Đánh Đồn Có Địch - Chương 58
Cái đồn thứ 3 đi qua rất nhẹ nhàng và gần như là không để lại bất kỳ một dấu vết nào trong cuộc đời tôi. Thế rồi mùa hoa gạo đến… Lúc này em đã ra bắc và đã là sinh viên năm đầu một trường ở HN. Và theo tôi biết em đã nhận lời yêu một cậu gần chỗ trọ với em. Cậu đó kém em một tuổi.
Trở lại câu chuyện…
Chắc các bạn vẫn nhớ, cách đó một năm. Ngày em về và tôi đứng từ bên nhà thằng Cường nhìn em nhưng em không nói gì đó…, Đó là ngày em về làm thủ tục đăng ký dự thi ĐH năm đó. Xong việc em lại trở vào Đà Nẵng rồi đến sát ngày thi em mới ra thi rồi ở lại luôn.
Dạo đó về quê tôi có thấy mẹ tôi nói chuyện về em, biết em đỗ ĐH tôi mừng lắm. Bởi thực lòng tôi vẫn còn yêu em nhiều và nhớ em lắm. Nhưng vì đã bao lần tôi níu kéo mà không thành vì thế tôi quyết tâm sẽ quên em bằng được. Sẽ không tìm cách để gặp em nữa. Sẽ không bao giờ viết cho em một chữ nào nữa. Tôi sẽ chôn chặt mọi thứ về em. Thời gian đó khổ lắm. Nhiều lần nhớ em quá, nhớ lại chuyện ngày xưa của tôi và em, nhớ kinh khủng, (nói ra thì xấu hổ nhưng thú thật) những lúc như thế tôi bèn chạy xuống nhà tắm thủ dâm để giải tỏa và để vượt qua bằng được cơn nhớ về em.
Thế rồi một ngày em viết thư cho tôi. Trong thư, câu đầu tiên là em hỏi tôi rằng:
“Anh đã có người yêu chưa?”.
Tiếp theo sau đó em tâm sự về cuộc sống của em sau khi xa tôi.
Cuối cùng em hỏi ý kiến của tôi về việc:
“Anh ơi, có một cậu bạn thích em. Cậu ấy đã nhiều lần bày tỏ tình cảm của mình nhưng em không có cảm xúc gì. Với cậu ấy em chỉ có một chút quý mến, một chút cảm tình. Còn thật sự với em thì cậu ấy còn quá trẻ con, còn em thì đã…”
Em bỏ lửng bằng dấu ba chấm. Cuối thư em nói cuộc sống của em hiện tại đã ổn định nhưng vẫn rất buồn, rồi em cho tôi địa chỉ lớp của em để tôi liên lạc.
“Em mong thư anh. Nếu anh có chuyện gì muốn tâm sự với em thì anh cứ viết cho em theo địa chỉ….”
Tôi đọc xong, suy nghĩ một hồi rồi cất lá thư đó đi. Tôi quyết định không hồi âm cho em. Và rồi mấy tháng sau, qua một người bạn của em, tôi biết được rằng sau khi không nhận được hồi âm của tôi, em đã nhận lời yêu cậu bạn kia. Tôi không buồn, mà còn thấy thật bình thường.
Ra tết. Thằng Cường được suất học bổng sang Pháp học 2 năm theo chương trình hợp tác đào tạo của trường nó. Ngày nó sắp đi tôi và nó say lướt khướt mấy ngày liền. Tuần đó em cũng về quê và sang chia tay thằng Cường.
Buổi tối chia tay bạn bè, thằng Cường làm 2 mâm trên gác nhà nó. Rượu vào lại nhìn thấy em ở ngay bên mình, bỗng dưng tôi thấy nhớ em khủng khiếp. Nhất là sau khi vừa bia vừa rượu mệt quá tôi chạy xuống gốc mít nhà thằng Cường đứng đái (Nói thật các bạn, cuộc đời tôi thì có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ và lần đứng đái đó cũng là một khoảnh khắc không thể nào quên). Mọi thứ về em hiện về và rõ mồn một trong tôi. Tôi nghĩ đến em, N-Anh ơi… đêm nào ở đây.
Vào nhà tôi ngồi xuống cạnh em. Em khẽ ngồi nhích người ra ngượng ngùng. Tôi hỏi em:
– Em nghỉ tết đến bao giờ?
– Mồng 10 ạ.
– Mai có đưa Cường ra sân bay cùng mọi người không?
– Chắc em không đi.
Tôi đánh liều, nói nhỏ:
– Tối nay, gặp anh được không?
Mặt em đỏ bừng rồi cúi gằm xuống. Tôi hồi hộp đợi em trả lời.
Vẫn gằm mặt xuống chiếu, hai tai ửng đỏ hẳn lên, em lí nhí:
– Ở đâu?
Tôi mừng như bắt được vàng. Cúi xuống, quay nhẹ sang em, tôi thì thầm:
– Anh đợi ở đầu làng nhé.
Em gật đầu rồi lặng lẽ quay đi, chẳng biết em nghĩ điều gì???