ĐÀO TẠO MỘT CÔ GÁI - Chương 24
Họ khá thích thú với cái nghề tay trái của tôi, ngồi tròn xoe mắt như những đứa trẻ nghe tôi ba hoa khoác lác kể rằng mình quen em A thế nào, chơi bài tâm lý ra sao để cuối cùng em chịu trút bỏ xiêm y tạo dáng cho tôi chụp. Vĩ Đông hay tò mò hỏi tôi về việc sau buổi chụp hai người có làm tới bến không – kiểu tò mò thường thấy của người đàn ông từng trải còn Đăng Khoa lại rất thích nghe khi tôi mô tả đã tạo ra nhiều tình huống chỉnh sửa dáng cho người mẫu mà lợi dụng đụng chạm cơ thể họ. Tôi chấm Đăng Khoa hơn và suy nghĩ lung lắm cho kế hoạch trải nghiệm của mình. Một phút táo bạo trong đầu tôi nghĩ tới việc nếu để cậu ta chơi Thanh Thanh thì sao? Hơi quá liều đối với tôi, chắc tôi sẽ phát điên vì ghen mất. Nhưng rõ ràng suy nghĩ về điều đó làm tôi rất thích thú, cậu ta đẹp trai và trông body rất chuẩn, Thanh Thanh của tôi thì khỏi nói, quá xinh đẹp và quyến rũ, được rảnh rang nhìn cậu ta chơi em thì sướng để đâu cho hết. Tôi phải cáo từ vì cảm thấy mình đã say, tự nhủ mình nên dẹp bỏ ba cái suy nghĩ bệnh hoạn này khỏi đầu, để nó chỉ mãi trong tưởng tượng mà thôi. Họ chào tôi, tôi lững thững bước về. Ra tới cổng có người gọi giật lại:
– Ngọc Anh! Ngọc Anh! Chờ tôi với – Vĩ Đông, anh ta chạy ra theo- Tôi bảo cái này này!
-Có chuyện gì vậy! – tôi hỏi nhỏ.
Anh ta dúi vào tay tôi mảnh giấy:
-Số của tôi! Nếu mà sau này cậu có kèo chụp ảnh nude, cho tôi….đi xem với, được không! – anh ta ấp úng, ngượng ngùng.
Tôi cười xòa:
-Việc đó là chuyện khá kín đáo, làm sao mấy em đồng ý được!
-Ờ…thì cứ bảo tôi là đồng nghiệp, là chuyên gia trang điểm, tạo mẫu, ánh sáng, đạo diễn bố cục, vân vân, là họ đồng ý thôi! – anh ta cười nhe răng, rõ là cái nứng ló cái khôn.
Tôi ra vẻ suy nghĩ hồi lâu :
-Ok, hẹn gặp anh sau, có kèo tôi sẽ gọi!
….
Suốt đêm tôi nằm lăn lộn trên giường không ngủ được. Những lời nói, gợi ý của Vĩ Đông như thúc đẩy tôi hãy thử trải nghiệm một lần xem. Tôi đắn đo, tính toán, lo sợ, rồi lại tính toán. Cuối cùng đành chịu thua sự mạo hiểm và liều lĩnh của mình. 3h sáng tin nhắn đến, Thanh Thanh vẫn còn thức ư?:
“Anh ơi, tối mai ra đón em nhé, tân gia dời tới tháng sau rồi, ba mẹ vừa hứng lên quyết định xây một cái nhà lục giác và hồ cá cảnh sau nhà nữa! Em sắp được gặp anh rồi, nhớ anh quá đi, hôn anh nè!”
Đúng là thiên thời địa lợi, tôi liền trả lời :
“Ra Nha Trang đi, anh đang ở đây, có việc thú vị lắm này!”.
…
11h, Em đến Nha Trang….
Có lẽ tôi nên lược bỏ qua cái đoạn mất công dụ dỗ thuyết phục em, em vùng vằng không chịu dù tôi đã ngon ngọt hết lời. Mãi tới khi dùng tới vét máng thần chưởng, biết em đã nứng lắm rồi tôi mới quay lên nịnh nọt:
-Nhé! Giả vờ làm người mẫu nude trước mặt anh ta, cho anh được trải nghiệm thử cảm giác người yêu mình bị người khác nhìn ngắm xem có sướng không, anh thề là sẽ không có gì xảy ra đâu!
Em thở ngắt quãng vì tay tôi đang móc cua dồn dập, khẽ cong người chịu đựng cơn cực khoái đang tới:
-Hứa với em nếu anh có ghen tuông, không được đổ lỗi cho em, được chứ?! Vì yêu anh, em sẽ đồng ý! Ư….ư ……ư…..á……á……!
