Đạo Quán Dâm Dục - Phần 3
Tần nương nghe lòng nặng trịch, nhưng bên ngoài bà ta vẫn gượng cười, bà biết rõ vũ khí duy nhất còn lại có thể sử dụng trong lúc này chính là nụ cười. Thành công hay thất bại chỉ còn trông mong vào một chút mỏng manh ấy mà thôi. Liếc nhìn xung quanh, bốn bề vắng ngắt, mọi người trong điền trang như thỏa thuận trước với tay quản gia yêu râu xanh trong chuyện bức hiếp nữ chủ nhân mình.
Tần nương dùng đuôi mắt nhìn quản gia Tiêu và hé một nụ cười thật tươi:
– Ông giận rồi à ? Ðàn ông một khi bị đàn bà chọc giận trông thật là thích thú, nhưng nếu lấy chơi làm thật thì sẽ mất cả sự vui đùa.
Quản gia Tiêu cười lớn:
– Và nếu người đàn bà bị cưỡng dâm một bận thì có lẽ còn thấy thích thú nhiều hơn nữa… Mỗi sinh linh là một kiếp phù du mong manh.
Bàn tay của lão xiết chặt hơn một chút, Tần nương thấy bủn rủn cả tay chân và cánh tay còn lại của lão Tiêu quật ngang, thân hình bà ta lập tức bị đẩy bật ngửa ra giường. Sau khi hoàn toàn làm chủ tình thế, lão Tiêu lừ lừ cúi mặt xuống nạn nhân, lão chồm lên giật mạnh cây trâm cài đầu bà chủ làm xổ tung những lọn tóc đen mượt óng ả của Tần nương ra.
Ðôi môi lão chà xát vào đôi vú của Tần nương. Vậy là nụ cười đã không xoay chuyển được tình thế, Tần nương gào lên vật vã:
– Ah… ah…
– He… he…he… – Giọng cười lão Tiêu cất lên còn to hơn tiếng gào của bà chủ, đúng kiểu một con dê đực trước khi nhảy giống, mỗi sáng cùng bầy dê cái nuôi trong điền trang phú hộ Vũ Lôi.
Tần nương cắn răng khép chặt hai đùi, nhưng sức bà ta đâu còn đủ để làm việc đó. Tần nương cố nghiêng mình né tránh bờ môi gớm ghiếc, hai đầu gối bà ta cố chụm lại. Cơn thèm khát đã làm cho lão quản gia khốn kiếp như nằm trên đống lửa, lão dùng tay chận ngang cổ bà chủ, còn chân thì xeo mạnh đùi Tần nương. Quản gia Tiêu vuốt nhẹ hông bà chủ giật phăng một cái, chiếc quần ngắn cũn cỡn đành tuột luốt, nửa thân dưới trắng phau phau của Tần nương lộ ra.
– Ôi một cái lồn đẹp đến mê người, sẽ có bao nhiêu con cặc sẽ chết vì nó đây ?!
– Uh, uh, ông sẽ biết tay tôi mà. Uh, uh…
Bàn tay lão quản gia phản chủ cứ đòi làm giặc trên cơ thể người thiếu phụ. Ðầu tiên là vùng eo, bàn tay phân vân dừng lại một chút: chạy lên vùng đồi vú hoặc đâm bổ xuống thung lũng lồn. Thôi thì cả hai đi vậy, một tay qươ lên, một tay quản gia thò xuống cuống quýt theo từng tế bào da của nữ chủ nhân mình. Tần nương bắt đầu đi vào mê sảng trước một cơn cuồng dâm sắp diễn ra ở điền trang phú ông Vũ Lôi.
Bị chận ngang cổ nghẹt thở quá, Tần nương chợt thấy tối xầm mặt mũi, bà mất dần sức kháng cự, hai chân buông lỏng dần dần. Cửa động đào đã mở, lão Tiêu vừa thở hồng hộc vừa trườn lên… Bên dưới mắt Tần nương nhắm nghiền lại, miệng từ từ há to ra.
Quản gia Tiêu tự nhủ: đám nữ nhi này cần răn dạy kỹ lưỡng, bên trong họ là cả một lò than nhục dục dễ cháy và cuồng nhiệt. Việc một tay thợ đốt lò giỏi là phải biết khơi ngọn lửa đó lên. Những mảng trống thân thể lấp ló sau tà áo mỏng. Quản gia Tiêu mặc sức thi triển đôi tay thiện nghệ bẻ khóa động đào của mình.
