Đảo Hoang - Chương 8
Từ cái mảng vỡ lớn ở mạng sau thân tàu. Nước biển ào ào tràn vào. Không gì có thể ngăn cản được nước tràn vào. Nó lấp đầy từ phần phía sau khiến con tàu đi chậm dần. Đần già nó đứng im một chỗ. Áp lực nước đẩy phần đuôi của con tàu chũi xống mặt nước. Phần đầu của tàu đâm thẳng lên phía trên trên. Phàn giữa tức thân của tàu phải chịu một áp lực lớn hơn nữa. Và khi cán cân không còn được cân bằng. Một bên sẽ phải hạ mình trước bên còn lại. Đó là khi con tàu gãy như một miếng gỗ bị bẻ làm đôi…
Những người còn lại ở trên thuyền. Họ chẳng biết làm gì khác ngoài việc tìm chỗ cao nhất không có nước để sống sót. Và khi con tàu dựng đứng lên vì áp lực của nước biển. Là lúc họ đang mất chỗ đứng trên biển cả mênh mông này. Họ chỉ còn biết bám víu vào những mảnh nhỏ của con thuyền để không bị cuốn theo tứng đợt nước. Họ như một bầy kiến gặp phải cơn bão lớn vậy. Còn cái thuyền là tổ của kiến. Mà tổ đã mất thì kiến phải sống sao.
Và điều gì đến cũng sẽ phải đến. Con tàu bị sức nước bẻ gãy làm đôi. Nửa bên dưới chìm xuống trước do sực áp lực của trọng lực. Nửa trên, tức nơi những người cuối cùng còn sót lại trên tàu đang bám víu cúng không khá khẩm gì hơn. Nó chìm sau nửa trên một lúc. Lúc chìm xuống, nó tạo ra một súc hút khủng khiếp lên bề mặt nước. Hình thành một hố nước xoáy sâu hoắm. Và dường như không ai có thể thoát nổi cái hố này. Nó chôn vùi tất cả bọn họ. Mà nếu có nhô lên được mặt nước thì có ý nghĩa gì kia chứ. Khi mà quanh họ là một biển nước. Không một bến đỗ, không một cái bờ, không có một thứ gì có thể cho họ bám víu qua đợt sóng này. Rồi họ cũng bị quật ngã trước sự hung bạo của biển cả mà thôi.
Ở cách đó khá xa…
“ Mọi người bám chắc vào. Đừng để bị sóng đánh rớt khỏi xuồng đấy ” – Người vừa nói là Huấn. Xuồng của anh và những người may mắn được cứu đã đi xa khỏi con thuyền nhưng gặp phải một cơn bão lớn. Cái xuồng nhỏ bé phải hứng chịu từng đợt sóng lớn cao đến vài mét. Từng đợt từng đợt cái xuyền nhấp trước những con sóng khủng lồ. Nó nhô lên rồi lại hạ xuống, nhô lên rồi lại hạ xuống. Hệt như con lắc treo ở cái đồng hồ vậy. Có đợt sóng cao nó không vượt qua được. Thế là nó bị cơn sóng cuồn cuộn kia đâm thẳng vào. Nhưng như có một sức sống kì diệu nào đó. Sau mỗi dợt sóng như vậy nó lại kiên cường ngoi lên. Cái xuống như một người mẹ vậy. Người mẹ thì ao bọc và bảo vệ những đứa con qua từng đợt sóng của cuộc đời.
Một giờ… Hai giờ… Ba giờ trôi qua.
Đi qua muôn vàn giông tố của biển cả. Vượt qua muôn vàn hiểm nguy của cơn bão. Chiếc xuồng đã cứa sống hơn chục sinh mạng đang nương nhờ ở trên nó.
Mây đen mất hut đi. Hiện ra là một khoảng trời xanh rộng bao la. Phía xa, từ bên dưới vực thẳm. Mặt trời đỏ ối bắt đầu mọc lên. Từ nó, những tia hi vọng ấm áp được truyền tới cho tất cả người có mặt trên xuồng. Nó thắp lên niềm tin về một ngày đoàn tụ với gia đình họ ở đất liền trong thời gan không xa.
…
Mệt mỏi sau khi đi qua cơn bão dài đăng đẵng. Ai nấy trên thuyền đuề ngủ say như chết. Họ cần được nghỉ ngơi và lấy lại bình tĩnh sau khi trải qua một trong những điều khủng khiếp vừa mới xảy ra.
Giữa trưa…
Mẫn cảm thấy nhức mỏi toàn thân do bị cơ thể bị ngẫm nước biển. Đầu cô đau như búa bổ. Lờ đờ sau cơn mê man, cô mắt nhắm mắt mở tỉnh giấc. Cô thấy mọi người trên thuyền vẫn còn đang ngủ say. Chỉ duy có một người hình như đã tỉnh giấc từ lâu. Người này là một thanh niên, trông khá tuấn tú. Anh ta đang tìm một thứ gì đó ở phía đuôi thuyền. Cô khẽ gọi :
– Anh gì ơi !
– Ai đấy ? – Huấn hỏi.
– Tôi là Mẫn. Một hành khách tren thuyền. Không biết phải xưng hô thế nào cho phải phép ạ ?
– Cứ gọi tồi là Huấn.
– Anh đang tìm gì thế ?
– À ! Chỉ là kiểm lại chút đồ trong hòm cứu sinh. MÀ cô qua đây coi xem có món nào cô cần dùng không ? Cứ lấy đại đi. Chỉ cần không phải là đồ quan trọng tôi cần là được.
Mẫn mò mẫm bò qua bên đó. Cô thây một cái hòm đỏ rõ to đang được mở. Bê trong có rất nhiều đồ…