Đảo Hoang - Chương 0
Trong một trường cao trung ở thành phố Nam Định. Khi thầy giáo đang rất tập trung thao giảng. Học sinh ở dưới thì mải miết ghi chẹp và lắng nghe. Chợt ánh mắt của ông thầy bên dưới cặp kính viễn nhỏ nhắn bỗng nheo lại. Ông nhìn thấy có một học sinh nam ngồi ở gần cuối góc lớp đang rất thích thú đọc một thứ gì đoc dưới ngăn bàn. Ông ngừng giảng, hẵng giọng nói :
– Học sinh nam bàn thứ 4 dãy thứ 3 đứng dậy – Người bạn bên cạnh của anh chàng đang say sưa đọc cuốn truyện đó dẫm vào chân anh ta một cái. Anh bực mình quát người kia :
– Cái gì ? – Nhưng nhận thấy ánh mắt lo lắng từ bạn bè hướng về phía mình. Anh từ từ đứng dậy.
– Anh cho tôi biết tôi đang giảng tới đâu rồi ? – Thầy giáo điềm nhiên hỏi.
Một giọng nữ thỏ thẻ từ bàn dưới nhắc khẽ cho anh : “ Khi Napoléon dân quân viễn chinh Pháp sang Ai Cập, thì các quốc gia chống Pháp đã lập ra Liên minh thứ hai chống lại Pháp bao gồm…”(3). Biết được câu trả lời anh tự tin dõng dạc đọc to câu trả lớp của mình trước toàn lớp :
– Thưa thầy thầy đã giảng tới đoạn khi Napoléon dân quân viễn chinh Pháp rời khỏi Ai Cập, thì các quốc gia chống Pháp đã lập ra Liên minh thứ hai chống lại Pháp.
Cả lớp cười ầm lên vì sự khôi hài của anh chàng này. Thầy giáo vẫn nghiêm nghị : “ Cả lớp trật tự “. Ông thầy khó chịu nhìn về phía dưới của anh chàng kia. Ông thấy một cô gái đương tuổi hăm mươi. Nhưng có vẻ gì đó rất ma mị. Đôi mắt đen long lanh với ánh nhìn xa xăm, mái tóc óng ả mượt mà, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ thông tuệ. Da thì trắng hồng như vẻ trững gà bóc. Vóc người thanh mảnh nhưng lại rất cân đối. Sững người lại một lúc. Ông gọi cô gái kia lên : “ Em nữ dưới em nam đang đứng đứng dậy “. Ông đi về phía họ. Ông ra lệnh :
– Em kia đưa quyển sách dưới ngăn bàn của em cho tôi.
Anh học trò đang đứng ái ngại nhìn mọi người rồi từ từ rút một quyển sách nhỏ. Ông thầy nhanh tay giật ngay quyển sách này từ tay anh kia. Ông đọc tiêu đề quyển sách rõ to để cả lớp nghe : “ Kim Bình Mai – Tiếu Tiếu Sinh “.
Cả lớp im phăng phắc trước câu thầy giáo vằ đọc. Ai cũng biết lưu truyền truyện đồi trụy trong trường là kinh kị. Ai làm vi phạm sẽ bị phạt rất nặng. Nhẹ thì cảnh cáo hay gửi thông báo về gia đình. Nặng thì đuổi học. Nhưng ông thầy này tuy khó tính lại rất biết điều. Ông biết hai học sinh này là những người không thể động tới. Học sinh nữ là tiểu thư Lương Mẫn của Lương gia ở Băc Thái(4). Còn học sinh nam là một đại thiếu gia tên Trần Thế Nam của Trần gia ở Tây Bắc. Nghe đâu hai gia tộc này chuyên buôn bán thuốc phiện tại miền Bắc. Được sự hậu thuẫn của đế quốc. Họ trở nên cực kì giàu có và quyền lực(5).
Hồi lâu ông trầm ngâm hỏi :
– Tại sao cậu lại mang những thứ như thế này tới trường học ? Lại còn đọc lén trong giờ của tôi.
– Thưa thầy đây chỉ là nhầm lẫn thôi ạ. Em xin hưa chuyện này sẽ không có lần thứ hai nữa. – Thế Nam tự tin nói. Hắn biết ông thầy này sẽ không thể tiếp tục làm quá lên. Chuyện hôm nay xảy ra đã là quá mất mặt đối với hắn. Nếu cả hai mỗi người lùi một bước thì tốt cho cả đôi bên. Nên ông thầy cũng chỉ từ tốc nhắc nhở hắn : “ Vì đây chỉ là lần đầu tiên cạu vi phạm nên chỉ phạt cậu cấm túc trong kí túc xá 1 tháng. Còn bạn nữ bên dưới có muốn nhắc bạn không ? Tôi phạt cô cấm túc trong kí túc xá hai tuần. Cả hai rõ chưa “.
– Dạ chúng em đã rõ. – Cả hai đồng thanh đáp.
Mọi việc xong xuôi. Thầy giáo tiếp tục giảng bài như thường lệ. Hết buổi học, mọi học sinh đều tới phòng ăn để thưởng thức bữa trưa. Duy chỉ có hai người vẫn đang lưu lại lớp học. Đó là Mẫn và Nam. Nam kéo Mẫn ra một góc khuát. Mẫn cáu kỉnh, mặt đỏ hồng nhìn rất dễ thương ra vẻ hờn dỗi với Nam. Cô nàng vẫn còn rất giận vì chuyện vì bị cấm túc hai tuần sáng nay. Cô đỏng đảnh nói :
– Hứ còn gọi người ta ra đây làm gì ?
– Anh chỉ muốn nói là anh xin lỗi em về chuyện sáng nay thôi. Chuyện nhỏ vậy thôi mà em cũng không đồng ý được sao. Em đúng là người nhỏ mọn đấy.
