Đánh thức tình thu - Chương 18
Tập 18
Buổi trưa khi vừa tan học , tôi lững thững bước ra đến cổng trường thì đã thấy Đông Phong đứng chờ mình sẵn từ lâu rồi.
Thấy anh , tôi mừng rỡ định chạy lại tranh thủ nói chuyện vài câu cho đỡ nhớ trong lúc chờ ba tôi đến rước , nào ngờ khi tôi vừa mới mở miệng định nói ” em không sao đâu … anh đừng lo ! ” thì nhác thấy ba đang chạy xe từ đằng xa tới nên lật đật né xa Đông Phong ra , kẻo ba tôi nhìn thấy tôi và anh đứng sát nhau
thì sẽ phiền phức cho cả hai. Tôi không muốn anh phải vì tôi mà chịu tổn thương vì những lời nói hằn học của ba. Ba tôi mà quậy trước cổng trường nữa thì tôi chắc chỉ có đường cắn lưỡi tự tử mới hết nhục.
Lúc leo lên xe ba chở , tôi ngoáy đầu nhìn lại thì thấy anh chạy ở phía sau , tít đằng xa và giơ tay vẫy vẫy như để gởi lời chào tạm biệt. Nhìn gương mặt của anh thoáng buồn , tôi chợt nghe trái tim mình đau nhói như bị ai đó dùng tay bóp chặt. Tôi thương anh nhiều nhưng chưa mang đến cho anh điều gì hạnh phúc mà chỉ có những phiền phức và rắc rối vây quanh.
Tôi không hiểu tại sao có nhiều bạn cũng chỉ mới lớp 10 , thậm chí là mấy bạn còn học cấp 2 , nhưng đã có cặp có bồ và chở nhau đi ngoài đường rồi ôm nhau xà nẹo mà vẫn không bị ai cấm cản gì … vậy mà tôi với Đông Phong chỉ quen nhau và nói chuyện bình thường chứ chưa nắm tay nắm chân gì thì lại bị ba tôi cấm tiệt. Tôi thấy mình cũng bình thường như bao nhiêu người đàn bà con gái khác , cũng hai vú một chim chứ có nhiều hơn người ta đâu mà ba tôi lại mê mẩn và nhất định giữ tôi làm của riêng cho bằng được.
Tới giờ ra chơi buổi chiều , tôi chưa bước ra khỏi lớp thì anh đã đứng trước cửa đón tôi rồi.
Hai đứa tôi dắt díu nhau ra chiếc ghế đá ngoài công viên trường, chỗ hồi sáng tôi với con Yến , con Mai mới ngồi để tâm sự.
Vừa ngồi xuống thì Đông Phong đã nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của tôi rồi lo lắng hỏi :
• Thu ơi ! Hôm bữa thứ bảy em có bị đòn không vậy ? Bác đánh em có đau không ?
Tôi cười méo xẹo :
• Có ai bị đánh đòn mà không đau đâu chứ !
Anh vẫn nắm chặt bàn tay tôi trong đôi tay mạnh khỏe rắn chắc của anh , giọng run run :
• Anh xin lỗi vì đã không nghe lời em ! Nếu hôm đó anh không đưa em về tận nhà thì em đã không bị đòn …
Tôi lắc đầu :
• Trước sau gì ba em cũng biết thôi anh ! Đâu có gì có thể giấu mãi được …
Rồi tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt anh :
• Quen em như vầy chắc anh chán lắm phải không ? Em chỉ mang đến cho anh những điều không vui vẻ. Hay là mình …
Tôi chưa nói hết câu thì anh đã đưa ngón tay lên chặn ngay miệng không cho tôi nói tiếp :
• Thu ơi … em đừng nói vậy ! Ở bên em anh thấy vui và hạnh phúc lắm. Anh thương em thật lòng và muốn được chia sẻ với em tất cả mọi vui buồn trong cuộc sống…
Rồi anh nhìn thẳng vào mắt tôi , giọng êm ái ngọt ngào như mật rót :
• Thu ơi … anh yêu em !
