Đánh Đồn Có Địch - Chương 67
Nếu nói về cờ ca rô thì tôi gần như không có đối thủ, từ cấp 2 (lúc bắt đầu biết chơi) cho đến mấy năm học DH. Sau này đi làm thì không chơi bao giờ nên không biết trong tập đoàn có cao thủ nào ẩn giật thắng được tôi hay không. Chứ như mấy chú đã từng chơi với tôi một lần thì lần sau chỉ cần nhìn thấy tôi cầm tờ giấy gần giống với bàn cờ ca rô thôi là đã tháo dép cầm tay rồi chạy rẽ đất, chạy xa hàng trăm mét (đủ khoảng cách an toàn) mới dám đứng lại nghỉ nhọc và quay lại nhìn tôi, xong rồi… chạy tiếp ;)). Nên em N-Anh không phải là đối thủ của tôi. Nói thật, tôi thả cho ván nào thì được thắng ván đó. (Chém gió tí cho tỉnh ngủ các bác ạ. Thực ra tôi chơi giỏi lắm nhưng thua thằng Cường và hội bạn suốt. Đừng bác nào inbox rủ tôi chơi, hoặc chửi tôi :D).
Sau khi nhìn đồng hồ thấy chỉ còn 20 phút nữa là phải đưa em về, tôi nói với em:
– Mười giờ kém hai mươi rồi. Chơi mấy ván nữa thôi nhé.
– Vâng. Xong anh đưa em về nhé.
– Ừ. Hay là ngủ lại đây. Sáng mai về sớm.
Nghĩ đến cảnh nằm tụt phía dưới sì sụp với cái … mọng nước của em mà thằng em của tôi cứng ngắt.
– Không. Ngại với đứa bạn em lắm. Nhỡ nó lên lớp nói linh tinh.
– Ừ, mười giờ anh đưa về. Em đánh trước đi.
Ô với chả Ích. O…X…O…X…O…X….
– 4 trắng rồi này, em chặn đằng nào? Hè hè.
– Ui. Mải để ý dọc này mà không để ý. Anh chậm một nước nữa thôi là em thắng.
Đúng là cô giáo ngây thơ. Cờ ca rô thì bao giờ chẳng thế.
– Em nhắm mắt lại đi.
Em ngoan ngoãn nhắm mắt lại mà không nghi ngờ gì. Tôi ngồi sát lại với em rồi cầm tay em đặt vào chỗ đã cứng ngắc của mình.
Em mở mắt ra rồi rụt tay lại sau đó đập vào tay tôi:
– Anh chơi cái kiểu gì thế.
– Hì hì.
Em tủm tỉm:
– Nhưng mà sao tự nhiên cứng thế? :”> :”> :”>
– Chả biết. Chắc thắng mừng quá. ;))
Rồi tôi và em lại cắm cúi ích ích ô ô. ô ô ích ích…
– Em nhắm mắt lại đi.
Tôi ghé miệng vào hôn em rồi đẩy em nằm xuống giường. Hôn thật lâu và cuồng nhiệt. Rời môi em, không để em ngồi dậy tôi dịch miệng xuống dái tai em rồi liếm nhè nhẹ lên đó. Hơi thở em bắt đầu mạnh dần, tay em cầm bút đang đặt ở giường vừa thả bút ra thì tôi dừng lại. Tôi ngồi dậy lấy bút khoanh chỗ vừa chơi rồi đánh chữ X bắt đầu một ván mới và nói:
– Anh đi trước một lần xem sao. Em đi trước anh toàn thắng.
Em ngồi dậy tìm bút, sau đó quay sang tôi lườm lườm.
;)) ;))
Ván tôi đi trước kết thúc.
– Em nằm xuống tiếp nhé.
– Không. Em không nằm.
– Không nằm thì đứng vậy.
– Đứng đâu? Làm gì?
– Thì cứ đứng lên. Đứng dựa vào tường đi cho đỡ mỏi lưng. Hè hè.
