ĐÀO TẠO MỘT CÔ GÁI - Chương 30
Cậu ta loay hoay mãi không xong vì hột le nhỏ cứ tuột ra hoài bèn cúi xuống dùng lưỡi liếm quanh và mút một tí cho em nứng, hút được dễ dàng.
Gã cầm điều khiển xoay núm chỉnh tốc độ, rè rè, tiếng môtơ rung quay nho nhỏ, hai thằng đàn ông ngồi lặng im bó gối nhìn. Em rất hấp dẫn, chỉ một lát sau đã bắt đầu nứng, hơi thở trở nên sâu hơn, âm đạo co bóp làm nước nhờn ứa ra, Đăng Khoa thích thú lắm đưa tay chấm vào, kéo ra để nó kéo dài thành một sợi ngắn rồi đứt.
-Em này dâm quá nhỉ, mới đó đã ra nước rồi!- cậu thì thầm.
-Ừ, dâm, mà trình độ cũng cao lắm, nãy nó làm tôi xuất mẹ rồi, chưa kịp đút vào! – gã vừa nói vừa sờ nắn con cu trong quần, có lẽ nó vẫn chưa hồi phục. Em bắt đầu thở nhanh, những mép lồn đỏ hồng lên, âm đạo co bóp liên hồi, Đăng Khoa nằm sát lại chiêm ngưỡng, khẽ reo lên:
-Em nó sắp mộng tinh rồi thì phải!
Gã cười, cầm cái cục điều khiển vặn lên công suất tối đa, hai đầu vú cùng âm vật bị giật rung thật mạnh mẽ
-Con nhỏ này nãy lì lắm, kích thích, liếm lồn đã đời cho nó mà nó cứ làm cái mặt trơ ra, giờ thì xem chịu đựng được bao lâu!- Vĩ Đông có vẻ còn rất cay cú chuyện khi nãy.
Vừa nói xong thì em đã lên đỉnh, âm đạo thắt lại từng hồi, hơi thở dồn dập, gã rút ngay cái sextoy chỗ hột le ra đè ngón tay vào xoa một cách thô bạo, người em co giật, mông hẩy hẩy lên, nước nhờn chảy ra rất nhiều, rồi bất ngờ nước tiểu xịt bắn ra như vòi rồng, Đăng Khoa bị trúng ướt cả áo. Nhưng cậu ta vẫn nằm lại ráng chiêm ngưỡng cho hết những khoảnh khắc thú vị ấy.
-Được rồi! Em dậy bây giờ! – cậu gạt cái ngón tay vẫn đang gẩy hột le em ra.
-Thấy thế nào? – gã cười mãn nguyện.
-Quá ngon! Anh kiếm em này đâu ra vậy, giá nhiêu?
-Giá gì? Gái nhà lành đó mày? Con bé người mẫu nude của thằng Ngọc Anh mà tao được đi phụ chụp ảnh hồi bữa đó!- gã đổi cả cách xưng hô làm Đăng Khoa hơi nhăn mặt.
-Anh dụ được rồi à?
-Dụ không vô đâu, con này khó lắm, nhắm đây là lần gặp cuối nên tao cho mày hưởng ké tí!
-Bảo gái nhà lành, không dụ được mà bữa phang nhau ghê vậy? Vô lý!- Đăng Khoa thắc mắc, cũng như tôi, tôi đã quá đau khổ vì điều này cứ vướng mắc mãi trong lòng, Thanh Thanh của tôi, ngoan hiền là thế, tôi mang đến cho em một cuộc sống hoàn hảo có thiếu thốn thứ gì đâu, vì sao em lại dễ dàng phản bội tôi như vậy, để giờ đây cả hai phải đau khổ.
Gã ngập ngừng rồi nói ra cái sự thật làm tôi rụng rời:
-Tao đã lén bỏ thuốc kích thích vào ly bia rồi dụ nó uống, chỉ 20 phút sau thuốc có tác dụng làm em nó mất hết lý trí, tự động banh lồn ra cho chơi, nhưng nó cũng ghê lắm, chỉ muốn được thõa mãn ham muốn tình dục của mình, đéo chịu mút cặc hay hôn tao nữa!