Tôi trố mắt sững sờ nhìn anh mấy giây như không tin vào mắt , vào tai mình những gì vừa nghe thấy. Tôi thật bất ngờ khi được anh tỏ tình trong hoàn cảnh này. Tôi vừa định nói ” hay là mình chia tay … ” thì anh đã tỏ tình luôn như để khẳng định anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi , từ bây giờ và mãi mãi về sau.
Không nói ra thì ai cũng biết tôi đang hạnh phúc đến dường nào. Cái điều mà tôi mong đợi gần ba tháng nay bây giờ mới xảy ra , mà lại xảy ra trong lúc tôi không ngờ nhất.
• Phong … em yêu anh !
Tôi nắm chặt lấy bàn tay anh rồi thỏ thẻ những lời yêu thương tình tứ mà tôi đã ấp ủ từ ngày biết nhớ biết thương , bây giờ mới có cơ hội được thổ lộ.
Anh đưa tay vuốt mái tóc tôi rồi kéo đầu tôi ngã vào vai anh. Ở đây là trường học chứ nếu ở chỗ riêng tư chỉ có hai đứa thì chắc chắn chúng tôi đã không ngồi yên như vầy rồi.
• Bây giờ ngày nào bác cũng đưa em đi học như vậy hết hả !? Vậy là mình hết được đi chung mỗi ngày rồi. Anh buồn quá Thu ơi !
• Em cũng không biết ba đưa đi học được mấy ngày nữa , nhưng trước mắt em với anh chỉ có thể gặp nhau lúc ra chơi mà thôi , ba em giờ kiểm tra giờ giấc đi đứng của em gắt gao lắm…
• Anh có gì không phải mà ba em ghét anh dữ vậy ?
• Không có gì đâu anh ! Tại ba sợ em còn nhỏ mà có người yêu sớm quá rồi dễ hư hỏng thôi …
Tôi mở miệng nói ra những lời an ủi người yêu mà tự thấy ngượng ngùng , ba tôi ghét anh đâu phải vì anh có khuyết điểm gì to lớn. Khuyết điểm lớn nhất của anh là đã kéo tôi ra khỏi sự quản thúc của ba. Tôi nói ba sợ tôi còn nhỏ mà yêu sớm sẽ dễ hư hỏng , nhưng tôi không thể nói ” em chưa yêu nhưng cũng đã hư hỏng mất rồi ” cho anh nghe được. Tôi lo sợ không biết một ngày nào đó anh phát hiện tôi không còn trong trắng nữa thì anh có còn yêu thương tôi như bây giờ hay không …
Đông Phong nhìn tôi âu yếm :
• Vậy bây giờ mình làm sao liên lạc , thời gian ra chơi ít quá đâu đủ để nói chuyện…
• Hay mình liên lạc bằng thư nha anh ? Có gì tụi nhờ con Yến làm bồ câu đưa thư …
• Lỡ ba em phát hiện thư của tụi mình thì sao em ?
Nghe anh nói tôi chỉ biết im lặng mà không nói thêm được lời nào. Bởi vì anh nói đúng quá ! Hiện nay ba quản lý tôi chặt chẽ như vậy thì lúc tôi đi học dễ gì ở nhà ba không lục tung căn phòng của tôi lên. Nếu phát hiện ra mấy bức thư tình của anh gởi thì chắc sẽ cạo đầu tôi trọc lốc rồi đốt hết sách vở , quần áo cho thỏa cơn ghen tức hằn học.
• Vậy bây giờ mình phải làm sao hả anh ?
Tôi lúc này đầu óc rối quá nên không nghĩ ra được kế sách gì hay ho để giải quyết những khó khăn mà ba mang tạo ra cho hai đứa. Tới nước này thì chỉ còn biết trông chờ vào bộ óc thông minh của Đông Phong mà thôi.
• Hay là vầy …
Anh mới nói mấy chữ thì dừng lại hắng giọng mấy cái rồi nói tiếp :
… tạm thời bây giờ mình sẽ gặp nhau vào lúc ra chơi chứ đưa đón hay gặp gỡ ngoài đường lỡ ba em thấy thì em sẽ bị đòn. Mà như vậy thì anh xót ruột lắm Thu ơi !