Còn đạo sĩ Thiết thì sáng nào cũng dậy rất trễ, áo quần xốc xếch, tóc tai rối bù, mặt dính đầy son phấn. Thanh sắc là bến bờ đi hoài không mỏi, luôn réo gọi những tay nặng máu phong tình lên đường phiêu bạt.
Lần lượt ba mươi mấy cô gái trong điền trang của phú hộ Vũ Lôi làm đệm thịt cho đạo sĩ Thiết, hòng theo học cho hết cái đạo Hộ Hoa. Thay phiên Yến, một cô vợ nhỏ của phú ông Vũ Lôi lại đến cả chánh thất của phú ông Vũ Lôi, Tần nương cũng phải bước lên giường đạo sĩ Thiết. Ðầu hôm là những bước chân hớn hở đi vào phòng để rạng sáng hôm sau, các người đàn bà lết bằng tứ chi ra khỏi phòng. Riêng hai người vợ bé mới cưới của phú ông Vũ Lôi thì có ngoại lệ, bao giờ họ cũng nhập phòng đạo sĩ có cặp. Riết thành thói quen, thỉnh thoảng Hương và Văn còn ngang nhiên nựng má, quàng chặt eo đạo sĩ Thiết giữa ban ngày ban mặt trong điền trang.
Trẻ nhất trong Hộ Hoa đạo quán là đạo sĩ Lân, hắn cũng là một trong những khuôn mặt lạ lùng nhất trong đạo quán với sở thích quái chiêu của mình: đặc biệt tỏ ra rất hứng thú với các nữ tu sĩ trẻ. Hắn cả đời không làm được việc gì tốt lành, chỉ thích đi lừa tình để giày vò thân xác các nữ tu, lấy đó làm vui không biết mệt. Hắn không tự biết trong đời mình có bao nhiêu đàn bà. Ðạo sĩ Lân bất chấp phương tiện thực hiện miễn là đạt cho được mục đích, bất kể phục thuốc hay dùng tiền bạc. Vả lại Lân cũng tha thiết đa tình nên rất ít cô gái lỡ sa chân kháng cự lại được sự dụ dỗ của hắn. Do đó, chẳng phải tự nhiên mà đạo sĩ Lân được đứng ở vị trí thứ ba trong Hộ Hoa đạo quán, chỉ sau Tô Hộ Hoa Ðạo trưởng và đạo sĩ Thiết. Ngoài ra, đạo sĩ Lân còn có một cố tật kỳ quái, rất thích những nữ nhân mỹ lệ có bàn chân nhỏ.
Sau khi ăn hết một tô cháo chay, đạo sĩ Lân đưa ni cô Lan về Hộ Hoa đạo quán. Trên đường đi, nữ tu Lan kêu đau bụng nhức đầu, được đạo sĩ Lân mua thuốc cho uống. Tại một căn phòng ở hậu viện đạo quán, ni cô Lan lại ngủ li bì, nửa đêm chợt thấy có người đè lên thân mình nhưng không thể phản ứng được.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ni cô Lan thấy mình nằm ở giường khác, không một mảnh vải che thân, tấm chăn trải giường bên dưới còn vương những vết máu trinh.
Kết thúc đợt đi lạc quyên đó, từ ngày trở về ni cô Lan như người mất hồn, mặc dù lo sợ và xấu hổ nhưng không thể không gặp đạo sĩ Lân, người đang được xem như là ân nhân của ni cô.
– Nữ thí chủ có cảm nghĩ gì không ?
– Không có cảm nghĩ gì cả.
– Không có cảm nghĩ gì à ? Chẳng lẽ trong đầu óc nữ thí chủ chỉ nghĩ toàn chuyện ăn uống thôi sao ?
Ðược thừa nhận thân phận là một nhu cầu của phụ nữ, hắn hiểu điều ấy. Ni cô Lan sau khi lỡ làng cùng hắn đã muốn hắn thừa nhận thân phận của cô ta đối với hắn.
– Em chẳng còn nơi nào để quay về nữa. Bất cứ người con gái nào cũng muốn có một chỗ quy tụ cho mình, em nào có thể ngoại lệ.
Có lẽ suốt đời ni cô Lan cũng không thể nào quên được cái cảnh tượng hành lạc cùng đạo sĩ Lân sau khi giật mình tỉnh dậy. Trước khi đưa khúc cặc quá khổ của mình du tiên vào âm đạo, có lẽ theo như một thói quen, tay đại đạo sĩ cầm nó lên đập bành bạch lên mông người nữ tu trẻ đang nằm khóc thút thít bên dưới.