Vĩ Đông không nén nổi tức giận, bất bình lớn tiếng :
-Khốn nạn, tại sao anh có thể làm như thế, anh có biết là anh có thể hại cả cuộc đời người ta không? Lỡ sau đó thuốc hết tác dụng em tỉnh dậy cảm thấy nhục nhã quá mà tự tử thì sao? Anh quá ích kỷ, Vĩ Đông ạ!
-Làm sao mà biết được- gã chống chế- Thuốc hàng xịn của Mỹ, uống phải rất khó nhận biết và không thể điều khiển cảm xúc bản thân mình, mà em nó cũng mất trinh từ trước rồi, được chơi thêm một người nữa càng sướng chứ sao!
Tôi nghiến chặt hai hàm răng, tay nắm lại cố nén nỗi căm hận của mình, thì ra vì gã mà bao lâu nay tôi và em đã phải chịu những tổn thương không đáng có, chỉ vì sự tham lam bỉ ổi của gã, mà hai chúng tôi phải chia lìa nhau thậm chí chẳng kịp nói một lời từ biệt, được lắm Vĩ Đông ạ, mày phải chết!
Nhưng cũng từ lúc ấy, tâm hồn tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, như trút được gánh nặng trong lòng, hiểu được trái tim Thanh Thanh luôn chung thủy với mình, thương em vô hạn khi nghĩ đến nỗi đau khổ dằn vặt mà em đã phải trải qua hai tháng nay, khi phải ép mình rời xa tôi- người mang lại cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất.
Đăng Khoa tức giận không kém tôi, đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn gã:
-Tiểu nhân, bỉ ổi!
Gã đã nóng máu bất chấp:
-Ừ thì sao, tao làm thế đó, làm gì tao! Giờ mày có chơi không, hay để tao chơi luôn?!
-Được rồi!- cậu dịu giọng giảng hòa – Xin lỗi anh vì tôi có hơi lớn tiếng, anh cho tôi 45 phút, vì là lần đầu nên chắc tôi sẽ vụng về, tôi không muốn có mặt người lạ !
-Ok!- gã cười – Tôi sẽ ngồi chờ ở đầu hành lang. Cậu thấy thiện chí của tôi rồi đấy, hy vọng cậu giúp tôi, tôi cần số tiền ấy để nhanh chóng hoàn thành dự án bất động sản của mình!
Nói rồi gã đi ra ngoài, đóng cửa lại.
-Sẽ không có một xu nào cho mày đâu, thằng khốn ạ! -Đăng Khoa lầm bầm.
Hóa ra Thanh Thanh của tôi là món quà lấy lòng của gã với Đăng Khoa, tôi căm hận gã tới xương tủy, sợ gã sẽ bỏ đi mất.Thằng chó chết lồng ghép cả giải trí với công việc, không sao, gã vẫn không hề hay biết vai trò của tôi trong chuyện này, tôi sẽ dễ dàng tiếp cận và trả thù cho em.
Đăng Khoa đến bấm cửa cho chắc rồi cởi chiếc áo đã ướt ra, quay lại giường và nhận ra em đã tỉnh dậy từ lúc nào, một giọt nước mắt trào ra, có lẽ em đã tỉnh lại từ sau khi lên đỉnh. Cậu ngồi lại, khẽ gỡ nhẹ hai cái bộ phận sextoy đang mút lấy đầu vú em, đỡ vào lòng vỗ về:
-Em nghe thấy hết rồi phải không? Đừng sợ, anh là Đăng Khoa, anh không phải là đồng bọn của nó đâu, anh sẽ đưa em ra khỏi đây!
Em im lặng, nước mắt vẫn trào ra không ngừng khi biết được sự thật cay đắng, trái tim em chắc đau lắm, cả cuộc sống hạnh phúc như mơ với tôi bỗng chốc sụp đổ chỉ vì một ly bia, thậm chí còn không thể tự giải thích việc mình đã làm, không thể đổ lỗi cho ai.