Em đứng trên giường rồi tựa lưng vào tường. Tôi chạy xuống tắt điện.
– Ơ… sao anh lại tắt điện.
– Anh làm gì là việc của anh. Không búng, không véo và miễn sao lúc chơi ván mới có điện là được. Thua thì phải chấp nhận thôi. Hi hi.
Tôi chèo lên giường rồi quỳ dưới chân em kéo quần em xuống. (Ờ nhà em mặc chiếc quần ngố cạp chun). Em khom người xuống kéo quần lên rồi lại ơ a…
– Cái tay… Thua không được phản ứng. Lát em thắng anh đi rồi em sai anh làm gì anh cũng làm.
Tôi cầm tay em đặt lên đầu tôi rồi vạch đáy quần lót của em sang một bên. Bướm em vẫn còn khô ron. Mùi hương xà bông tỏa ra phảng phất chạm vào mũi tôi thơm lừng. Tôi đưa lưỡi liếm một vệt từ chỗ quần lót bị kéo chéo sang lên đến tận âm vật của em rồi lại cúi xuống liếm thêm vài vệt như thế nữa. Vừa liếm tôi vừa đẩy nước miếng ra đầu lưỡi. Em khẽ dang rộng và kiễng chân lên sau đó đẩy bướm về phía trước. Đến khi em bắt đầu rên lên khe khẽ, còn bướm em thì đã ướt nhẹp vì cả nước miếng của tôi và dâm thủy của em chảy ra thì tôi bỗng ngừng lại và chạy xuống công tắc bật điện…
Đám lông đen nhánh loăn quăn nổi lên giữa vùng đùi trắng ngần và hằn đậm sau miếng vải mòng ở đáy quần lót vẫn còn xộc xệch của em trông rất khiêu khích. Tôi thèm lắm nhưng cố nhịn. Cố tìm cách dụ em ở lại với tôi.
Em mở mắt ra, mặt em đỏ bừng, rồi vội cúi xuống kéo quần lên. Sau đó em ngồi bệt xuống vừa lườm tôi vừa cười tủm tỉm. Tôi giả bộ nghiêm túc và thêm một chút khẩn thiết 🙁 :
– 10 giờ rồi. Anh đưa em về nhé… Hay là… thôi, ở lại với anh chơi cờ tiếp. Nay lạ chỗ chắc anh chẳng ngủ được.
Em ngập ngừng một lúc rồi thỏ thẻ.
– Thế… anh phải đưa em về để em bảo bạn em đã không có nó chờ cửa. :”>
– Ừm… ;))
– Anh khôn lắm. :”>
…
Tôi lấy xe chở em về xóm trọ rồi đứng đợi em ở cổng xóm. Em chạy vào nhà lấy bộ quần áo, sách vở và bàn chải đánh răng rồi đi ra leo lên ngồi sau xe tôi. Tôi hỏi em:
– Người yêu bạn em về chưa?
– Vẫn ngồi đấy anh ạ.
– Hay đến không?
– Thi thoảng.
– Thế mọi lần em đi đâu.
– Em ngồi bên phòng chị hàng xóm.
– Từ giờ không phải sang nhà chị hàng xóm nữa nhé. Hì hì.
Em nhéo hông tôi:
– Anh khôn lắm.
– Khôn gì?
– Tại anh mà em hư như này đấy.
– Sao lại tại anh?
– Tại sao tí nữa anh biết. Tí nữa về chơi tiếp em cho anh biết tay.
– Định làm gì?
– Tí thì biết.
Về xóm, cả xóm đã đi ngủ. Thực ra tối đó cũng chỉ có phòng tôi và phòng thằng Minh ở xóm. 1 phòng đầu xóm, 1 phòng cuối xóm, tha hồ quậy…
Vào phòng em cất đồ rồi ra nhà tắm đánh răng và… chắc là rửa ráy luôn để chuẩn bị… chơi cờ…