Nghe anh nói mà tôi thấy càng thương yêu anh nhiều hơn nữa. Không ngờ anh lại quan tâm và lo lắng cho tôi nhiều như vậy , điều mà từ nhỏ đến lớn ngoài má tôi ra thì chưa có ai khác biết nghĩ cho tôi.
À mà quên , còn hai con bạn thân của tôi nữa chứ ! Tuy chúng tôi hay cà khịa nhau nhưng tình cảm chị em trong hội cây khế rất tốt đẹp. Tôi thầm cám ơn ông trời đã cho tôi có được những người bạn thật tuyệt vời. Và cám ơn ông trời đã ban cho tôi một anh người yêu thật lý tưởng.
Tôi âu yếm nhìn anh và cất giọng trầm buồn :
• Tạm thời bây giờ cứ như vậy nha anh ! Em nghĩ ba chỉ đưa đón em một thời gian ngắn thôi à. Sau này ba thấy em không còn qua lại với anh nữa thì sẽ thôi dòm ngó.
Vừa nói xong tôi thấy anh giơ hai tay lên như muốn ôm tôi vào lòng nhưng có lẽ thấy ở đây là trường học nên anh từ từ bỏ tay xuống mà gương mặt buồn hiu , nhìn thấy thương lắm luôn. Phải chi giờ này hai đứa ở một nơi thật riêng tư , chắc tôi sẽ ôm ghì lấy anh và hôn lên đôi môi kia cả ngàn cái để anh thấu hiểu nỗi lòng này.
• Thôi được rồi … hai anh chị tính đóng phim tình cảm tới bao giờ … bộ không ai khát nước hết hả ?
Khi mà hai đứa tôi cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt nhất thì chợt con Yến ở đâu xen vô làm cả hai như bừng tỉnh khỏi cơn mê tình ái.
Tôi quay lại nhìn nó với con Mai đang đứng sau lưng nhe răng cười như khỉ đột :
• Trời đất ! Tụi bây ở đâu chui ra vậy ? Tao tưởng tụi bây ở dưới căn tin chứ ?
Con Mai cười khúc khích :
• Thì tụi tao đã xuống căn tin mua nước uống mua bánh ăn rồi , nhưng mà chờ hoài không thấy mày đâu ? Biết mày nãy giờ ăn cháo lưỡi chắc cũng khát lắm rồi nên tụi tao mua cho mày bịch nước mía nè ! Hí hí …
• Mày thôi nha con quỷ … chọc tao hoài … !
Tôi thấy thẹn thò nên đưa tay lên làm bộ đánh con Mai nhưng trong bụng thật lòng cám ơn nó. Cám ơn nó không phải vì bịch nước mía mà vì nó đã thay tôi nói ra cái điều mà tôi luôn muốn trao cho anh. Đó là … ăn cháo lưỡi !
Đông Phong nhìn bộ ba nữ quái châm chích lẫn nhau chỉ biết lắc đầu cười bất lực.
Miệng tôi chửi , tay tôi đánh con Mai nhưng mắt thì nhìn Đông Phong đắm đuối. Tôi chúm chím đôi môi để làm duyên với anh rồi chu mỏ ra như mời gọi mà trong lòng cứ thắc mắc không biết anh có hiểu ý tôi không.
Tùng … tùng … tùng …
Chú bảo vệ đánh ba tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Trước khi về lớp , con Yến nhìn tôi và Đông Phong rồi nói thật nhanh :
• Hai người yên tâm… tụi này sẽ ủng hộ tình yêu của hai người hết mình. Có gì tụi này sẽ làm cầu nối giúp cho … chỉ cần hai người thật lòng yêu thương nhau … !
Nói xong nó cầm tay tôi đặt vào tay Đông Phong như muốn trao gửi niềm tin cho anh rồi nhanh chóng cùng con Mai chạy lạch bạch về lớp.
Tôi xúc động nhìn theo con bạn thân lúc nào cũng tinh tế trong từng hành động với ánh mắt biết ơn. Anh siết chặt tay tôi và thì thầm :
• Mình yêu nhau mãi mãi nhé em !