….
Tôi set kèo với Vĩ Đông ngay sáng hôm sau, thực tình vẫn thích Đăng Khoa hơn vì cậu ta còn trẻ, là trai tân và có vẻ là người tử tế, nhưng không biết cậu ta có chịu tham gia không và quan trọng nhất là không có số điện thoại để liên lạc.
Hẹn anh ta ở quán cafe ở tầng cao nhất một khách sạn lớn, 9h, anh ta vừa đến, rất đúng hẹn, xách theo một cái cặp da đen có lẽ là được tặng khi tham dự một hội nghị nào đó. Tôi hồ hởi:
-Bé này rất xinh, chưa có người yêu, lần trước tôi có dụ chụp được bộ ảnh mặc váy. Sau thường xuyên nhắn tin dụ dỗ rằng em ơi thanh xuân có là bao, hãy lưu lại khoảnh khắc mình trẻ đẹp đầy sức sống nhất, đừng để thanh xuân qua rồi mới nuối tiếc, thế là ẻm đồng ý. Tôi còn dụ chụp ảnh nude với thiên nhiên cơ, nhưng ẻm cũng nhát, nên thôi, chụp trong khách sạn trước khi đã, tôi thuê phòng rồi đấy, dưới tầng 16, phòng ở đây khá đẹp, có thể lợi dụng địa hình địa vật tạo ra nhiều tư thế thú vị đấy!
Anh ta rất hứng thú :
-Vậy cậu giới thiệu tôi là chuyên gia trang điểm và đạo diễn bố cục đi, tôi có mang vài đạo cụ đây rồi!- vừa nói anh ta vừa gõ vào cái cặp da đen.- Tôi sẽ có vài đề nghị thú vị, tốt nhất cậu nên đồng lõa nói đỡ cho tôi mấy câu nếu em nó còn lưỡng lự với những yêu cầu của tôi nha!
-Ok!- tôi rõ là chẳng quan tâm điều đó – Suỵt, em ấy tới!
Thanh Thanh đến, chỉ đeo một túi xách nhỏ màu hồng, đầu thắt bím tóc dài thật trẻ trung như một cô gái 18, chiếc áo sơ mi trắng hơi bó làm hiện lên những đường cong hoàn mỹ vòng 1 và 2, quần tây thanh lịch khoe được đôi chân dài miên man, các ngón chân nhỏ trắng chụm lại ở mũi chiếc giày cao gót màu trắng sữa càng làm em thêm quyến rũ, chẳng thế mà mọi hoạt động, giao tiếp của quán cà phê gần như ngừng lại khi em bước vào, chỉ còn tiếng nhạc du dương khẽ phát ra từ những chiếc loa treo trên 4 góc phòng.
-Woaaaa! Đẹp quá- em đã đến gần nhưng Vĩ Đông còn cố trao đổi với tôi- còn zin không vậy?!
-Ai mà biết! – tôi nhăn mặt nói tiếng gió với anh ta, ra hiệu đừng có nói thêm gì nữa….
-Đây là Ngọc Hân!-tôi đứng lên giới thiệu – cô người mẫu xinh đẹp sẽ làm việc với chúng ta hôm nay!- còn đây là Vĩ Đông, đồng nghiệp của anh, anh ta có kinh nghiệm hơn 10 năm và đã giành được nhiều giải thưởng nhiếp ảnh!
Em cười tươi bắt tay tôi và anh ta, tỏ ra khách sáo với cả tôi nữa chứ, diễn rất đạt, có lẽ cũng khá hứng thú với trò nghịch ngợm này.
-Dạ, chào anh! Anh Ngọc Anh thì em biết rồi tại ảnh có chụp ảnh cho em một lần, anh thì mới lần đầu em gặp, hy vọng anh chỉ bảo thêm ạ, em muốn có một bộ ảnh kỉ niệm tuổi thanh xuân của mình thật ưng ý!- em nói rất tự nhiên như thật vậy.
-Em yên tâm!-anh ta đứng lên bắt tay em và bắt đầu khoác lác- Anh đã có kinh nghiệm chụp hơn 100 bộ, bảo đảm với em là em sẽ rất hài lòng, chỉ cần em nhiệt tình hợp tác thôi!
Chúng tôi sôi nổi thảo luận với nhau về bố cục, trang phục, tư thế…, Vĩ Đông ăn nói rất bài bản và triển khai kế hoạch làm việc rất cụ thể, thú vị. Thanh Thanh chỉ ngồi nghe, đỏ ửng mặt vì những đề nghị của anh ta, tôi không góp ý gì nhiều, chủ yếu để tâm rà soát xem anh ta có đang tìm cách lợi dụng em chỉ để thõa mãn ham muốn bản thân không. Vĩ Đông đã rất thành công xây dựng hình ảnh một nhiếp ảnh gia yêu nghề, nghiêm túc và chuyên nghiệp. 10h, chúng tôi rời quầy cà phê, vào thang máy xuống tầng 16, sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu.
