Đánh Thức Tình Thu - Chương 3
Chương 3………………
Kết thúc năm học lớp 10.
Thu được học sinh giỏi, đấy là thành quả của em cố trong cả năm học vừa qua.
Nhưng cũng nhờ tới Phong, từ khi quen anh thì Thu cố gắng học tập noi gương của Phong.
Phong năm nay dự thi đại học trên Hà Nội, cũng là nơi học tốt nhất so với Hải Phòng.
Thu cũng muốn cố gắng thi trên đó ,để được gần bên anh.
Dù 2 đứa chưa nói là thích nhau, ai cũng ngại, nhưng thâm tâm 2 đứa đang yêu nhau rồi.
Phong thi xong đại học, anh về quê.
Chiều hôm ấy anh tới gặp Thu.
Cả hai đều vui mừng háo hức, nhưng chẳng ai giám vồ gập, hay làm hạnh động như thanh niên bây giờ.
Con gái quê là vậy thích thì thích thật ấy nhưng không giám.
Phong đưa cho Thu 1 hộp quà.
Anh tặng em, em nhận lấy cho anh vui nhé.
Thu, nhìn Phong, cô thật ngại, vì chưa bao giờ bạn nam nào tặng Thu quà cả.
Vì học cấp 3 thật nhưng Thu chỉ lao đầu vào học mà thôi.
Tặng em ư.
Ngày gì ạ.
Phong gãi đầu.
Cứ coi như quà anh đi Hà Nội về đi.
Thu cười nhìn Phong.
Em…. Em không thể nhận nó.
Phong cũng chẳng biết nói gì thêm, Phong chỉ gãi đầu rồi nói nhỏ.
Em nhận quà, thì anh mới tha thứ cho em cái lỗi dẫm vào chân anh. Hì
Phong quay mặt đi hướng khác, nếu Phong nhìn Thu lúc này thì sẽ thấy Thu đang cười.
Thu đành nhận hộp quà đó.
Thu cười tươi như lời cảm ơn với Phong.
Phong ra về vui vẻ, như vừa rồi, Thu nhận lời làm người yêu anh vậy…..
Buổi tối, ăn cơm nước xong, Thu ngồi vào bàn học, vẫn ánh đèn bàn quen thuộc, vẫn giá sách đó. Nhưng hôm nay tâm trạng Thu lại rất khác.
Thu cầm chiếc hộp quà trên tay, nhìn cái hộp xinh xinh, con gái mà ai trả tò mò.
Nghĩ là làm, Thu mới mở cái lắp hộp ra.
Đập vào mắt Thu .
1 bông hoa hồng nhung được ép khô,
1 hình trái tim được gấp bằng giấy màu cẩn thận.
Thu tò mò mở hình trái tim, có vài dòng chữ, với nét chữ của người tặng quà.
Anh tặng Thu món quà nhỏ, tuy không đáng là gì, nhưng đó là tình cảm của anh ở trong đó.
Anh rất thích em, thích thật nhiều.
Em không thích thì vứt nó đi nhé.
Thu đọc mà vừa tức vừa buồn cười, đúng là tình yêu con nít các bác nhỉ.
Món quà cuối là 1 chiếc đồng hồ cát rất đẹp, nó được để ở giữa 1 cái mặt trống, có 2 tên hề đứng 2 bên, đèn nháy ở xung quanh, phía dưới có nút công tắc điện.
Thu bật cái công tắc phía dưới, bản nhạc vang lên, đèn xung quanh nháy, 2 tên hề 1 Nam 1 nữ nhảy múa , nhìn rất buồn cười, chỉ có cái đồng hồ cát là cứ chạy theo nguyên lý của mình.
Thu ngắm nhìn món quà, thật sự Thu rất thích, nhưng em rất ngại lấy món quà đó. Giờ Thu phải làm sao đây.
Thu suy nghĩ ,lên trả lại cho anh Phong không hay giữ làm kỷ niệm.
Đêm đó Thu khó ngủ.
Thu cũng đã quyết định, thôi để cái món quà đó ở bàn học của mình vậy, đôi khi thư giãn lúc học hành vất vả..