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt hình trái tim rồi gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Mãi một lúc sau hai đứa mới buông tay nhau ra trong tiếc nuối để quay về lớp học chuẩn bị cho tiết kế tiếp.
*
*
*
Bắt đầu từ hôm đó hai đứa tôi không đón đưa chờ đợi nhau ở ngoài đường nữa mà chỉ gặp gỡ và tâm sự ở trong khuôn viên nhà trường vào lúc ra chơi , nơi mà ba tôi không thể nào để mắt tới được. Bất cứ lúc nào có cơ hội là hai đứa lại dành thời gian để được ở bên nhau và cùng chia sẻ mọi buồn vui không chỉ trong chuyện học hành mà còn cả những câu chuyện ở gia đình , ngoài cuộc sống.
Quen nhau lâu ngày tôi mới biết nhà anh rất giàu , mẹ anh làm bác sĩ còn ba làm nghề buôn bán xe máy. Nhà chỉ có mình anh là con một nên ba mẹ anh rất cưng chiều con nhưng không vì thế mà anh ỷ lại rồi sa vào ăn chơi đổ đốn. Trái lại anh còn là người con rất hiếu thảo và lễ phép với mọi người , nhất là những người lớn tuổi. Còn về học lực của anh thì khỏi phải nói rồi , cứ gọi là đỉnh của đỉnh. Thành tích sơ sơ chỉ là 12 năm liền là học sinh giỏi toàn trường cùng hàng đống bằng khen , giấy khen nhìn phát ham.
Nhiều lúc tôi cũng không hiểu nổi tại sao một cậu ấm con nhà trâm anh thế phiệt như Đông Phong lại chọn tôi mà không phải là một cô gái xinh đẹp và con nhà quyền quý khác. Có những lúc tôi chợt có những suy nghĩ tiêu cực trong lòng , không biết anh thương mình thật lòng hay chỉ muốn quen qua đường ? Nếu một ngày anh phát hiện mình không còn trinh tiết thì anh sẽ cư xử như thế nào ? Ba mẹ có chấp nhận một đứa con dâu hư hỏng như mình hay không ?
Hàng tá câu hỏi đưa ra mà không có câu trả lời làm tôi thấy rối trí muốn khóc luôn.
Thế nhưng Đông Phong chưa bao giờ làm tôi thất vọng về sự lựa chọn của mình. Anh luôn nhẹ nhàng , quan tâm lo lắng tôi mà không hề có một biểu hiện gì là muốn quen qua đường dù xung quanh anh lúc nào cũng có hàng tá bóng hồng xinh đẹp và nổi bật hơn tôi rất nhiều vây quanh.
Lúc hai đứa còn đi học cặp kè chấm muối mè với nhau thì Đông Phong đi chiếc xe đạp sườn núi nhìn rất thể thao , nhưng kể từ khi hai đứa chính thức công khai tình cảm thì anh thay thế chiếc xe đạp bằng chiếc xe dream màu nho mới cáu cạnh để đi học khiến ai cũng phải trầm trồ và ao ước. Anh nói không phải anh đi xe xịn đến trường là để khoe mẽ vì tính anh không thích thể hiện mình là con nhà giàu có , nhưng bây giờ hai đứa quen nhau mà không có nhiều thời gian để đi chơi riêng , vì vậy anh đi xe máy để đến lúc có cơ hội đi chơi riêng thì hai đứa vọt liền chứ đi xe đạp chạy lòng vòng ở khu vực này thế nào cũng bị ba tôi bắt gặp. Như thế thì càng thêm phiền toái.
Đúng là ông trời không phụ lòng những người thật sự yêu thương nhau. Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng thì cơ hội được đi chơi riêng với nhau cũng đã đến sau khi nhà trường … đổi thời khóa biểu !
Theo lịch học mới nhất mà nhà trường vừa thay đổi thì ngày thứ tư , buổi sáng , thật trùng hợp là lớp tôi và lớp anh đều về tiết ba. Nghĩa là hai đứa có 45 phút để đi chơi trước khi ba tôi đến trường đón tôi vào lúc hết tiết 5 như thường lệ. Bởi tôi đâu ngu gì mà nói cho ba biết hôm đó tôi về sớm để vuột mất cơ hội được gần gũi người yêu.
