ĐẤU TRÍ ( loạn luân , nrt ) - Chương 5
Một trích đoạn ngắn của chương mình mới viết dở các bạn đọc rồi cho mình xin ý kiến.. truyện mình viết cũng gần xong rồi! Thank all!!
Spoiler chương xx !
HUYẾT THỐNG KẺ LÃNH ĐẠO
Cánh của phòng giam đóng lại..
Hai viên quản giáo khoá trái cánh cửa rồi bước đi.. tiếng giày nện xuống sàn khô khốc ngày một xa dần..
Trong phòng biệt giam rộng chưa đầy 20m2 này có cả thảy 5 người tính cả Tùng, căn phòng có 4 chiếc giường tầng mỗi chiếc 2 tầng, cuối phòng là nhà vệ sinh chung!!
.. thằng to con nhất đang ngồi chễm chệ trên giường có vẻ là anh lớn của phòng này.. nước da ngăm ngăm đen , thân hình mập mạp.. đầu trọc mắt gườm gườm nhìn Tùng!
– Tội gì?
Tùng không nói gì.. nó tiến đến chiếc giường trống gần cửa nằm xuống.. hôm nay quá nhiều điều xảy đến.. nó không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.. Nhưng những câu hỏi cứ quấn lấy nó, không buông tha nó .. Tại sao ông ta lại làm thế?? Rốt cuộc vì điều gì?? Ông ta cạn tình vậy sao??
“Địt mẹ mày khinh bố mày à! “
Bốp ! 1 cú đạp thẳng vào mạng sườn.. Tùng bắn về phía góc tường.. đầu nó đập mạnh vào tường.. choáng váng…!
2 thằng lôi nó dậy! Tóm tóc đá liên tiếp vào mặt , những cú đấm cùi trỏ , không kịp phản kháng..
“ Hỗn này , địt mẹ mày không biết trên dưới à”
Mày biết tao là ai không ??”
Tai nó ù đi , mắt nó mờ dần…. không còn cảm giác .. rồi nó gục hẳn xuống ngất lịm đi..
————-
… Tùng!!!
Tiếng Thư gọi nó,
“dậy ăn sáng rồi đi học đi con!”
Thư nhìn nó cười hiền từ.. hoá ra mọi chuyện khi nãy là mơ ư!! Thật đáng sợ, nó chợt nhận ra Giây phút này mới hạnh phúc làm sao, bình dị quá…
mọi chuyện trở lại như bình thường rồi…
Nó hứa nó sẽ là đứa con ngoan chăn chỉ học hành , nó sẽ không suy nghĩ bậy bạ với Thư nữa, nó sẽ không …. sẽ không… không….!
Nhưng sao gương mặt Thư lại đầy máu thế này?? Kìa Thư… sao lại cười.. nụ cười man rợ vậy… Kìa Bố sao bố lại ở đây??
Thư và Cường dắt tay nhau chạy… vừa chạy vừa quay lại nhìn Tùng cười lớn..
-Mẹ Bố sao hai người lại cười, cho con đi với , cứu con với đừng để con ở lại đây.. đừng!!! Con sợ lắm…
— Khôngggggg! Khôngggg
Nó hét lớn bật dậy.. nó chợt nhận ra mọi thứ là mơ.. sự thật phũ phàng!! Nó vẫn đang nằm đây sau 4 bức tường .
Ngoài trời đã về đêm, có vẻ như sau khi đánh nó ngất đi thì bọn kia đã kéo nó vứt lên giường rồi ngủ..
Tùng nhìn qua cửa sổ phòng giam, trăng đêm nay sáng quá, ánh trắng chiếu vào tận giường nó nằm.. một vài con muỗi hiện rõ dưới ánh trăng , tiếng vo ve vo ve khiến tùng khó chịu. Tùng dơ tay ra đập nhưng không trúng.. nó tự nhủ!
“ Đến con muỗi nó còn làm chủ được sinh mệnh , còn mình đến bản thân mai ăn gì còn không biết “ thật nhục nhã!
Nó ngồi thu mình lại.. bó gối trốn tránh ánh trăng… nó hoà mình vào trong phần tối nhất của phòng giam.. màn đêm tĩnh nặng tỉnh thoảng một vài tiếng nước giỏ tanh tách trong phòng vệ sinh, thi thoảng có tiếng trở mình của vài kẻ đang ngái ngủ…
Tùng vẫn ngồi đấy thu lu trong góc phòng giam.. ánh trăng đã chiếu đến chỗ nó ngồi , cả phòng ngập ánh trăng, chẳng còn chỗ trốn cho kẻ hèn nhát nữa… Tùng mở mắt!
Ánh mắt của một kẻ được khai sáng tâm can.. Nó không thể chết ở nơi này được , phải sống phải ra khỏi đây, phải sống để còn trả thù .. mày phải sống Tùng ạ! Phải sống!
“ Nếu không thể chết như một kẻ hèn hạ nhất thì hãy sống để làm hoàng đế “
.. Nó lẳng lặng mở túi đồ tư trang cá nhân, không có gì nhiều, một cây bàn chải , một tuýp kem đánh răng , một chiếc khăn mặt màu xanh lá cây.
Ngày mai sau khi trời sáng , nó biết nó sẽ tiếp tục bị mấy con chó ghẻ này chiêu đãi vài trận đòn, và nó hiểu rằng cuộc sống trong tù sẽ không dễ thở một chút nào.. trừ khi… nó là ông trùm!! Nó nghĩ thầm
“ Bản thân mình không có võ , người cũng bé nhỏ , trong phòng giam này thì vật chất cũng không thể quyết định được vấn đề , vậy lên nếu muốn người khác kính nể thì phải cần thêm đồng minh, hoặc có gì đó mà chúng nó không có “ ….
“ Vũ Khí “ mình cần vũ khí!
… tìm đâu được đồ chơi đây…
Nó nhìn quanh phòng không có vật gì gây được sát thương cả… nó chăm chú nhìn vào đống tư trang cá nhân được quản giáo phát cho khi nãy!
Nó cầm chiếc bàn chải răng , săm soi từng tí một… nó bẻ đi phần đầu chải… để lại là 1 đoạn nhựa dài nhỏ như đầu đũa… nó trèo lên giường, trùm chăn mài chiếc bàn chải vào tường cho thật nhọn.. từng tí từng tí một… thật chậm rãi…