Chiều nay Loan lại sang nhà Thu học nhóm, nó vừa tới Thu đã vồ vập hỏi.
Con danh có chuyện gì vui thế, kể tao nghe nào.
Con Loan cười, nói nhỏ vào tai Thu cái gì đó .
Thu tròn mắt nhìn Loan.
Hôn nhau, chúng mày máu nhỉ.
Thu cũng tò mò, xem bọn chúng làm ở đâu.
Ừ…. Chúng mày giỏi nhỉ, thử kể tao nghe, không tao mách mẹ mày,
Con Loan từ từ nói.
Bọn tao hôn nhau, mấy tháng nay rồi, hôm nào đi học về trả hôn.
Mày biết không, mới đầu sợ vãi, giờ quen rồi, không hôn đéo chịu được.
Thu chú ý nghe con Loan nói.
Giờ tao còn thích hôn hơn ông Hưng,mà này, mấy hôm nay thằng cha đấy máu cực, giám bóp vú tao nữa à.
Thu, há miệng hết cỡ.
Mày để yên cho nó bóp à.
Ừ…. Thì nó hôn ,sướng bỏ mẹ đi được, nó xờ vào vú, khó chịu, lại thích thích….
Thu ngồi xuống ghế, tựa người vào bàn để khỏi ngã, Thu không ngờ cái Loan lại máu vậy, lớp 10 đã biết hôn nhau rồi.
Tự yên con Loan, cầm lấy tay Thu để lên ngực nó, chỗ vú đang lồi ra.
Xờ thử đi, vú tao to như thế này nè.
Thu định giật tay lại ngại, nhưng cũng muốn bóp vú con Loan xem như nào.
Thu bóp nhẹ vào vú nó, rồi em bỏ ra.
Ừ…. To hơn của tao,
Con Loan , cũng trả thèm bóp lại vú Thu, vì nhìn cũng biết rồi.
Con Loan lại hỏi
Mày với lão Phong thế nào rồi, tiến triển gì chưa
Thu gắt lên,
Có gì mà tiến triển, tao không vớ vẩn như mày,tao với anh Phong chỉ là anh em thôi .
Con Loan cười nhìn Thu.
Thế cái này là cái gì, mày không thích anh ấy, nhận đồ của anh làm gì.
Tao…… Tao……
Ừ…. Sao mày biết…
Loan chỉ cười.
Cái đó không quan trọng, mày cứ yêu anh Phong đi, anh là đứa tốt bụng.
Trước tao định tán anh,nhưng ông Phong lại thích mày, lên tao mới thôi không tán ông ấy nữa.
Mày không thích mau, mấy đứa con gái khác tán mất bây giờ .
Thu chỉ biết nói
Tao….. Tao…. Không biết…..
Thôi không nói chuyện linh tinh nữa, làm bài đi.
Học bài buổi tối xong,Thu nằm trên giường mà chưa ngủ được, có phải Thu đang thích 1 người không,
Chỉ biết Thu có cảm giác, khi không gặp thì nhớ, gặp nhau cười nói thấy vui, nhưng lại cố làm như không thích.
Tình yêu của con nít đúng không ạ.
…………..
Năm học lớp 11 đối với Thu thật vui, vì đã quen bạn quen bè. Rồi cũng chưa phải nghĩ tới việc ôn thi đại học nữa.
Thu càng cố gắng học tập, vì nguyện vọng của cô là học trên Hà Nội, để được gần anh.
Chẳng biết đã là yêu chưa không biết. Tình yêu phương xa cũng mang nhiều cảm xúc. Nhớ thương, thương nhớ chỉ gói gọn trong những lần gặp mặt.
Hồi những năm đầu năm 2000, kinh tế còn khó khăn, Hà Nội chưa phát triển mạnh như bây giờ, kiếm việc làm thêm là rất khó, tàu xe về cũng khó khăn.
Mỗi tháng Phong về quê 1 lần, có lần 2 tháng mới về. Về cũng được 2 hay 3 bữa. Nhưng không thể lúc nào cũng ở bên Thu được.
Hai đứa đã nói gì với nhau là thích nhau đau, bề ngoài thì chỉ là bạn, nhưng bên trong chỉ có 2 đứa mới hiểu tình cảm của mình dành cho nhau là gì.
