Đánh Đồn Có Địch - Chương 74
Ngồi chờ một lúc mà không thấy phản ứng gì từ phía cậu kia, mình nghĩ chắc cậu kia không ngồi máy nên mình nhắn thêm mấy dòng nữa rồi đứng dậy trả máy và đi về phòng em ngồi cho đỡ tốn tiền. Vừa vào phòng em hỏi tôi:
– Hỏi được chưa ạ?
– Hỏi gì?
– Hỏi cậu bạn lớp em ấy.
– Chưa. Không gặp cậu ấy nên anh chỉ nhắn “N-Anh nhớ những chuyện ngày xưa của chúng mình lắm. Cậu có còn nhớ những chuyện đó không. N-Anh buồn quá!” rồi trả tiền đi về. Mai vào xem cậu ấy nhắn lại cái gì. Có nhớ những chuyện ngày xưa không. 🙂
– Anh hâm thế không biết. Mai lên lớp cậu ấy hỏi em thì em phải nói thế nào.
– Em nói em bị mất nic đó lâu rồi.
– Đúng là đồ dở hơi. Tự nhiên làm mọi thứ phức tạp. Ghét thế không biết.
– Hì hì. Bạn em đâu rồi.
– Người yêu nó đến rồi hai đứa nó đi ăn ốc rồi thì phải.
– Không rủ em đi à?
– Có.
– Sao em không đi.
– Anh ngồi ngoài kia chẳng nhẽ em đi một mình à? Hỏi thế mà cũng đòi hỏi.
– Hì. Tối nay sang ngủ cùng anh nữa không?
– Không. Mệt lắm.
– Sao mà mệt?
– Sang phòng anh không ngủ được.
– Không ngủ được thì dậy chơi cờ ca rô.
– Đồ… dê già.
– Đi. Học đi rồi sang nhé.
– Không.
– Thế anh đi về luôn đây.
– Ở đây. Ngồi xem em học bài, 10 giờ thì về.
– Không. Về muộn đi đường sợ con gái trêu lắm. Anh ở lại thì 10 giờ em đưa anh về xóm anh nhé.
Em tủm tỉm cười rồi cấu vào bắp tay tôi:
– Rất là đểu nhá.
– Đểu gì. Thế mà gọi là đểu thì đàn ông mười thằng thì chín thằng đều, còn một thằng thì cực đểu. Như anh đây này. Ha ha ha.
– Anh đi về đây. Có sang không?
– Không ……………. ………………. …………… …………. Nếu anh ở đây với em đến 10 giờ thì em sang. :”>
– Hì hì. Ok.
– Hi hi. :”>
Nhìn em cười xinh lắm. Hàm răng trắng bóc, mắt hơi híp lại, má hồng hồng, duyên duyên. Sau này em làm giáo viên chắc học sinh thích lắm. Em ra vò quần áo rồi vào lôi sách chuyên ngành ra học còn tôi thì chạy ra cửa hàng cho thuê truyện thuê mấy quyển Doremon về đọc trong lúc chờ em.