Đảo Hoang - Chương 2 : Ra khơi
Trở lại với thời điểm lúc Mẫn vừa mới rời di từ chỗ Nam. Có một ông giám thị béo ục ịch đang đi khắp trường tìm cô. Tìm mãi thì oobg cũng bắt gặp dược cô ở hành lang khu nhà B. Ông chạy tới phía cô, vừa chạy ông vừa thở hồng hộc. Đến gần cách cô khoảng dăm bước ông nói :
– Xin hỏi… em có phải Lương Mẫn học sinh lớp 12A không ? – Câu nói của ông bị ngắt quãng vì mết hơi.
– Vâng chính em. Có việc gì sao thưa thầy ? – Mẫn tò mò hỏi lại.
– Em đi theo tôi lên phòng hiệu trưởng mau. Có người nhà của em đến tìm. – Ông giám thị sốt ruột nói với cô.
– Vâng nhưng người nhà của của em tới có chuyện gì thày có biết không ạ ? – Mẫn từ tốn hỏi lại.
– Chuyện đó tôi không rõ. Thôi em nhanh lên, họ tìm gấp lắm đó.
– Thế thì ta đi thôi ạ !
Sau đó Mẫn được ông giám thị dẫn lên phòng hiệu trưởng. Trong phòng có một người ăn mặc tươm tất và thầy hiệu trưởng. Hình như họ đang làm một thủ tục nào đó. Ông giám thị và Mẫn bước vào phòng. Mẫn nhìn thấy người kia, người này cô chưa từng gặp. Cô thầm nghĩ cớ sao ông bảo vệ lại bảo đây là người nhà mình. Đang ngẫm xem mình có từng gặp người kia ở đâu thì cô bị thầy hiệu trưởng bảo :
– Trò Mẫn, đây là người đưa tin của gia dình trò. Cha của trò đã gửi thư cho ta. Ta đã xem chữ kí và đây cđích xác là thư do ông ấy viết. Trong thư cha trò xin cho trò được về nhà vì truyện gia đình. Việc của gia dình trò nhà trường không can dự. Nhưng nghỉ học quá 2 tuần đối với trường ta là sẽ cho thô học. Vì cha của trò đề nghị nen thầy đã đặc cách cho trò được nghỉ 1 tháng. Bây giờ hãy về kí túc xắp xếp đồ đạc đi và theo anh đây về nhà đi. Nhớ gửi lời chòa của ta đến cha trò nhé.
– Vâng em rõ rồi. Nhưng em chưa từng gặp anh này. Việc đi theo anh ta có vẻ hơi kì quái. – Mẫn cẩn thận thưa với ông hiệu trưởng.
– Tiểu thư yên tâm. Tôi chỉ là một vệ sĩ được cha cô thuê đi đường bảo vệ thôi. Người hầu của cô đang ở bên ngoài xe ngựa kia. Cô hãy chuận bị nhanh lên để chúng ta mau lên đường. Trời sắp tối rồi, đường dài lắm đó. – Người kia nói rõ để cho Mẫn yên chí lên đường.
Mẫn quay về kí túc xá nữ, cô tới phòng của mình. Cô gói gọn quần áo, sách vở và những đồ quan trọng lại. Sau đó cô bỏ hành lí của bản thân vào một cái vali lớn. Đồ đạc của cố có khá nhiều nên làm việc này cũng mất khá nhiều thời gian. Cô rất vất vả mới mang cái vali nặng nề từ kí túc xá nữ ra ngoài cổng trường. Khi ra tới cổng trường, Nam từ phía sau chạy tới để từ biệt cô. Khi vừa chạy kịp cô, anh nói :
– Em định về mà không chào anh lấy một câu sao ? – Nam nói với Mẫn từ phía sau cô.
Mẫn từ lâu đã biết Nam đuổi theo mình những vẫn cố tình giả bộ không biết gì. Cô thẳng thừng đáp :
– Hừ anh nghĩ anh là cha tôi sao mà tôi phải chào với chả hỏi. – Nói rồi cô tiếp tục đi tiếp làm Nam cứ như một người vô hình đối với cô.
– Em đợi chút đã. Để anh xách đồ giùm cho. – Nam vẫn lai rai như một con dỉa bám theo Mẫn.
Đi thêm chút nữa thì tới chỗ cái xe ngựa mà người vệ sĩ và người hầu của đang chờ. Người hầu của cô nhanh nhẹn tới xách phụ cô cái vali :
– Tiểu thư cứ để em cất cho.
