Đảo Hoang - Chương 5 : Mồi lửa
“ A a a…” – Tiếng la thất thanh vang lên trong không gian vắng lặng.
Làn khói mù mịt dần biến mất. Hiện ra là một khung cảnh máu me tàn khốc. Nhiều cái xác be bét máu thịt chồng lên nhau.
“ Mày… Tại sao ??? ” – Người còn sống sót cuối cùng hoảng loạn thốt lên. Dưới bụng anh là một vết găm sâu của con dao sắc nhọn.
“ Xin lỗi. Nhưng tại chúng mày đen đủi khi có mặt ở đây thôi. ” – Tên sát nhân lạnh lùng nói. Nói rồi hắn nhẹ nhàng đưa con dao kề cổ nạn nhân xấu số kia. Máu anh ta tuôn chảy từng dòn dài xuống mặt đất. Anh ta gục xuống, nằm chung với những người bạn của mình.
Sau khi đã giết tất cả những người ở đây. Hắn nhấc điện đàm :
– Báo cáo nhiệm vụ sắp hoàn thành. Chuần bị rút. Báo cáo hết.
– Nghe rõ. Không xem bọn chúng dấu hàng gì sao ? – Đầu dây bên kia hỏi.
– … – Hắn vạch tấm vải che những kiện hàng bí mật kia lên xem. Không rõ những thứ kia là gì nhưng hăn ngập ngừng không trả lời.
“ Có gì lạ sao ? Ngươi chưa hủy chúng đi rồi sao ? “ – Đầu dây bên kia hỏi.
“ Hàng này… Vốn là không hủy được. Lần này nhiệm vụ khó mà làm.”
“ Tại sao ??? ”
“ Đoàng ” – Tiếng súng nổ vang lên từ phía sau lưng hắn. Hăn bàng hoàng trước sự việc vừa diễn ra. Vừa định thần lại thì hắn cảm giác được một cảm giác đau nhói hằn sâu dưới bụng mình. Máu từ vết thương ở bụng của hắn chảy ra thành một dòng lớn lan ra khắp ngườn hắn rồi rơi lỗ chỗ xuống đất. Hắn vội vã ôm bụng mình chạy đi.
“ Thằng chuột nhắt ! Cuôi cùng tao cũng tìm ra mày rồi. Chơi trò mèo vờn chuột với mày từ tận bên Châu Âu tới đây . Mày chạy đâu cho thoát hở con ? “ – Người kia bước vào căn phòng. Sau làn khói mờ mịt từ khói của súng hắn lộ diện. Người này mặc đồ toàn đen, ngậm một điếu xì gà lớn, vừa đi vừa hút khói tỏa ngây ngất.
Từng bước chân chầm châm, từng nhịp tim chậm lại, cảnh tượng trước mắt mờ dần, cố lết đôi chân nặng nề chốn chạy. Đây là tất cả những gì mà tên sát nhân kia đang cố làm. Nhưng tất cả vô dụng vì hắn không thể chạy đi đâu cả, những vệt máu dài dưới chân như thể đang chống lại hắn. Hắn lả dần đi vì mất máu, trong thời khác cuối cùng của mình, hán lấy điện đàm ra và nói :
– Bị lộ rồi, có người theo dõi tôi. Nguy hiểm, tôi sắp không xong rồi.
Lần theo vết máu của tên sát nhân, người đàn ông mặc đồ đen đuổi tới một góc khuất giữa hai kiện hàng lớn. Nhưng… vết máu biến mất ở đây, thi thể cũng không thấy đâu.
“ Vù ” – Đột nhiên có một con dao sắc nhọn không biết bay từ đâu tới đâm thẳng vào người mặc đồ đen kia. Gã bình tĩnh dùng cánh tay cảu mình đỡ lấy con dao kia. Mặc dù được bọc trước một lớp gỗ mỏng, nhưng con dao vẫn xuyên qua lớp gỗ làm gã bị thương một chút. Một ít máu nhỏ chảy ra từ cánh tay trái của gã. Một bóng đen vụt chạy qua khi con dao bị gạt rơi xuống đất.
Tên sát nhân thể hổn hên như người sắp chết. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm trán hắn, qua lần cố gắng chốn và tấn công gã kia, hăn gần như mất toàn sức lực bình sinh có.
Gã đồ đen đuổi theo tên sát nhân. Qua ánh sáng từ ánh trăng lọt qua khe nhỏ của con thuyền. Khuôn mặt của gã mới hiện lên một cách rõ ràng. Râu ria lờm xờm, trên trán có một hình xăm đầu lâu, ánh mắt dữ tợn. Mỗi khi hắn nhếch mép là bộ răng vàng khè hiện ra. Khuôn mặt của kẻ này có thể nói ai nhìn vào cũng thấy run sợ.
Gã đồ đen tiếp tục tìm tên sát nhân xung quanh từ những vết máu loang lổ trên đất. Qua từng kiện hàng, gã càng ngày càng tiến gần đến chỗ của tên sát nhân hơn.
“ Cọc, cọc ” – Tiếng một quả lựu dạn bé nò đó được ném tới gần gã đồ đen.
“ Xì, xì ” – Từ quả lựu đạn, một làn khói trắng xóa phun ra.
“ Hừ tưởng gì. Trò trẻ con. Mày nghĩ tao bị mắc lừa hai lần sao ? ” – Nói rồi gã đồ đen lấy một cái mặt nạ đeo vào. Làm vậy có thể khiến hắn không bị nghẹt thở và cay mắt. Dẫu vậy tầm nhìn của hắn cũng bị giảm đi đáng kể.
Đột nhiên… Một ngọn lửa nhỏ bừng sáng từ cái bật lửa của tên sát nhân.
“ Chết đi thằng chó. ” – Tên sát nhân ánh mắt thẫn thờ. Hắn biết mình sắp chết vì mất quá nhiều máu.
Từ bàn tay của hắn, cái bật lửa được ném đến chỗ những kiện hàng kia. Ngọn lửa nhỏ bé biến ảo mộng mị theo từng vòng xoay của chiếc bật lửa. Và khi nó đến được chỗ những kiện hàng kia thì… Tất cả mọi thứ nổ tung, cả tên sát nhân và gã đồ đen kia đều banh xác. Điều nực cười là chỉ với một ngọn lửa nhỏ bé kia mà con thuyền đã bị vỡ một mảng lớn. Nước tràn vào thuyền.
…
Bi kịch bắt đầu.
…
“ …tôi sắp không xong rồi… ” – Tiếng nói cuối cùng từ cái điện đàm của Huấn vang lên…