Rồi thì cái ngày mà cả hai mong chờ cũng đã đến !
Thứ tư hôm ấy sau khi ra khỏi cổng trường thì anh chở tôi đi uống nước nhưng không phải là cái quán hôm trú mưa vì quán đó khá gần nhà tôi , khả năng bị ba phát hiện rất cao nên anh chở qua xã khác vì đi càng xa thì càng an toàn. Hơn nữa ngồi trên chiếc ” giấc mơ ” với tốc độ xé gió thì xa cỡ nào cũng chỉ chạy một cái vèo là tới nơi.
Dường như anh cũng đã lựa chọn địa điểm sẵn rồi nên khi lên xe là chỉ nhằm thẳng hướng đã định mà đi chứ không cần suy nghĩ bây giờ đi quán nước nào cho mất thời gian. Đúng là những người có đầu óc tính toán làm gì cũng mau lẹ chứ gặp tôi với con Yến con Mai thì phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ để tranh cãi với nhau về việc nên ghé quán nào.
Quán nước mà anh lựa chọn là một quán cà phê sân vườn ở xã bên cạnh. Quán này người ta cất từng chòi riêng biệt chứ để bàn ghế san sát nhau như những quán cà phê lề đường mà tôi thường thấy khi đi học. Mỗi chòi được lợp lá dừa nước mát rượi và phủ kín như cây nấm , chỉ chừa một khoảng nhỏ để làm nơi chui ra chui vô. Nhìn kín đáo và ấm cúng như cái tổ chim cu vậy.
Bên trong chòi là một chiếc ghế đôi và một chiếc võng dù đã mắc sẵn cùng cái bàn con để khách gọi nước.
Khách vô đây thì xe ai nấy để trước chòi của mình rồi tự canh chứ chủ quán không giữ , mất thì tự chịu vì khi chủ quán mang nước ra cho khách thì tính tiền luôn rồi rút lui mặc kệ khách muốn làm gì thì làm , muốn về lúc nào thì mặc khách.
Đông Phong gọi cho anh một ly cam vắt còn tôi thì một chai sting dâu. Anh biết tôi thích uống sting nên chẳng cần tôi lên tiếng đã gọi luôn rồi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ thấy anh là người tinh tế và nhạy bén. Thật là một người tình tuyệt vời.
Lúc chủ quán mang nước ra , ngoài ly cam vắt và chai sting thì còn có hai viên kẹo coolair và một khoanh nhang mũi đã đốt sẵn được chủ quán đặt dưới bàn. Tuy là ban ngày nhưng trong chòi hơi tối và khá nhiều muỗi nên tôi không ngạc nhiên lắm về việc đốt nhang muỗi mà chỉ tò mò về mấy viên kẹo , không hiểu người ta mang ra để làm gì. Chúng tôi đâu có kêu ?
Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên , Đông Phong cười lớn rồi nháy mắt :
• Để thơm miệng á mà … Hí hí …
Nói xong anh mở chai nước và rót vào tẩy đá rồi đưa cho tôi uống một hớp. Giữa trưa nắng mà làm một ngụm sting dâu vừa chua chua ngọt ngọt vừa mát lạnh tê tái cả lưỡi thì quả thật không còn gì nữa sung sướng bằng.
À , mà không … vẫn còn có thứ sướng hơn uống sting một suýt nữa tôi quên kể , đó là… ăn cháo lưỡi !
Từ nhỏ tới giờ có khi nào tôi được đi xa như thế này đâu , và cũng có khi nào được vô những quán nước như thế này đâu mà biết người ta vô đây làm gì. Tôi cứ nghĩ đơn giản quán nào cũng như quán đó mà thôi chứ đâu có suy nghĩ sâu xa gì.
Uống xong hớp nước thì Đông Phong xé kẹo ra để hai đứa vừa nói chuyện vừa nhai cho đỡ buồn miệng. Cái vị the the , cay cay của viên kẹo coolair làm đầu óc tôi thấy khá dễ chịu và thoải mái.