– Bị nhốt hai tuần ở trong cía kí túc chán chêt đi được. Lại còn bị mất mặt với bạn bè nữa chứ. Vụ này không thể nào mà tha thư được. – Nói rồi Mẫn bỏ đi phũ phàng trước ánh nhìn ngơ ngác của Nam.
Mặt trời từ đỉnh xuống núi một cách vội vã. Một ngày dài đằng đẵng sắp sửa trôi qua. Chập tối, ở một quán bar nhỏ thuộc địa phận thành phố cảng Hải Phòng. Mọi thứ tại đây chậm rãi trôi qua một cách im lìm. Tiếng ballal nhạc nhẹ du dương say đắm lòng người. Khói thuốc vi vu lan tỏa trong khoảng không mộng mị. Men rượu nồng đậm từ những trai rượu ủ trăm năm được lấy từ phương tây về hăng nhưng không quá độ. Những điệu nhảy nhịp nhàng của những vũ công vận những bộ đò kiêu sa lằm lòng người ta trở nên say đắm.
“Toang“ – Một cái cốc rượi nào đó vô tình bị đánh vỡ khiến đôi chút âm thanh khó chịu len lỏi vào không gian thư thái của quán.
“Thằng này đúng là kém tắm mà. Uống có chút thôi mà đã xỉn rồi.“ – Giọng khàn đặc của một người lớn tuổi cất lên. Bên cạnh ôm là hai cô gái trẻ xinh dẹp ăn mặc hở hang. Họ đưa đẩy nhau ve vãn thân thể cường mãnh của lão già khỏe khoắn này. Đang mải mê thưởng thức người đẹp. Chợt ông bị đánh động bởi người quản gai của quán.
“ Dạ thưa thống đốc ! Cậu đây đã say như vậy rồi ta nên cho người đưa về thôi chứ để đây thì khó coi lắm ạ “ – Người quản lí của quán ôn tồn đề nghị.
“ Ừ cứ theo ý cậu. Binh nhì Frank và John hãy đưa thiếu úy về nhà đi” – Ông gọi vọng ra cho hai lính canh đang gác ngoài cửa vào. Hai chàng lính nhanh nhẹn thực hiện mệnh lệnh của sếp đưa ra.
Sau khi người thiếu úy sau xỉn kia được đưa đi ông thống đốc cũng cho những cô hầu gái phục vụ kia lui ra. Trong cái bàn rượu nhỏ của ông thống đốc chỉ còn lại hai người. Đó là ông và một sĩ quan dưới trướng ông. Người này thân hình vạm vỡ. Da cháy nắng. Khuôn mặt điển trai. Phong thái hiên ngang. Nhìn qua ai cũng có thể khẳng định đó là một trang nam tử. Chợt ông từ tốn rít một hơi thuốc mạnh. Khói thuốc phì phèo thổi ra. Ông từ tốn hỏi người kia :
– Huấn ! Cậu đã theo ta chinh chiến được bao lâu rồi ?
-Dạ thưa. Thuộc hạ sinh ra chỉ là một đứa con hoang bị người đời hắt hủi. Trời đất run rủi rủ lòng thương thế nào lúc 17 tuổi tôi gặp được ngài. Lúc ấy con chỉ là một thằng chộm cắp đầu đường xó chợ. Nhờ ngài thu nhận cho con đi theo làm phụ tá. Nhờ đó mà tôi mới được như ngày hôm nay. Từ đó tới nay cũng ngót 16 năm rồi. – Huấn xúc động nói với thống đôc.
– Chà ! Thời gian qua mau thật. Chả mấy chốc ta đã thành một ông già rồi. Mà đã già xương cốt không còn được như lũ người trẻ các cậu nữa. Giờ ta phải nghỉ ngơi để nhường lại chỗ cho các cậu thể hiện rồi. Sắp tới có một nhiệm vụ quan trọng từ chính quốc giao phó. Không biết cậu có thể thay ta giữ lấy trọng trách này không ? – Ông thống đốc trịnh trọng nói.
– Dạ thưa được phục vụ chính quốc chính là vinh hạnh của tôi.
– Hay lắm. Chính quốc có một kiện hàng lớn bí mật chuyển qua cảng chúng ta rồi qua Nhật Bản. Lần này ta cần cậu hộ tống chuyến hàng này an toàn tới Nhật. Để cho an toàn. Ta sẽ ngụy trang cho tàu thành một tàu của du học sinh An Nam tới nhật.
– Dạ vâng thuộc hạ xin bảo đảm chuyến hàng này sẽ an toàn cập bến.
– Thôi hôm nay mệt rồi. Ta cho cậu lui. – Nghe lệnh Huấn lập tức đi ra.
HẾT CHƯƠNG 0.
(*) Chú thích : (1) : Tên gọi mà người phương tây hay gọi để chỉ Việt Nam thời Pháp thuộc. Nó bắt nguồn từ Trung Quốc.
(2) : Một viện đại học công lập ở Liên Bang Đông Dương do chính quyền đô hộ Pháp thành lập vào năm 1907. Viện đại học này đào tạo người dân ba nước Đông Dương và cả các nước châu Á khác.
(3) : Ngày xưa những kiến thức lịch sử dạy ở trường Công Lập do pháp lập ra chỉ dạy về lịch sử của nước Pháp.
(4) : Bắc là Bắc Kạn. hía là Thái Nguyên. Ngày xưa lucsconf ở hệ thống hành chính của thực dân thì hai tỉnh này là một. Đó là tỉnh Bắc Thái.
(5) : Buôn bán thuốc phiện rất được thực dân khuyến khích ở nước ta. Họ đều cho những người bán hưởng lợi rất lớn.