– Ah, ah… Chầm chậm thôi, đau quá đại đạo sĩ ơi ! Ah, ah…
– Ðã độ chúng sanh thì phải độ tới cực lạc cũng như Bát Giới theo sư phụ thì phải theo tới Tây thiên. Hmm, hmm, cái lý đó mà nữ thí chủ chửa rõ ư ?! Ðừng tỏ ra quá mềm yếu như vậy chớ!
– Uh, uh… Ðau thiệt mà đại đạo sĩ ơi !
– Ðau nè, đau nè… đỡ đau chưa. Từ từ rồi nữ thí chủ sẽ thấy dễ chịu thôi mà…
Vượt qua cảm giác rát buốt ban đầu, cái đầu ni cô Lan gục gặc theo nhịp cặc thúc của đạo sĩ Lân. Ðạo sĩ Lân rất rành tâm lý các ni cô. Lòng tự tôn của con người rất dễ bị va chạm, nhất là cái gọi là lòng tự tôn của kẻ đã đánh mất lòng tự tôn. Lòng tự tôn ấy chỉ có một lớp màng mỏng che chở, lớp màng mỏng này chỉ là hư ngụy, mà hư ngụy thì chắc chắn không bảo vệ hữu hiệu được lòng tự tôn.
Mồ hôi đạo sĩ Lân ở trên nhễ nhại tuôn như bão chớp, bên dưới nước mắt ni cô Lan rơi hệt mưa sa, hết xoay ngược rồi lại quay xuôi. Hai người họ cứ vậy mà dập dình gần nửa canh giờ mà dìu nhau vào cõi cực lạc, thả hồn theo cơn mộng dưới hoa.
Vừa hành sự xong, đạo sĩ Lân đưa tay vỗ bốp vào cái mông tròn lẵn của ni cô Lan một cái, cằn nhằn:
– Lần sau nhớ tắm rửa cho kỹ một chút nghen, hơi nặng mùi đó ! Một thân thể đầy sự thánh thiện.
Ni cô Lan khẽ trề môi:
– Sự thánh thiện vẫn còn trên thân thể của em, hả đại đạo sĩ ?
– Ở đâu đâu trên thân thể nữ thí chủ cũng có sự thánh thiện, điều ấy có phần tăng thêm sau khi được tưới nước cam lồ của bần đạo.
Đây là kết quả mỹ mãn của hắn sau nhiều tháng tới lui Đào Hoa ni tự – một ngôi chùa nhỏ tại một vùng quê hẻo lánh.
Phụ nữ thì thường thực dụng, đó là một điều dễ hiểu nên cũng dễ chấp nhận. Tuy nhiên quá thực dụng thì đàn ông dễ xa lánh, vì hành động như thế, mọi chuyện đã trở nên sỗ sàng vô duyên. Những người đàn bà ni sư ở đây không quá thực dụng, bởi kẻ quyết tâm thực dụng thì không hề có ý định đi tu. Ðạo sĩ Lân đã cúng dường rất nhiều cho Đào Hoa ni tự, hắn nhớ ngày đầu sai người đem lễ vật đến chùa… Ðám đàn bà ở đây khi thấy tiền nhiều, hành động dễ trở nên lúng túng, lóng ngóng. Dùng cách thức này để lấy lòng mỹ nhân, nhưng chưa chắc có thể giữ được lâu; nhưng đại đa số đàn ông đều chọn lựa cách thức này, cũng một phần tại đa số mỹ nhân thích như vậy.
Cái gọi là anh hùng hảo hán, cũng chính là người kiên trì đến cùng. Bởi trong những người xuất gia có mấy người thực sự chán ngán hồng trần ? Có khi đời chán họ còn nhiều hơn là họ chán đời !
Trong chánh điện trang nghiêm của Đào Hoa ni tự, có năm ni cô đang ngồi xếp bằng, tuổi họ không vượt quá 23, 24 trừ một ni sư trung niên đang chủ trì. Ðèn dầu mờ tối, hắt ánh sáng yếu ớt lên những khuôn mặt trắng xanh của các ni cô. Bước vào đây thì phải chịu đựng một sự tịch mặc vô biên. Ðương nhiên, kẻ chân chính nhất tâm hướng đạo thì không cảm thấy như vậy.
Buổi vãn khoá hoàn tất, do một ni sư trung niên dẫn đầu, các ni cô lần lượt đi ra khỏi chánh điện. Ðàn bà vẫn là đàn bà dẫu có là kẻ đã đi tu, dáng các ni cô chân nhỏ nhắn bước đi giống như cây liễu lắc lư trong gió nhẹ.
