Dấu "trym" người lính - truyện sáng tác - Chương 1
Truyện được đặt tên theo tác phẩm "Dấu chân người lính" của nhà văn Minh Châu (xin lỗi bác Minh Châu nhé, hí hí).
Nội dung nói về 2 người lính là bạn thân của nhau. Ở đâu họ cũng cố gắng để "đi dân nhớ, ở dân thương", họ luôn sẵn sàng đem sức trẻ "vì nhân dân phục vụ". Truyện có 1 số đoạn làm tình, nhưng chủ yếu vẫn là nói về tâm sự người lính trẻ với những bỡ ngỡ đầu đời, chứ không phải theo kiểu "gặp là phịch".
—–
Chương 1: Trưa vắng.
Trời đã sang thu nhưng vẫn còn nóng gay gắt, cái nóng oi nồng ở vùng trung du Bắc Bộ thật khó chịu. Doanh trại đang giờ nghỉ trưa, cả dãy nhà dài im ắng, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù, những người lính trẻ mặc quần đùi bộ đội xanh rêu, áo mayô lính nằm dang chân dang tay trên những chiếc giường 2 tầng, tranh thủ 2 tiếng ngủ trưa trước khi vào ca huấn luyện chiều. Tố nhỏm dậy nhìn sang giường bên cạnh, đúng như dự đoán, giường trống không, Tùng “bệu” đã biến mất. Tố lẳng lặng tuột xuống giường, đi vòng ra phía sau doanh trại, nhảy qua đoạn tường rào đổ rồi chuồn đi. Lát sau Tố vạch bờ rào chui vào vườn sau 1 ngôi nhà, rồi lom khom tiến đến cửa sau căn nhà đang đóng im ỉm.
Từ trong buồng vẳng ra những tiếng động như có người đang vật nhau. Rón rén gí mắt vào khe cửa gỗ tạp, Tố nín thở, buồi gần như cửng tếu lên ngay lập tức khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trong gian buồng. Một thanh niên cao lớn béo mập cởi truồng, thân trên vẫn mặc chiếc áo mayô lính cuốn lên ngang bụng, đang khuỳnh chân cong mông dập túi bụi vào háng người đàn bà trần truồng ngồi trên chiếc ghế Xuân Hòa. 2 tay người thanh niên nắm chắc lấy thành ghế, để 2 chân người đàn bà gác qua tay mình. Ở tư thế này 2 chân người đàn bà dạng ra hết cỡ, cả người bị cong lại như chữ C để tòan bộ vùng kín phơi ra phía trước cho người thanh niên ra sức đâm chọc.
Gã thanh niên to béo đó chính là Tùng “bệu”, bạn thân của Tố trong đám tân binh. Còn người đàn bà kia là bà Mùi, chủ quán bán đồ ăn và tạp phẩm ngay gần cổng doanh trại, mà đám lính trẻ vẫn thường gọi “bu” Mùi. Lúc này Tùng “bệu”đứng quay lưng về phía cửa, còn “bu” Mùi thì ngồi hơi xéo nên Tố không nhìn rõ được vùng dưới, mà chỉ nhìn thấy phần thân trên của “bu” Mùi. Dù bị 1 cánh tay Tùng che bớt, Tố vẫn nhìn được 2 bầu vú đồ sộ, xệ như 2 quả mướp già đang nẩy lên tưng tưng theo từng nhịp dập của Tùng. Bà Mùi ngửa ặt đầu ra sau trên lưng dựa của chiếc ghế, tóc xõa xượi đung đưa, chiếc ghế rung lên bần bật như sắp gẫy rời ra. Tố như ngừng thở, nhìn không chớp mắt cảnh tượng hấp dẫn còn gấp mấy lần cuốn film sex mới xem hôm trước ở quán café đầu phố huyện.