Có những lần Phong về nhà rồi, ông Thái chỉ nói với con gái.
Con còn nhỏ, còn phải học hành, đừng yêu đương linh tinh,
Bạn thì bố không cấm, nhưng yêu đương là không được .
Thu cũng bảo bố, anh Phong chỉ là bạn.
Cứ thế thời gian trôi đi, tình cảm của Thu dành cho Phong càng tăng lên,
Phong cũng vậy, dù xa xôi nhưng anh không bao giờ có ý định với người con gái khác. Anh chỉ giữ tình cảm cho 1 người con gái tên Thu mà thôi.
Kết thúc năm học lớp 11.
Cũng là thời gian Phong hoàn thành năm thứ nhất đại học của mình.
Kết quả học tập cũng tốt, cho dù Phong không chú tâm như trước kia.
………..
Tối nay, Thu đang ngồi học bài thì có tiếng xe máy đỗ ngoài cổng, rồi có tiếng gọi.
Thu… Thu ơi.
Thu mới chạy ra ngõ, bố Thu thì đang ngồi coi ti vi, lên cũng không để ý.
Chạy ra đầu ngõ, thấy Phong đứng đó.
Thu cũng ngạc nhiên.
Ơ…. Anh gọi gì em thế. Anh không ở nhà à………..
Phong nói nhỏ.
Anh…. Anh…. Không tâm trạng về nhà , anh…
Thấy Phong không nói lên lời,Thu cũng sốt cả ruột.
Anh làm sao, nói cho em nghe nào.
Anh….. Anh…. Đánh rơi cái nhẫn của nội anh kỉ niệm rồi, giờ tìm không thấy.
Thu cũng thấy no cho Phong .
Rơi ở đâu, bao giờ, tìm những chỗ nào rồi
Thì chiều đi với mấy đứa bạn ,anh ra ngoài bãi đất ở bờ hồ đó, chơi chút kiểu gì rơi nhẫn mà không biết.
Rồi bọn nó tìm mà không thấy.
Nếu mất cái nhẫn này chắc anh không giám nhìn mặt nội nữa. Huhu……
Phong đã khóc, lần đầu tiên Thu thấy Phong như vậy.
Thôi được rồi, anh chờ em vào xin phép bố, rồi đi tìm 1 lần nữa với anh xem có thấy không.
Mà anh có đèn chưa.
Ừ…. Không cần, anh mua nến rồi Thu.
Thu chạy vào nhà xin phép bố rồi đi cùng Phong .
Tâm trí Thu cũng bắt đầu lo lắng, không biết tình hình như nào.
À…. Anh Phong này, hay gọi thêm cái Loan với bọn bạn em nữa, đông người tìm nhanh hơn .
Thôi, chắc bọn nó bận rồi,mà đông người có khi lại dẫm chân, lại khó tìm.
Ừ…. Cũng đúng.
Phong chở Thu tới khu đất trống, không gian tối mò, hôm nay trăng không sáng, mà ánh đèn đường lại không hắt tới được, Thu cũng hơi sợ, lần đầu tiên Thu ra ngoài tối như thế này.
Phong cầm 1 túi nến to trên tay. Rồi nói.
Thu, em cầm cái đèn bật này, anh cắm nến tới đâu, em châm nến tới đó nhé.
Vâng …. Nhanh lên, muộn rồi, em phải về không bố mong.
Ừ….. Làm thôi.
Phong cắm từng cây nến xuống mặt cát, Thu thì theo sau châm từng cây nến. Những cây nến sáng dần, làm cho bãi đất cũng sáng hơn lúc trước.
Phong cứ đi trước, tiếp tục công việc của mình,Thu theo sau rất ăn ý, Phong đi bên nọ, rồi lại sang bên kia, Thu cũng trả hiểu sao Phong cứ cắm nến như vậy.
Rồi cuối cùng cũng xong.
Xong rồi, Thu ơi.
Thu cũng châm lửa vào cây nến cuối, cây nến đó gần với cây nến đang sáng,được châm đầu tiên.
Thu cũng đứng lên vui vẻ nói.
Sáng rồi, mình tìm thôi…. …..