Đánh Đồn Có Địch - Chương 76
Có một lần em nói với tôi rằng bạn ở cùng phòng với em toàn dẫn người yêu về…, mỗi lần như thế em lại phải sang nhà chị hàng xóm ngồi chơi. Tôi hỏi em, em đã dẫn cậu kia về phòng lần nào chưa. Và em nói rằng chưa từng dẫn cậu kia về một lần nào. Vì thế tôi muốn thử xem có thật sự là như thế không. Bởi tôi và em quay lại với nhau khi em và cậu kia vẫn đang yêu nhau. Nên trong lòng tôi vẫn còn băn khoăn nhiều lắm mỗi khi nghĩ đến chuyện đó.
“Tớ đang ở nhà. Sao mà N-Anh lại buồn?”
Tôi viết:
“Tự nhiên nhớ lại chuyện của cậu và tớ. Cậu có nhớ đường xuống nhà tớ không? Tớ buồn quá.”
…
Tôi và em ngồi lặng im chờ đợi cậu kia trả lời. Tôi thấy hồi hộp. Còn em, không biết em đang nghĩ gì. Mặt em đỏ bừng, bực lắm thì phải.
– Thôi anh ngồi đây mà nói chuyện với cậu ấy.
Em để cặp sách lên đùi tôi rồi đứng dậy đi về.
– Em đi đâu?
– Em về phòng lấy quần áo của em với anh.
– Quần áo nào?
– Quần áo sáng nay em mang về giặt ấy. Khô rồi mà nãy quên mất không rút xuống.
Em vừa ra khỏi quán thì cậu kia puzz lại cho em:
“N-Anh còn ngồi đó không?”
“Có. Tớ vẫn ngồi đây. Cậu bận à?”
“Ừ. Tớ vừa chạy xuống dưới nhà. Cậu vẫn ở chỗ cũ cùng với Lan đó hả?” (Lan là bạn cùng phòng và cùng lớp em luôn)
Người mình nóng rực. Vậy là cậu này đã từng đến phòng em. Sao em lại nói dối mình. Mình viết lại luôn:
“Ừ. N-Anh vẫn ở cùng Lan ở xóm trọ cũ ở khu TTG đó”
“Tớ biết rồi mà. Bây giờ muộn rồi, nói chuyện một lúc rồi N-Anh về ngủ đi nhé. Mai tớ đi học sớm tớ xuống đón N-Anh lên lớp” (Em kể cậu này đi xe máy đi học. Hồi đó sinh viên mà đi xe máy đi học là oách lắm)
“Ừ. N-Anh buồn quá. Nhớ những chuyện của tớ với cậu ngày trước”
“Tớ cũng vậy. Nhớ lắm.”
Mình ghen. Bực khủng khiếp. Người gần như là run lên giữa quán, ghen lồg ghen lộn trong lòng. Tại sao em giấu mình, không thành thật với mình. Trong đầu mình hình dung ra cảnh tượng em và cậu kia thân mật với nhau trong phòng trọ của em, và em cũng nồng nàn cuồng nhiệt với cậu ấy như đã từng … với mình. Đau quá, mình có cảm giác nghẹt thở trong người. Rồi em cầm bọc quần áo đi vào ngồi cạnh mình. Mình định quay sang quát: “Em nhìn đi, cái gì đây”, thì em hỏi mình:
– Anh nói chuyện xong chưa? Em có gì mờ ám không?
Mình cố gắng kìm nén vì trong quán khá đông sinh viên, có vài người cùng xóm với em nữa. Tôi lạnh lùng quay màn hình sang cho em nhìn (hồi đó quán internet chỉ có màn CRT15″ thôi) rồi nói:
– Em đọc đi xem cậu ấy nói gì.
Em đọc xong, tay run run, mặt đỏ bừng bừng…
…