Đó là một căn phòng rộng đến hai gian không tường ngăn, giường rộng nệm trắng, rèm hồng, một bộ bàn ghế sofa êm ái bọc vải nhung, cuối phòng là cửa kính hướng ra biển. Anh ta đi vào kéo bớt rèm màn giảm ánh sáng mạnh, bật điều hòa và các bóng đèn vàng lên, căn phòng trở nên ấm cúng, cảm giác yên bình, không gian im ắng, chỉ còn ba người đứng nhìn nhau. Tôi cảm thấy rạo rực trong người, anh ta bắt đầu trước :
-Ok, em đã sẵn sàng chưa?!
-Dạ, em sẵn sàng! -em vui vẻ đáp, hiểu rằng những cử chỉ e thẹn, xấu hổ , ngại ngùng thể hiện quá nhiều sẽ làm tôi cảm thấy chán ngán.
-Rồi, giờ thì em thay trang phục đi, anh và Ngọc Anh sẽ chuẩn bị phần còn lại!- Vĩ Đông mở cặp lấy ra một bộ váy ngủ ren mới tinh màu hồng thật sexy đưa cho em, nó hẳn khá đắt không giống như loại hàng vài trăm ngàn trên các shop online bởi chất liệu vải và những họa tiết rất tinh xảo. Sẽ rất đẹp đây, tôi hài lòng ngẫm nghĩ còn em khẽ che mặt xấu hổ khi cầm lấy, chiếc váy ngắn cũn cởn và vải cũng không dày.
Em vào nhà tắm, tiếng nước chảy róc rách, tôi cùng anh ta sắp xếp lại nội thất căn phòng, kéo chiếc giường vào giữa phòng cho có không gian làm việc rộng rãi. Tôi lôi cái máy Canon đắt tiền vừa thuê ra nháy thử vài kiểu, mọi thứ rất ổn. Chiếc tủ gỗ sơn đen lớn góc phòng nhìn đối diện cách giường hai mét khá nặng không sao xê dịch được, Vĩ Đông xua tay bảo thôi không sao, để nằm yên đây cũng chẳng được, tôi chú ý thấy một mắt gỗ nhỏ ngay trên cánh cửa, khẽ ấn tay vào thì nó rơi ra lọt vào trong. Ồ, quả là một vị trí thú vị để ẩn nấp quan sát động tĩnh của cả căn phòng, nhất là trên giường, vài ý tưởng lóe lên trong đầu.
Em đi ra trong bộ váy ngủ quá sức gợi cảm, từng đường cong hiện lên trên lớp vải mềm và mỏng làm Tôi và anh ta sững người, chỉ mới tí đó thôi mà tôi đã hơi ghen rồi.
-Đẹp không ạ?-Thanh Thanh xoay một vòng đưa chiếc lưng trần gợi cảm và bờ vai thon thả trắng mịn cho Vĩ Đông xem, anh ta há hốc mồm.
-Em là cô gái đẹp nhất mà anh từng làm việc cùng đấy! Rất tuyệt vời!- anh ta không ngớt lời khen làm tôi thấy mãn nguyện.
-Em cảm ơn!- em cười tươi, thậm chí còn tỏ vẻ quan tâm cảm nhận của anh ta hơn cả tôi.
Chúng tôi bắt đầu, tôi đóng vai thợ ảnh chính còn Vĩ Đông lo việc điều chỉnh các tư thế cho em, em rất ngoan ngoãn làm theo, khá chuyên nghiệp tuy không nén được sự ngại ngùng. Từng bức ảnh đẹp được tôi chụp lại:
Cô bé mặc váy ngủ đang nằm ngủ say trên giường, đôi chân xếp thẳng tắp trắng muốt, ngực em tròn căng ẩn hiện sau lớp vải mềm, không bị lộ đầu ti vì đã có miếng dán ngực. Vài tấm nữa, thay đổi kiểu tay, kiểu chân một chút; úp người xuống, mông cong lên; nằm trên ghế sofa, tựa vào rèm màn; đứng bên cửa kính trông ra biển với đôi mắt buồn xa xăm. Tất cả đều hoàn hảo và tôi thầm sung sướng trong lòng với những kết quả thu được.
Đến đoạn gay cấn rồi đây, theo như kịch bản thì tất cả những tư thế an toàn của em đã hết và Vĩ Đông bắt đầu vai trò của người mẫu thứ hai. Tôi nín thở chờ đợi.