Trong buồng chỉ có tiếng Tùng thở hồng hộc, tiếng dập bành bạch, tiếng chân ghế miết xuống nền gạch hoa ken két và tiếng “bu” Mùi ú ớ ú ớ như tắc nghẹn trong cổ. Mồ hôi ướt đầm cả người Tùng dù chiếc quạt đứng chĩa thẳng vào 2 người đang quay vù vù. Tùng dập mỗi lúc 1 nhanh, “bu” Mùi cũng hú lên mỗi lúc 1 to, rồi bất chợt Tùng ghì sát người vào như muốn ấn hết cả hạ bộ mình ngập vào trong “bu” Mùi. “Bu” Mùi nấc lên ằng ặc, 2 tay ghì sát sườn Tùng, cả 2 đều giật giật mấy cái, rồi Tùng “bệu” thở phào, đứng thẳng lên, lùi lại. Tố trợn mắt tưởng muốn rách khóe khi nhìn thấy trọn vẹn thân hình trần truồng của “bu” Mùi. “Bu” Mùi vẫn ngồi dạng 2 chân sang 2 bên, da trắng nhễ nhại, 2 bầu vú đồ sộ thòng xuống với quầng vú thâm thâm, 2 núm vú nâu thẫm to như 2 đầu ngón tay cái, phần bụng đầy ngấn mỡ, và bên dưới, giữa cặp đùi trắng bốp vẫn đang dạng ra, là đám lông đen rậm rì mọc khắp cả vùng mu và bẹn. Giữa đám lông là cái khe thịt đỏ hỏn vẫn đang mở tóac ra chưa khép lại, từ trong đó dòng chất nhờn trắng đục đang từ từ rỉ ra. “Bu” Mùi đã ngẩng đầu lên, bây giờ Tố mới nhìn rõ “bu” Mùi đang ngậm cái gì như cái khăn xanh trong mồm, à, hóa ra là cái quần đùi bộ đội của Tùng “bệu”. “Bu” Mùi cắn chặt nó để khỏi rên to, thảo nào mà tiếng rên cứ ú ớ như người bị chặn họng. Giá không có cái quần đùi thì chắc “bu” Mùi đã gào lên đánh thức cả xóm đang ngủ trưa. Tùng vớ lấy bình nứơc trên bàn tu 1 hơi, thở hổn hển bảo “bu” Mùi “đã quá, mấy hôm mới được 1 cái, Mùi bú sạch cho em đi, còn về không hết giờ rồi”. “Bu” Mùi nhả cái quần đùi trong miệng ra, vừa thở phì phò thỏa mãn vừa lấy cái khăn mặt lau mồ hôi cho Tùng. Bên ngoài Tố vẫn nín thở nhìn không chớp mắt, lần đầu tiên Tố được nhìn thấy đàn bà khỏa thân thực sự thế này. Trong buồng Mùi đã sà xuống ngậm lấy buồi Tùng bú suỵt sọap. Lúc này Tùng đã xoay người lại nên Tố nhìn được cả cái buồi to tướng của Tùng đang được “bu” Mùi chăm sóc tận tình. Tố trố mắt nhìn, không ngờ buồi Tùng to như thế. Cả đám tân binh tắm truồng ở bể công cộng với nhau suốt, ai cũng biết Tùng buồi to, nhưng đến khi cửng lên còn to hơn nữa. Tùng vừa ra xong, buồi đã mềm xuống mà vẫn còn lòng thòng như khúc dồi lợn giữa háng. “Bu” Mùi ngồi xổm trên nền gạch hoa, mút buồi Tùng chùn chụt, một lúc mới nhả ra. Tùng quơ lấy cái quần đùi xỏ vào chân, nói “thôi em về trại đã, tối em ra”, “bu” Mùi nắm tay Tùng như níu kéo “ra sớm nhé, tối chị nấu nồi cháo gà, ra ăn cho nóng”. Bên ngoài Tố nhanh chóng chui qua rào rồi theo đường cũ chuồn về trước. Lúc này Tố mới nhận ra quần đùi mình cũng đã ướt đầm 1 khoảng từ bao giờ…
—
Sau lần nhìn lén này Tố sẽ suy nghĩ thế nào, tình bạn Tố – Tùng diễn biến ra sao, đợi xem chương sau sẽ rõ