vị mặn của nước mắt… Không biết cô cảm nhận được vị gì từ môi tôi, phải chăng cũng vậy?
Hai đôi môi bắt đầu chuyển động, ma sát vào nhau thật nhẹ nhàng, rồi nhanh dần, nhanh dần đến một mức hạn nào đó. Lần đầu tiên hai đầu lưỡi chạm vào nhau, như có luồng điện chạy từ người cô chuyền qua tôi. “Còn cô?”
Hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau, hòa quyện từng miếng nước bọt đưa qua đẩy lại vào miệng của nhau. Những nụ hôn không mang cảm xúc của tình yêu, không mang sự gượng ép, không mang toan tính tiền bạc, không mang dục vọng thấp hèn. Chúng là những nụ hôn của 2 con người, hai số phận, nhưng cùng một nỗi đau, nụ hôn của sự đồng cảm.
Chiếc khoác rời khỏi cơ thể cô để lộ đôi vai trần quyến rũ, nhẹ nhàng rời môi xuống hôn nhẹ lên vai cô, một cái, hai cái rồi 3 cái… Một nụ hôn nữa lên cổ cô, lên dần đến vành tai đang đỏ ửng, chạm môi vào đôi mắt đang nhắm hờ, lướt qua mũi cô rồi dừng lại ở đôi môi đang hé ra chờ đợi.
Chỉ cần có thế là hai đôi môi lại dính chặt lấy nhau… Thật lâu…
Tay tôi xoa nhẹ lên lưng cô, xuống vòng eo thon thả, rồi xoa nhẹ cặp mông săn chắc qua lớp váy xòe. Đưa tay lên kéo nhẹ khóa sau lưng cô xuống hết cỡ, nhẹ nhàng gỡ hai bên dây vai áo xuống tuột khỏi cánh tay cô, bầu ngực căng tròn lộ ra hấp dẫn. Chiếc váy xòe liền thân không tụt hẳn xuống mà vướng lại vì chỗ vòng eo ôm sát.
Xoa tay đều lên tấm lưng trần với làn da mịn màng ấm nóng, những nụ hôn tăng thêm hương vị, tăng thêm cảm giác.
Cúi xuống đặt một nụ hôn lên bầu ngực tròn trĩnh, kéo áo ngực xuống vô tình đẩy cặp vú lên cao hơn, chiếc lưỡi lướt nhẹ trên bầu ngực rồi ngoái tròn trên đầu ti.
Cô giật mình túm lấy đầu tóc tôi. Chiếc núm có lẽ không còn được hồng hào nữa nhưng vẫn nhỏ xíu vì cô chưa có con. Hết vú trái rồi qua vú phải, hết đầu ti rồi đến bầu ngực cô bị lưỡi, môi và thậm chí cả răng tôi thi nhau hành hạ.
Đứng thẳng dậy nhìn vào mắt cô, môi lại dính chặt vào nhau, đôi bàn tay xoa đều hai bên vú, nhào nặn, gảy đầu ti. Cô rên lên những tiếng thật nhẹ nhàng:
– Ư… ư… ưưư… – Thi thoảng người cô lại giật giật khi ngón tay tôi gảy liên tục lên núm vú.
Tôi cũng chẳng chịu nổi nữa, đưa tay xuống nhẹ nhàng cởi thắt lưng, cởi luôn quần ngoài và quần sịp, tụt xuống giữa đùi. Từ từ vén váy cô lên, xoa nhẹ lên cặp mông nảy nở săn chắc, rồi hai tay kéo nhanh quần lót cô xuống đến nửa đùi…
Chưa vội đưa cu vào xâm nhập cô bé của cô, rời môi cô, cúi xuống hôn lên bầu ngực một lần nữa, đồng thời lấy tay kéo quần lót cô xuống dưới đầu gối. Nhỏm dậy nhìn vào đôi mắt cô, đẩy cô tựa vào lan can, vén váy lên, chân tôi đưa vào giữa hai chân cô tác ra vừa đủ.
Cầm con cu cương dài hết cỡ dí vào cô bé đã ướt át dâm thủy, quệt nhẹ bên ngoài vài đường cho đầu cu ướt, lòng bàn tay xoa nhẹ lên cô bé múp míp, đưa ngón giữa xâm nhập vào lỗ âm đạo ướt át ngoái nhẹ vài vòng.
Cầm con cu dí vào cái lỗ nhỏ nhắn, cô nhắm mắt chờ đợi, tôi đẩy hông vào con cu cũng tách cửa mình cô bé chui dần rồi mất hút.
Tưởng sẽ dễ dàng cho cu tôi chui tọt vào trong bướm cô, nhưng không! Bướm cô vẫn còn khít, có lẽ vì chưa qua sinh nở, hay vì cu tôi quá khổ so với cô, hay vì nguyên do nào khác.
Đẩy thật chậm cuối cùng cu tôi cũng vào hết cỡ, cô cũng thở mạnh ra sau khoảng thời gian nín thở. Chưa vội nhấp, tôi lại chiếm lấy môi cô, đôi tay không ngừng kích thích nhũng vùng nhạy cảm trên cơ thể cô. Thành âm đạo nóng hổi co bóp liên tục lên kẻ xâm phạm cứng rắn.
Có lẽ cô không còn làm chủ được mình nữa, cô tự động đẩy hông ra để cu tôi chuyển động tịnh tiến (ra vào) trong cô bé của mình.
Tôi hạ tay xuống đặt lên hai bên hông cô làm điểm tựa rồi bắt đầu rút ra và đẩy vào nhẹ nhàng. Cô ưỡn ngực theo từng cú đẩy vào của tôi, tay ôm cổ tôi ghì thật chặt, mắt cô lờ đờ vì đê mê, răng cắn chặt đôi môi đỏ hồng.