Một hôm có nữ sư Mai – người phó trụ trì ở Đào Hoa tự đến Hộ Hoa đạo quán hoá duyên, vô tình sư nữ Mai gặp đạo sĩ Lân ra tiếp khách. Ðạo sĩ Lân đã lần lữa đem hiến một số vàng lớn, kèm theo một lời hứa giúp người này lên chánh trụ trì. Tất cả những thứ ấy được đổi lại vì nể mặt hắn, đồng thời do bên ngoài trời quá tối. Mọi chuyện diễn ra đúng như tay đạo sĩ cáo già trù tính, người sư nữ phó trụ trì đã lưu lại qua đêm tại một trong những căn phòng của đạo quán Hộ Hoa. Ðầu đêm, Tô Hộ Hoa đạo trưởng mỉm cười một cách khó hiểu với người phó trụ trì Đào Hoa ni tự:
– Nữ thí chủ đến đây chỉ lo giữ của mà thôi, còn mạng nữ thí chủ thì đã có thần thánh phò hộ rồi, chẳng mất mát đi đâu mà sợ.
Sư nữ Mai ngờ ngợ song không thể nào có thể tưởng tượng ra nổi cái hậu quả đêm ấy. Sau khi phục thuốc, trong đêm đó đạo sĩ Lân vò bóp người ni sư phó trụ trì, đây cũng là người phốp pháp nhất trong Đào Hoa tự, bà ta có cặp vú lắc lư bóng loáng to đùng như cái đầu của mình khi không đội khăn. Ðàn bà cuồng nhiệt giống như trái ớt vậy, người sành ăn – ăn ớt càng cay thì càng thoả thích. Sư nữ Mai là một đại diện tiêu biểu cho cái cảm nghĩ này. Lâu ngày không biết đến đàn ông, bà ta làm như cơ hồ trong một đêm là đủ bù cho bao khoảng thời gian thiếu vắng trước kia.
Chẳng hiểu vì sao sư nữ Mai đã không kháng cự lại Lân ngay cả sau khi…bà ta đã tỉnh thuốc. Ðạo sĩ Lân giao hẹn mỗi tháng sư Mai đến Hộ Hoa đạo quán một lần, nhưng bây giờ người hoá duyên lại là hắn. Bởi sư Mai sau lần lỡ làng ấy đã đe dọa hắn: Nếu ông không dòm ngó gì đến tôi thì tôi sẽ đi khắp nơi tuyên truyền, ông đã xâm phạm đến nhân phẩm của tôi mà không muốn nhận trách nhiệm.
Sư nữ Mai dí tay lên trán đạo sĩ Lân:
– Ðồ đạo sĩ đáng chết !
– Ôi sao nữ thí chủ lại nói như vậy, ngoài bần đạo ra, có ai đủ khả năng hầu hạ được nữ thí chủ hơn vậy nữa ?
Từng bước hắn buông lời thuyết phục bà ta. Nào là kiếp nhân sinh như giấc mộng, chuyện hành lạc cũng không có gì sai quấy, chỉ cần đừng thấp hèn là được. Sư nữ Mai là chiếc cầu nối cho hắn từng bước đột nhập vào Đào Hoa ni tự.
– Sư nữ đừng nghe những lời bẻm mép trong sách vở kia. Sống giữa đời, diệt dục mà được ư ? Ngăn chặn những ham muốn bằng một mục đích không ham muốn, vậy mục đích không ham muốn kia có phải cũng là một ham muốn không ?
Sư nữ Mai đỏ mặt to mắt nhìn hắn:
– Ồ, diệt dục còn một mục đích xa hơn: thoát khỏi vòng nhân quả luân hồi. Ðó là con đường chánh đạo !
Hắn lại cười khà khà, đung đưa cái bản mặt đáng ghét cạ sát vào môi sư nữ Mai:
– Vậy thoát khỏi vòng luân hồi để làm chi ? Một nơi không có nỗi buồn mà lại có niềm vui được, một nơi không có hận mà lại có yêu chăng ? Hoặc giả không vui không yêu thì con người ta có khác chi gỗ đá ? Ðể trở thành vật vô tri thì như vậy thì có cần phải cực nhọc diệt dục ư ?
Trong lúc sư nữ Mai đang lúng túng tìm cách trả lời, thì ôi thôi…hai bàn tay nhám nhúa của hắn đã chụp gọn hai bầu vú bà ta rồi. Cảm xúc là vấn nạn muôn đời của nhân loại. Mọi việc cần đơn giản lại.
