Đánh Đồn Có Địch - Chương 85
Éo le thật. Mình đi đường xa xuống đây, lại vừa được em vắt sạch sinh lực, nói thật giờ chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc rồi em nấu cơm xong gọi thằng Cường về ăn, sau đó 3 đứa đi chơi quanh thị trấn hát hò tí cho vui. Nhưng giờ vướng hai ông này đâm ra mệt, dm giờ mà hai ông này ngồi thi gan với nhau cả tối ở đây thì chết mình. Đuổi hai bạn đồng dâm về thì không được vì trường chúng nó dạy là nơi em thực tập. Mà để có bản báo cáo thực tập đẹp đẽ còn phải nịnh chúng nó bỏ mẹ ra ấy chứ. Thôi thì chấp nhận. Bám sát trận đấu rồi từ từ tính tiếp.
Ông giáo viên thể dục (tạm gọi là ông Võ) vào nhìn thấy mình và ông Văn ngồi lù lù ở đấy thì độ hớn hở đã giảm đi mất 1/3 rồi. Hắn chào mình và ông Văn một cách hời hợt rồi chào em rất tươi tỉnh. Hắn ra đòn đầu tiên:
– Cái dây phơi tụi học sinh lớp anh buộc cho N-Anh vẫn ổn chứ?
– Ui, chắc lắm anh Võ ạ. Cái Lan phơi xu chiêng cứ khen anh suốt. (câu “xu chiêng” là tôi chế thêm cho vui ;)))
Địt bà, ông này chắc lợi dụng giờ thể dục bắt học sinh lao động khổ sai sang khu tập thể trồng cột và buộc dây phơi cho hai nàng phơi silip xu chiêng. Giờ đến kể công với em và khoe khéo với ông quan Văn đây mà.
Địt mẹ. 1 – 0 rồi. Ông quan Văn cố lên. ;))
Ông quan Văn cũng đếu vừa. Bởi dịp thực tập của em lại dính 26/3 nên chắc hắn có giúp lớp em đăng ký thực tập làm báo tường hay bài dự thi về đoàn đội gì đó. Ông quan Văn khoan thai phản công:
– Báo tường lớp N-Anh thế mà lại được nhất nhỉ. Bài thơ anh làm lung tung tưởng làm hỏng mất báo tường lớp em cơ.
– Ui, từ lúc chưa biết kết quả, học sinh lớp em đã khen thầy Văn làm thơ hay rồi mà anh.
1 đều rồi. Dm, Ông Văn ông Võ khỏi nói các bác cũng biết, mũi to như cái hột dái của tôi vì được em khen. Làm tôi thấy mình kém cỏi, suýt thì quên mẹ mất rằng mình đang đóng giả làm trọng tài mà lao vào thi đấu cùng hai ông ấy. Định ra đòn như này:
– N-Anh ơi, anh ấn nhẹ hều có mấy cái mà N-Anh rên ghê nhỉ
Và theo logic lấy lòng các chàng thì kiểu gì em cũng nói
– Ui, anh ấn nhẹ thế mà em sướng hết cả bướm lên đấy.
May mà kịp bình tâm nên không phun ra. Mình hỏi nhỏ hai anh:
– Hai anh đều là giáo viên trong trường em gái em thực tập ạ?
Lúc này ông Võ mới vui vẻ với mình.
– Ô, anh là anh trai của N-Anh ạ.
– Vâng. Em hơn N-Anh có 2 tuổi thôi mà. Chắc em kém tuổi các anh.
– Hơn N-Anh 2 tuổi thì kém mình 1 tuổi. Nhưng thôi, anh trai N-Anh thì tuổi tác quan trọng gì. Anh xuống thăm N-Anh à?
– Không, em làm gần đây, cuối tuần được nghỉ rủ bạn vào chơi thôi.
– Thế bạn anh đâu rồi?
– Bạn em vừa chạy ra chợ mua thức ăn về nấu cơm.
Mình nói thế thôi chứ Cường cứt nó lấy xe đi lang thang có khi lên đến mẹ Hòa Bình rồi cũng nên ấy chứ chợ búa gì. Thấy thế ông Võ đon đả:
– Chả mấy khi anh xuống đây chơi, thôi tối nay anh để em đi chợ mời hai anh ở lại ăn cơm.
Tôi quyết định 2-1 nghiêng về ông Võ. Ông Văn nãy giờ ngồi im thì giờ bắt đầu lên tiếng.
– Thằng Võ nói đúng đấy anh ạ. Anh ở lại ăn cơm cùng N-Anh và bọn em một hôm xem cơm Xuân Mai có khác cơm HN không.
Rồi hắn quay sang em nói tiếp:
– N-Anh đi cùng anh ra chợ để chọn thức ăn nhé.
Dm 2 đều rồi. Ông Văn có vẻ lại đang thắng thế. Em nhìn tôi tủm tỉm cười rồi hỏi.
– Anh có ở lại ăn cơm không?
Mình nghĩ bụng, dm giờ mà để một trong hai ông kia đưa em đi chợ thì mình ở nhà cũng nhấp nhổm bỏ mẹ. Đứng ngồi đéo yên. Để chuyện ấy xảy ra, nói thật trọng tài chứ sư phụ của trọng tài cũng ghen lồg ghen lộn lên ấy chứ :). Mình quay sang nói:
– Thôi hai anh cứ ngồi chơi, bạn em đi chợ rồi. Chắc nó về bây giờ. Để em nói bạn em mua thêm thức ăn anh em ngồi lai rai.