Tôi tăng dần nhịp độ, cô cũng rên phát ra tiếng lớn hơn mặc dù vẫn chỉ là “ưưư… trong cổ họng.
Không gian này, hoàn cảnh này không nên nói với nhau điều gì cả, vì sợ rằng hai lương tâm sẽ thức tỉnh, những nụ hôn, những dòng cảm xúc sẽ biến mất, sợ giây phút tuyệt vời này sẽ biến mất.
Hãy để cảm xúc lên tiếng, để cảm xúc nó tự đưa lối dẫn đường hai con tim đang chịu đau đớn, hai tâm hồn đang bị tổn thương.
Những cú nhấp thật nhẹ nhàng, thật chậm, nhưng cảm giác đem lại thật tuyệt vời. Với tôi là vậy và có lẽ cô cũng vậy?
Chẳng biết đã kéo dài bao lâu nữa, đến khi chân tôi bắt đầu mỏi (thường là ít nhất 15 phút mới mỏi ở tư thế đứng), Tôi bắt đầu nhấp nhanh hơn, cô cũng rên dài hơn và lớn hơn…
– Ưưư… – Cô bé bắt đầu co bóp dữ dội.
Cu tôi cũng tăng mạnh cảm giác tê tái nơi đầu khấc. Tôi nhấp mạnh những cú cuối cùng, cô cũng gồng mình cô bé co bóp dữ dội hơn, tôi và cô cùng lên đỉnh, tôi xuất hết tinh trùng ấm nóng vào sâu trong cô bé của cô.
– Ư… ưưư… Ah. A. A. A… hh Hừm Hừ hừ hừ… – cô và tôi cùng thở ra những hơi nặng nhọc, gấp gáp… Chưa vội rút cu ra khỏi bướm cô, cứ để yên như vậy…
Chờ cho cơn khoái cảm vơi đi, tiếng thở dần ổn định lại. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, môi lại chạm vào môi, hôn là cách tuyệt vời nhất để cả hai cảm ơn bạn tình đã đem đến cho nhau cảm súc thăng hoa tột bậc.
Tiếc nuối rời môi cô ra, lấy khăn tay ra sẵn, nhích hông rút cu ra dần dần, cô bé vẫn cố gắng mút chặt lấy con cu đang dần mềm lại. Khi đầu cu tuột ra khỏi cửa mình cô, tôi nhanh lấy khăn tay bịt lại đợi cho chất nhầy nhụa trong bướm cô ra hết rồi lau nhẹ nhàng xung quanh, tôi cũng lau qua con cu đã mềm nhũng.
Cúi xuống kéo quần lót cô lên mặc lại cho cô, đứng lên chỉnh lại áo ngực, mặc lại áo cho cô, rồi mặc lại quần cho tôi. Đôi mắt lại nhìn nhau đắm đuối, lại chạm môi vào nhau, những nụ hôn nhẹ nhàng kéo hai tâm hồn tổn thương lại gần nhau hơn…
– Cảm ơn em… – cô hôn lên mắt tôi bằng đôi môi căng mọng.
– Em cảm ơn cô mới đúng. – Tôi ôm lấy cô vào lòng mình, cô cũng vòng tay qua lưng tôi, tựa đầu vào ngực và vai tôi…
– Thật lâu rồi cô mới có được cảm giác hạnh phúc như vậy!
– Mình về thôi cô. Đêm nay cô về đâu?
– Cô cũng không biết nữa… Cô mới dọn ra khỏi nhà chồng hôm nay…
– Vậy để em đưa cô về… – nắm lấy tay cô, khoác chiếc áo lên người cô, một tay kéo chiếc vali, cô không phản đối mà nhẹ nhàng bước từng bước theo tôi về. Qua cổng chú bảo vệ nhìn 2 cô trò với vẻ mặt đầy sự nghi ngờ…
Chiếc xe lao đi trên những con phố tràn ngập ánh đèn đủ sắc màu. Dừng xe lại bên lề đường, kéo tay cô về trước ôm lấy tôi:
– Mệt thì tựa vào lưng em mà ngủ… – rồi cô cũng làm theo. Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh…
Chiếc xe dừng ở tầng hầm tòa Chung cư tôi đang ở. , Cô có đôi chút ngạc nhiên:
– Sao em đưa cô về đây? Đây là đâu?
– Nhà em… – đáp gọn lỏn, tôi dắt cô vào thang máy… tay vẫn nắm chặt lấy tay, tôi nhìn cô, cô cúi mặt xuống e ấp như gái mới lớn…
Vào nhà, đặt cô ngồi ghế phòng khách, cất vali vào một trong phòng tôi, lấy cốc nước ấm cho cô. Còn cô vẫn ngồi đó im lặng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, những bức tranh trìu tượng đa màu sắc…
– Cô uống nước đi. Em xuống bếp nấu chút gì đó để hai cô trò mình ăn tối. Nếu cô tắm thì NVS kia, em cho sẵn khăn tắm và bàn chải mới rồi, à đồ cô em để trong phòng em. Cô cứ tự nhiên. – Dặn cô xong, tôi đi nhanh xuống bếp, lục tủ lạnh lấy ít đồ ra nấu vài món đơn giản.
Đang thái cà chua thì tôi cảm nhận được vòng tay cô ôm lấy lưng tôi, người cô áp vào lưng tôi, đầu cô tựa lên vai tôi…
– Cảm ơn em. Em là người đàn ông thật tuyệt vời…