Loại phụ nữ có tâm lý thất thường rất dễ trở nên tùy tâm sở dục, phóng đãng. Họ dễ yêu thương nồng cháy nên cũng dễ vướng vào tâm trạng đau khổ tột độ; tuy nhiên loại phụ nữ này hay ganh tỵ, ghen ghét. Hơn vậy, nếu gặp cơ hội họ cũng trở nên buông tuồng, sa đọa. Mọi sự đều chốt lại ở chỗ, trong đời họ có gặp kẻ bất lương cao thủ hay không. Có không ít phụ nữ dạng này trở thành những tay mở quán thịt sống, buôn bán thịt người. Và cũng không có ít kẻ lưu trú vào những am tự, đa số những người phụ nữ ở Đào Hoa ni tự là như vậy.
Một đêm đầu tháng, trời tối đen như mực, cả ni tự Đào Hoa im lặng như tờ. Hơi thở mọi người đều chìm sâu vào cõi mộng, trên mái nhà có tiếng động rất nhẹ, không đủ làm ai cảnh giác. Một lát sau, cánh cửa phòng của tiểu ni Ngọc, một cô gái mới vào chùa ba tháng chợt mở, một bóng đen nhẹ nhàng lẻn vào. Có dăm tiếng ú ớ vang lên khe khẽ, rồi không gian lại im bặt như cũ. Bóng đen này chẳng ai khác là đạo sĩ Lân. Hắn ngang nhiên xâm nhập vào phòng người khác mà không lo ngại, vì ỷ vào các mối quan hệ đặc biệt cùng võ công cao cường của mình. Việc vắng mặt thường xuyên vào ban đêm là lệ thường của các đạo sĩ tại Hộ Hoa đạo quán.
Ðạo sĩ Lân đã nhiều lần hành động như thế này để bắt gái tơ hãm hiếp, nhất là các cô gái có nhan sắc như tiểu ni Ngọc. Một khi các cô gái ấy không mau chóng thuận tình, hắn sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì, kể cả cưỡng hiếp hay phục thuốc. Một thiếu nữ sau một đêm trở thành thiếu phụ, tâm tình sẽ thế nào đây ?
Ba tháng sau đó, trong nhật ký tiểu ni Ngọc đã ghi chép: Năm nay tiểu ni vừa tròn 18 cái xuân xanh cùng 10 năm tuổi đạo, vị đạo sĩ đạo mạo kia đà chớm sang tuổi 37. Biết dính vào vị đạo sĩ đạo mạo ấy là khổ vì chú ấy vốn là người đậm máu phong lưu, nhưng người nữ tu không cản được lòng mình. Từ cái đêm diệu kỳ đó, vị đạo sĩ ấy đối xử tốt hơn với cô, chú ấy bớt thọc cu vào hậu môn hoặc vặn vú tiểu ni Ngọc, riêng món bắt bú cặc thì chưa thể giảm. Vị đạo sĩ ấy hứa sẽ không làm cho người nữ tu trẻ buồn và thất vọng.
Khi mối tình diệu kỳ này đà kéo dài hơn ba tháng, một hôm tiểu ni Ngọc chợt đặt điều kiện: đạo sĩ Lân phải chọn một, giữa các người đàn bà khác và tiểu ni. Vị đạo sĩ Lân nói: thí chủ đòi hỏi như vậy thật là quá đáng lắm, tiểu ni Ngọc là kẻ tu hành mà cũng ích kỷ chẳng khác người ngoài đời. Và vị đạo sĩ ấy không gặp tiểu ni Ngọc nữa.
Vò võ mong chờ, thấp thỏm lo âu… cuối cùng thì tiểu ni Ngọc biết đạo sĩ Lân giận nên đã xuống nước. Vượt qua sự thẹn thùng cố hữu của nữ nhân, người nữ tu trẻ đã mạnh dạn đem thâ n đi tìm đạo sĩ Lân. Hứa sẽ không bao giờ làm cho chú phải buồn cho dù chú Lân không hề yêu người nữ tu trẻ. Ðể tỏ thật lòng mình, tiểu ni Ngọc đã không từ chối bất kỳ một yêu cầu nào của đạo sĩ Lân. Lồn, miệng và hậu môn tiểu ni Ngọc luôn phảng phất mùi tinh dịch của đạo sĩ Lân. Tiểu ni chấp nhận bị dày vò thân xác còn hơn chuốc phiền não trong tâm hồn. Con người thường vì bản thân mà tìm ra hàng đống lý do trước một chuyện nào đó để lấy thêm can đảm, để hỗ trợ thêm cho hành vi của chính mình.