– Ừ em cất hộ ta đi. Xách cái của nợ này nãy giờ làm ta mỏi quá. Mà có ai đó vô tâm nhìn ta xách cái cục đá này từ tận trong kia ra đây đó. – Mẫn vu vơ nói. Nhưng nghe qua ai cũng biết là lời nói này là nhằm về phía Nam.. Nam thì ở đó lúng túng hông biết phải cãi lí với cô nàng thế nào nữa đành bỏ cuộc. Anh đành thôi không tiếp tục nữa. Anh nói : « Thôi anh không đôi co với em nữa. Em sắp đi rồi. Đợt này chắc cũng khá lâu nữa mình mới gặp lại. Anh chỉ cón chút quả nhỏ gửi em. Thượng lộ bình an hen. »
– Xem ra anh còn có chút lương tâm. Nhưng giở trò này với bổn cô nương mà muốn em tha thứ ư. Đúng là nằm mơ. Quà này em không lấy đó. Làm gì được em – Mẫn vẫn không buông tha cho Nam.
– Tiểu thư ta lên đường thôi không kẻo muộn. – Người vệ sĩ ngắc ngoải nói. Xem ra đi liền mấy ngày cũng làm anh khá mệt.
– Ừ ta biết rồi, ta lên xe giờ. – Nói rồi Mẫn bước lên xe ngựa. Chẳng đoái hoài tới Nam đang thẫn thờ cầm món quà kia.
Thấy vậy Nam nhanh chí đưa món quà cho người hầu của Mẫn :
– Tiểu Liên ! Em hãy giúp anh cầm hộ món quà này. Lúc nào tiểu thư nàh em nguôi giận hãy đưa cho cô ấy. Bảo với cô ấy là Thê Nam công tử thành thật gửi lời xin lỗi tới cô ấy. – Nam trân thành nói.
Rồi chiếc xe ngựa bắt đầu chầm chậm lăn bánh. Được khoảng một nén hương thì nó đi khuất tầm mắt của Nam. Anh mỉm cười nhìn dõi theo chiếc xe một lúc rồi quay lại trường.
Chiếc xe đi được một đoạn đường khá xa rồi. Mẫn bảo với cô hầu của mình : « Liên em đưa ta coi quà tên ngốc kia có gì hay ho không xem coi ? » . Tuy ngoài mặt ra vẻ lạnh lùng vậy nhưng bên trong cô kahs mến Nam. Chỉ là cô muốn chọc anh chút thôi. Tiểu Liên đưa một hộp quà được gói cẩn thận cho Mẫn. Mân mở hộp quà ra, bên trong là một hộp nhạc có một nàng tiên nhỏ đang múa được điêu khắc khá là tinh tế. Mẫn thử vặn dây cót cho hộp nhạc quay. Một thứ âm thanh trầm bổng cất lên nghe tuyệt hay, nàng tiên nhỏ thì xoay vòng múa trông rất xinh động. Mẫn rất thích thú với món quà này của Nam. Đúng là Nam rất hiểu cô và biết cách làm cô bất ngờ. Bởi hai người quen và chơi với nhau từ nhỏ. Có thể nói là giống như thanh mai trúc mã vậy. Nam rất thích cô. Nhưng cô chỉ coi Nam như một người bạn thôi. Nam thì không vậy, anh coi cô như là một tri kỉ không thể xa rời. Anh muốn một lúc nào đó thích hợp sẽ bộc bạch tâm tư của mình với cô. Nhưng sợ rằng qua lần này không biết anh có còn cơ hội không. Vì cô sắp sửa có một chuyến đi rất xa, thực sự là rất xa…
Qua mấy ngày đường đi vất vả, cuối cùng Mẫn cũng an toàn về nhà. Ở nhà mọi người đều đang chờ cô, họ tổ chức một buổi tiệc lớn để mừng cô trở về. Nhưng cô hãy còn mệt, nào có tâm trạng ăn uống. Cô chào hỏi mọi người qua loa, ăn chút ít rồi về phòng nghỉ. Cô ngủ một giấc thật dài, chớp mắt thức dậy đã là một ngày trôi qua. Cô ngắc ngoải lừ thừ như một con rối thức giấc. Cô đi rửa mặt và đánh răng. Cô quay trở ra phòng thì đã có người bưng sẵn đồ ăn sáng tơi scho mình rồi. Cô mở rèm ra, mặt trời chói lọi đã leo cao quá nửa lưng chừng núi rọi thẳng vào mắt cô. Cô lại lên trở về giường và bắt đầu thưởng thức bữa sáng. Bữa sáng của cô khá đơn giản nhưng thực sự rất ngon. Ăn sáng xong, cô ra trước gương bắt đầu sẳ xoạn lại để bắt đầu một ngày mới. Từ phái sau, Tiểu Liên đã tới kịp lúc cô ăn xong để chải tóc và trang điểm cho cô. Sau khi chải lại tóc trang điểm và mặc đồ xong. Cô bắt đầu đì từ phòng mình qua cầu thang rồi xuống tới sảnh lớn của phòng khách. Cô kính cẩn làm lễ với cha rồi tới những người dì của mình. Chào xong cô yên vị ngồi xuống chỗ của mình. Cha cô nói :
– Mẫn à ! Sắp tới chính quốc có tổ chức một đợt du học đi Nhật dành cho học sinh của toàn bộ khu vực Bắc Kì chúng ta. Cha thấy đây là cơ hợi tốt để con mở mang tầm hiểu biết nên đã xin cho con một xuất du học. Con thấy thế nào ? – Ông Phú ân cần hỏi con. Ông chỉ có duy nhất một đứa con gái nên rất yêu thương và quan tâm đến Mẫn.