Đăng Khoa bối rối dỗ dành, lau nước mắt cho em, trông điệu bộ cậu ta thật thú vị. Hồi lâu sau em mới nín, khẽ nấc lên từng hồi nhẹ.
-Em không sợ đâu! Tự em sẽ ra được mà!- em thì thầm, đôi mắt dịu dàng khẽ nhắm hờ, có lẽ tác dụng thuốc mê vẫn còn.
Đăng Khoa kéo chăn đắp lên cả hai, vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ, em không phản kháng, chỉ nằm im lặng.
-Em có buồn không? -cậu ân cần quan tâm.
-Đừng lo cho cảm xúc của em mà! Em không có đáng thương hại như thế đâu!
Đăng Khoa bộc bạch lòng mình:
-Em biết không, thằng đó chỉ là bạn quen làm cùng nghề thôi, chứ quan điểm của anh rất khác nó, anh yêu thương phụ nữ và luôn mong muốn những điều tốt nhất cho họ. Anh vẫn còn là trai tân đấy!- cậu hào hứng trông rất trẻ con làm em phì cười.
-Em…rất xinh đẹp!- cậu ngập ngừng- Em là hotgirl à?
-Không!- em bẽn lẽn, khẽ đưa tay lên cặp vú tròn căng của mình dù rằng nó đã được cái mền nhung mềm mại bao bọc.
-Anh tính thế này! -cậu thì thầm- khi nào nó vào, thể nào nó cũng đòi quan hệ với em, hãy bảo nó đi tắm đi, sau đó anh sẽ mở cửa cho em chạy, rồi giả vờ ngã ra gọi nó ra, bảo em đã vùng vẫy xô anh té, được không?!
-Anh tính cứ như con nít ấy! Đừng làm gì cả, em có cách đối phó mà!- Em cười, trông rất đáng yêu làm trái tim tôi như ấm lại. Nếu một người con gái lỡ qua tay nhiều người, chúng ta có cái tính từ “nát” để gán cho họ, nhưng thật sự họ có nát không, hẳn là không, cơ thể họ vẫn hồng hào, trắng trẻo, vú vẫn căng tròn, nước nôi vẫn ướt đẫm, âm đạo vẫn khít làm chúng ta thèm muốn và đơn giản thậm chí chẳng có được cái quyền kén chọn có muốn hay không.
…
-Anh có muốn làm tình với em không? – em chợt quay lên hỏi làm Đăng Khoa bối rối, còn tôi bắt đầu thấy thích thú, thúc giục trong lòng “Có, nói có đi!”. Chưa bao giờ tôi thèm khát được nhìn thấy em được người khác âu yếm như lúc này.
-Anh….anh….-cậu ta lúng túng mặt đỏ lựng lên- Anh có thể có được đặc ân đó ư, em đùa anh phải không?
Em nhẹ nhàng thả lỏng:
-Chỉ là, em muốn có một kỷ niệm, đây là lần em được vui vẻ cuối cùng, sau này em sẽ sống cuộc sống độc thân, không để tâm tới tình ái phiền phức nữa, dù sao anh cũng còn là trai tân, đẹp trai phong độ nữa, em đâu có lỗ gì!
Đăng Khoa chẳng nói nhiều nữa, nhẹ nhàng hạ thấp môi mình xuống chạm bờ môi đỏ chúm chím của em nhưng em đẩy nhẹ ra, khẽ nhìn với ánh mắt ướt át:
-Em không muốn hôn, em chỉ hôn người mình thật sự yêu thương!
Giọng em nghẹn ngào làm trái tim tôi đau nhói, tôi nhớ lại, ngay cả khi uống phải thuốc kích thích của Vĩ Đông, lúc ham muốn dục vọng của phần con lấn át hết phần người, em vẫn cố không hôn gã, là chỉ vì trong vô thức, suy nghĩ về giá trị nụ hôn vẫn rất thiêng liêng, và may mắn thay nó lại dành riêng cho tôi.
-Không!- Đăng Khoa nhẹ nhàng – Hãy một lần trọn vẹn bên anh đi! Chỉ lần này thôi!