Hai đứa ngồi chung trên chiếc ghế đôi chứ không ai nằm võng. Với lại tôi mặc áo dài mà nằm võng thì hơi kì. Đông Phong cầm tay tôi rồi kéo tôi ngã vào vai anh , miệng thủ thỉ :
• Thu ơi … em có yêu anh không ?
Tôi không trả lời mà choàng tay qua gáy kéo cổ anh xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn phớt qua.
Tôi vừa buông tay ra thì anh lại nheo mắt nhìn tôi và lặp lại câu nói vừa rồi như thể bị vấp đĩa vậy :
• Thu ơi … em có yêu anh không ?
Tôi liếc anh một cái thật bén rồi chu môi cong cớn :
• Không yêu mà … vậy với anh !
• Vậy là sao ta ? Hè hè …
• Thì … vậy đó …!
• Vậy đó là vầy … phải không em ?
Nói xong anh lấy hai tay giữ gương mặt tôi lại rồi từ từ đưa môi mình sát vào mặt tôi. Biết anh muốn làm gì nên tôi khẽ nhắm mắt lại và chờ đợi. Nụ hôn đầu đời mà tôi muốn để dành riêng tặng cho người yêu bây giờ sắp thành hiện thực rồi.
Khi môi anh áp nhẹ vào môi tôi thì tôi khẽ há miệng ra để đón nhận nó với tất cả sự đê mê và rạo rực của tuổi vừa biết yêu. Anh thật nhẹ nhàng và từ tốn chứ không như ba tôi lúc nào cũng ào ào như ăn cướp.
Khi môi hai đứa đã dính chặt vào nhau , anh nhẹ nhàng dùng lưỡi tách hai bờ môi tôi ra và cho lưỡi vào khoang miệng tôi. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau và nhảy múa như cặp tình nhân lâu ngày mới gặp lại. Anh hết đá lưỡi lại ngậm vành môi tôi mà nút chùn chụt làm cho tôi ngất ngây hồn phách. Anh hôn môi xong lại rà lưỡi lên vành tai và thì thầm bên tai tôi ” em đẹp lắm Thu ơi … anh yêu em thật nhiều … ” nhưng tôi chỉ nghe tiếng được tiếng mất , còn lại thì chỉ thấy cả người nhột nhạt , gai ốc nổi khắp người khi anh thè lưỡi liếm một vòng trên vành tai rồi thổi phù phù vào lỗ tai tôi. Không hiểu sao đàn ông con trai ai cũng thích liếm lỗ tai đàn bà con gái vậy không biết ? Ba tôi cũng vậy mà Đông Phong cũng vậy luôn.
Tuy anh chỉ mới hôn môi và thổi lỗ tai một chút mà tôi đã thấy gương mặt đỏ bừng vì máu nóng dồn lên , cả hai cái vú và con chim thì có cảm giác căng tức dù anh chưa chạm vào. Lúc hôn nhau bàn tay anh cũng có vuốt ve cơ thể tôi nhưng chưa đụng vào vú vào chim. Chẳng biết anh không dám hay vì anh muốn giữ cho tôi mà bàn tay vẫn chưa đụng tới những nơi nhạy cảm nhất của người phụ nữ. Tôi thì anh làm sao thì làm , tôi không phản đối nhưng cũng không thể nằm chàng hảng ra rồi bảo ” anh muốn làm gì thì làm luôn đi chứ đừng có ngại gì hết “.
Không hiểu sao lúc ngồi trong lớp học thì hai tiết thấy thời gian lâu thật lâu , vậy mà đi chơi mới có chút xíu đã hết giờ.
Anh tranh thủ chở tôi về lại trường trước khi ba tôi đến rước. Ở trong chòi lá hai đứa chỉ mới húp cháo lưỡi thôi chứ chưa làm gì nhiều mà đã hết thời rồi.
Có điều tuy chỉ mới hôn nhau thôi mà cũng đã thấy hơi tê tê và bên trong con chim hình như có chút nước nhờn rỉ ra thấm ướt chiếc quần lót đang mặc.
Tôi nhạy cảm và ướt át lắm mọi người ạ !