– Dạ thưa cha ! Cha đã bảo con đâu dám không nghe. Nhưng ở nơi đất khách quê người, con sợ bản thân mình không có sống được tốt. Chẳng phải con học ở đây vẫn rất tốt sao ạ. Mà con đâu biết tiếng Nhật, sang bên đó thì học như thế nào ạ.
– Con cứ yên chí àm đi. Mọi việc đã có người lo ổn thỏa cả. Cha sẽ để Tiểu Liên đi theo hầu hạ con. Còn về chuyện ngôn ngữ thì sang đó người ta sẽ có người dạy tiếng Nhật cho bọn con.
– Vậy lúc nào con sẽ khởi hành ? – Mẫn sốt sắng hỏi.
– Nếu ta không nhầm thì hai tuần nữa là con phải đi xuống Hải Phòng để kịp thời gian tàu rời đi. Giờ con muốn đi đâu chơi thì hãy đi đi. Sau này sang kia nhớ nhà cũng khỏi hối tiếc.
– Vâng con đã rõ.
Thời gian trôi qua mau, thoắt cái hai tuần đã trôi qua. Vậy là Mẫn từ biệt quê nhà để tới một chốn xa lạ mà cô chưa hề đến. Cô thấy có một sự hụt hẫng khi phải rời đi. Có nhiều người bạn mà cô vẫn chưa kịp từ biệt. Nhưng có lẽ mọi sự đã rồi. Nên cô mình sẽ đi, mặc cho tương lai ở chốn đất khách quê người kia thật vô định.
Mẫn theo cha và đoàn hộ tống của gai đình cô đến Thành Phố cảng Hải Phòng. Mất tầm khoảng hơn một tuần họ mới đến nơi được. Hải Phòng hoa lệ trong ánh nắng mùa thu. Người người tấp nập đi lại nhộn nhịp, những người xích lô hối hả tìm khách, những kẻ hàng hàng rong mồm năm miệng mười, những chiếc ô tô bóng loáng xa hoa từ từ lướt qua, những ông lích tây hàng ngũ nghiêm chỉnh đi tuần, … Trong mắt của Mẫn Hải Phòng mới đẹp làm sao, cô tự hỏi từ trước tới giờ sao mình vẫn chưa được tới một nới đẹp như vậy.
Đoàn người dừng chân lại ở một khách sạn lớn giữa thành phố. Cô và người thân đi vào khách sạn làm thủ tục để lấy phòng. Còn những người hộ tống thì lặng lẽ rời đi, nhiệm vụ của họ giờ đã xong. Lên phòng nghỉ ngơi một chút, Mẫn mệt mỏi nằm ì ra cái giường êm ái. Hồi lâu, cô đứng dậy, kéo rèm mở cửa sổ ra. Từ trên cao của khách sạn, cô thấy cảnh bãi biển rộng lớn. Những dải cát trải dài vô tận, những con sóng cứ nhô vào bờ không ngừng nghỉ. Cô nhìn về phái đằng xa, nơi mặt trời đang từ từ khuất bóng. Đại dương mênh mông bao la vô tận đến nhường nào. Cô thực chưa biết. Nhưng nhìn những đoàn thuyền đánh cá lừng lững tiến ra nơi biễn khơi hun hút nơi nơi chỉ lõm bõm toàn nước. Trong lòng cô không khỏi dấy lên sự lo ngại.
Tối đến, cô cùng với gia đình di chuyển đến một nhà hàng sang trọng. Tại đây người ta tổ chức một bữa tiệc chia tay dành cho gia đình và du học sinh. Thành phần đến tham dự buổi lễ toàn là những tay có máu mặt lớn ở Bắc Kì. Cô và gia đình chọn một bàn trông hơi nhỏ nằm nép trong một góc ở nhà hàng, nhưng nó có vẻ vừa đủ chỗ để mọi người có thể ngồi. Bữa tối bắt đầu, thức ăn thịnh soạn mà nhà hàng chuẩn bị cho khách quý được bưng lên. Những nghệ sĩ chuận bị đồ nghề đã sãn sàng trình diễn. Tiếng nhạc cất lên, tiếng hát vong vọng, tiếng cụng kêu ly lách cách.
