Đánh Đồn Có Địch - Chương 59
(Phê rượu) Ngủ dậy trời đã sẩm tối, tôi nhặt vội quần áo rồi phi xuống nhà tắm. Mẹ tôi thấy thế gọi giật tôi lại:
– Nồi nước mẹ vừa mới đun đấy, múc ra mà tắm. Vừa tỉnh rượu dậy, tắm nước lạnh sao được hả con.
– Vâng.
Tôi cầm cái chậu nhỏ mang vào chắt lấy nửa nồi rồi bê vào nhà tắm pha ra thành một chậu lớn. Ở ngoài mẹ tôi vừa nhặt rau vừa hỏi với vào.
– Mai thằng Cường đi hả Xuân.
– Vâng. Mai nó lên máy bay.
– Thế đợt tới vẫn thuê trọ ở đấy hay tìm chỗ khác?
– Chắc con vẫn ở đấy thôi. Ở mấy năm rồi, giờ chuyện chỗ khác cũng ngại.
– Ừ. Thế cũng phải. Nhưng ở một mình à?
– Để con xem đã, lên lớp xem có thằng nào thì rủ đến ở cùng. Không thì ở một mình.
– Ừ, thôi tính thế nào thì tính.
Thời gian này tôi đi dạy thêm nên cũng có đồng ra đồng vào. Vì thế chuyện tiền học của tôi cũng trở lên nhẹ nhàng hơn với bố mẹ. Cơm nước xong tôi chạy ra nhà thằng Cường thì gặp mẹ em ngồi đó. Dạo này gặp tôi cụ bình thường rồi chứ không còn (có một khoảng cách) như dạo trước nữa. Tôi chào cụ xong rồi chèo lên gác xem nó chuẩn bị đồ đạc thế nào.
Hai thằng đang ngồi nói chuyện thì nghe thấy tiếng em dưới nhà. Thằng Cường bảo tôi:
– N-Anh đấy.
– Ừ. Tao biết rồi.
– Tao gọi lên đây nhé.
– Thôi, N-Anh sang chào mày chứ gặp tao đâu.
– Định quay lại thật à?
– Sao mày biết?
Thằng Cường nhìn tôi cười cười. Tôi nghĩ chắc trưa nay nó nghe nỏm được gì rồi. Tôi và thằng Cường đang nói chuyện thì em đi lên. Thằng Cường chào em:
– N-Anh à.
– Vâng, em sang chào anh Cường đây.
– Ừ. Em ngồi đây nhé, anh xuống ăn cơm cái.
Nói xong Cường cứt đi xuống dưới luôn. Đi qua tôi nó còn hích vai tôi một cái. Kể ra Cường cứt cũng buồn cười thật.
– Em ăn cơm chưa?
– Em ăn rồi.
– Mẹ em vẫn ngồi dưới nhà à?
– Không, mẹ em về rồi.
Em ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Em tưởng tối nay anh ngủ không dậy được cơ.
– Sao em lại nói thế?
– Thế lúc trưa anh không nhớ gì à?
– Có chứ. Anh nói tối nay anh đợi em ở đầu làng.
– Thế còn lúc mọi người về hết rồi, còn mỗi em và anh với anh Cường ấy. Anh có nhớ anh nói gì không?
Tôi nghĩ mãi mà không nhớ mình nói gì nữa. Tôi nghĩ bụng, chết bỏ mẹ, hay là say quá nói luyên thuyên gì với em cũng nên. Tôi nói bừa.
– Anh nhớ nhưng chuyện đấy để tẹo nữa ra ngoài kia anh nói lại cho em nghe.
– Thôi, nói luôn ở đây đi. Nói đúng thì em ra, không thì thôi.
Tôi nghĩ bụng. Lúc đó phê phê chắc là lại nói yêu đương nhớ nhung gì rồi. Chứ chuyện tình bạn giữa mình với thằng Cường hay chuyện học tập hoặc là chuyện về cô bé ôn thi chắc mình chẳng kể đâu. Mà có kể thì thằng Cường ngồi đó chắc cũng không để mình nói luyên thuyên với em. Tôi nắm tay em rồi phán bừa:
– Anh yêu em.
Em đỏ mặt, miệng khẽ tủm tỉm (chỉ một chút xíu thôi) rồi thì thầm:
– Anh đi ra đi. Em xuống nhà anh Cường ngồi một lúc, khoảng 10 phút nữa em ra.
…