Đêm nay trông Mẫn thực sự xinh đẹp. Son hồng đỏ thắm tô đậm lên đôi môi quyến rũ. Phấn trắng tô điểm thêm cho khuôn mặt diễm kiều. Bộ đầm trắng toát làm nổi bật lên sự khiêu gợi của một bóng hồng nóng bỏng. Cô trông nổi bật hơn tất cả những cô gái có mặt trong bữa tiệc. Có những anh chàng điển trai lân la đến làm quen với cô. Nhưng cô phớt lờ cho qua. Cô cảm hấy khá mệt vì đi đường dài. Lại thêm phiền não vì chuyện sắp sửa phải lên đưởng tha thương cầu thực. Cô thực không còn tâm trí nào cho mấy chuyện công đùa trai gái này. Cô cáo phép xin cha cho về trước. Nhưng trước khi về cha dẫ cô giới thiệu với một người. Anh này là thuyền trưởng sắp tới sẽ hộ tống cô cùng đoàn du học sinh đi Nhật. Người này khoảng ba mươi tuổi, phóng thái kiểu cách, ăn nói dễ nghe. Cha cô nói chuyện rất vui vẻ với anh ta. Khi vừa gặp anh ta rất lịch sự chào cô :
– Chào tiểu thư. Không biết quý danh của tiểu thư là gì ?
– Tôi tên Mẫn là nữ tử của vị àm anh vừa nói chuyện với kia. – Mẫn nói cho qua.
– Ồ vậy là tôi đã thất lễ rồi. Không biết tiểu thư là quê nữ của ngài Phú nên đã không tới chào hỏi sớm. – Người kia khách sáo nói.
– Vâng chuyện đó không có gì đáng để tâm đâu. Nghe nói sắp tới anh là thuyền trưởng hộ tống đoàn du học sinh đi Nhật. Tôi cũng là một trong số họ. Mong là trong quãng đường xa xôi kia anh có thể giúp đỡ tôi. – Mẫn diềm đạm nói.
– Vâng điều đó là hân hạnh của tôi.
– Bây giờ tôi có việc riêng xin cáo phép trước. Ly rượu chào mặt xin nợ anh chuyến sau.
– Vâng tiểu tự cứ tự nhiên.
Sau đó Mẫn quay về khách sạn ngủ. Tờ mờ sáng hôm sau, Tiểu Liên len thuyền đánh thức cô từ sớm :
– Tiểu thư ! Người dậy mau lên. Giữa trưa là thuyền rời bến rồi.
Nghe thấy vậy Mẫn lờn mờ tỉnh giấc. Cô uể oải sau một giấc ngủ dài. Cô hãy còn thấy mệt. Cô thay rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, chỉnh chang lại đầu tóc. Cô xuống sảnh dưới của khách sạn ăn sáng qua loa. Cô và Tiểu Liên làm thủ tục trả phòng. Cô và gia đình cùng nhau đi ra cảng lến của biển Hải Phòng.’
Cảng biển Hải Phòng tấp nập ngư dân đi lại mua bán. Mùi cá tanh nồng bốc lên theo nắng làm tất cả mọi người khá khó chịu. Đi một lúc thì họ thấy chiếc thuyền lớn nhất choáng ngợp cả cái cảng lớn này. Đi gần hơn, họ thấy hai đoàn thủy thủy vận đồ tráng đứng trang nghiêm làm hai hàng hình thành một lối đi trông khá bắt mắt. Đến đây cha cô nói :
– Muộn rồi con, lên tàu đi kẻo lỡ tàu. Sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe mà học tập cho tốt. Bây giờ cha mẹ không thể ngày ngày ở bên để chăm sóc con được nữa. Con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy. Sau này nếu lỡ gặp chuyện gì nguy nan, hãy nhớ ở nhà còn có chúng ta chờ con ở nhà. – Thấy Mẫn bịn rịn ôm mọi người không muốn rời ông Phú bèn nói.
– Vâng con biết rồi. Con hứa con sẽ sông thật tốt. – Mẫn nói, nước mắt rưng rưng chợt trào.
Cô cùng Tiểu Liên đi lên thuyền. Con tàu bắt đầu nhổ neo, động cơ khởi động inh ỏi kêu nhức óc. Mẫn hướng mắt nhìn vè phái đất liền. Nơi mà quê hương của cô, người nhà của cô đang ở đó. Tất dần mờ nhạt rồi mất hút trong khoảng không bao la của biển cả.