Đánh Đồn Có Địch - Chương 53
Sau ngày hôm đó lên HN mà tôi lo lắng đến mất ăn mất ngủ và rạc cả người. Cứ nghĩ đến chuyện em có bầu rồi bố mẹ em bố mẹ tôi chửi mắng hắt hủi hai đứa mà tôi lạnh hết cả sống lưng. Bởi gì chứ, thời đó mà để chuyện này xảy ra thì chỉ còn nước cả nhà bỏ làng mà đi vì nhục nhã các bạn ạ.
Cả tuần tôi chỉ nghĩ đến em rồi thương em, vì ở nhà giờ này chắc em cũng lo lắng và hoang mang lắm. Trên này tôi còn có thằng Cường chuyện ra chuyện vào nhưng em ở nhà thì chẳng có ai vì chuyện của tôi và em, em chưa từng chia sẻ với ai cả. Nghĩ đến cảnh em lủi thủi buồn bã một mình mà lòng tôi thắt lại.
Tối thứ 6 nằm mà không sao ngủ được. Sốt ruột quá tôi quay sang rủ thằng Cường về quê. Biết là cũng chẳng giải quyết được gì đâu nhưng ít nhất tôi về cũng để cho em yên tâm hơn.
– Mai học xong về quê đi Cường ơi.
– Mới đi được một tuần, về làm gì vội.
– Tao sốt ruột lắm. Mấy hôm nay không hiểu có chuyện gì mà tao nóng hết cả ruột.
– Giờ thì có chuyện đéo gì. Mày chắc lại nhớ cái N-Anh chứ gì? Thôi để tuần sau thì về. Về nhiều các cụ chửi chết.
Nó nhắc đến bố mẹ làm tôi thấy nhụt trí và xuôi xuôi. Nhưng rồi nằm xuống lại nghĩ đến em và lo lắng. Tôi đành nói thật với nó. Biết đâu trong lúc mình đang cuống chẳng nghĩ được gì, nó tỉnh táo hơn, có cách gì thì sao.
– Mày đừng nói cho ai nhé. Đợt vừa rồi tao và N-Anh quan hệ với nhau. Giờ tao đang lo N-Anh có bầu.
Đang nằm thằng Cường bật dậy với công tắc điện bật lên rồi nhìn tôi hoảng hốt:
– Dm, cái gì???? Thế nó nghén rồi à?
– Không. Nhưng vừa rồi tao cho vào. Giờ đang lo. N-Anh chắc cũng lo lắm.
– Dm mày liều thế. Giờ phải làm thế nào?
– Tao đang chưa biết phải làm thế nào. Nên định mai về cái xem sao.
– Ừ, thế mai tao với mày về. Dm, mày liều thật.
Tối đó mình không ngủ đã đành còn thằng Cường cũng chẳng ngủ được thì phải. Không biết nó đang lo lắng cho mình hay nó sợ mọi chuyện vỡ ra thì nó cũng bị liên lụy. Khổ bạn cứt thật.
Hôm sau học xong tôi và thằng Cường gấp rút về quê. Về đến nhà tôi phi thẳng ra nhà nó rồi bảo nó gọi em sang.
Em đi vào trong nhà gặp tôi, còn thằng Cường vác cái ghế gỗ ra sân ngồi trầm tư, vừa để tôi và N-Anh nói chuyện vừa để canh bố mẹ nó về luôn. Theo tôi vào buồng nhà thằng Cường em ngồi xuống giường rồi hỏi tôi:
– Sao anh lại về tuần này.
– Anh lo quá. Cả tuần chẳng làm được cái gì. Chỉ sợ em ở nhà làm sao. Em có thấy bụng to lên không?
Em tủm tỉm cười rồi quay sang véo nhẹ vào mũi tôi.
– Làm sao mà bụng to nhanh như thế được. Em có rồi.
– Cái gì?
Tôi tưởng em nói có bầu nên tôi hoảng hốt.
– Có… cái của đàn bà ấy.
– Là cái gì?
– Kinh nguyệt. Có kinh thì tức là không có bầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Quay sang ôm em thật chặt vào lòng. Em đẩy tôi ra rồi nói:
– Bỏ em ra, anh Cường đi vào bây giờ.
– Ừ. Anh mừng quá. Thế mà cả tuần cứ lo em “bị” có thai.
– Lo thật à.
– Ừ. Tưởng phen này hai đứa bỏ làng mà đi.
– Hì hì.
– Về nhiều thế bố mẹ không nói gì anh à?
– Anh nói dối để quên quyển sách. Tối nay đi chơi nhé.
– Em đang bị, bẩn lắm.
– Đi chơi nói chuyện thôi.
– Vâng, thế chơi ở đâu.
– Sang đây, rủ Cường đi mua kem rồi lên trần ngồi nói chuyện.
– Vâng, thế cũng được, thôi em đi về nhé. Bố mẹ anh Cường chắc sắp về rồi.
– Ừ.
Em về, tôi gọi thằng Cường vào rồi kể lại chuyện cho nó nghe. Nghe xong mặt nó giãn hẳn ra rồi chửi tôi liều liếc, này nọ.
– Dm, nhớ đời nhé. Sợ chưa?
– Ừ. Sợ rồi. Ra tao chơi tí rồi ra sân trường đá bóng đi.
– Ừ, chờ tao khóa cửa phát đã.
Thời gian sau đó, tình yêu của tôi và em ngày cằng gắn bó và khăng khít hơn. Mọi chuyện cứ diễn ra đều đều như bao đôi yêu nhau khác. Có lúc giận hờn, có lúc thăng hoa nhưng cũng không có gì quá đặc biệt và đáng để kể…
HAI NĂM SAU:
Khi tôi bắt đầu đi thực tập ngoài công trường, thì em cũng dậm dịch chuẩn bị àm hồ sơ đăng ký thi DH. Đây là thời điểm quy chế thi bắt đầu thay đổi rất nhiều nên em không có nhiều lựa chọn như tôi ngày xưa. Thời gian này gia đình hai bên đã biết việc tôi và em yêu nhau nhưng không ai cấm đoán điều gì. Bố mẹ tôi thì nói nhà tôi và nhà em đều là nông dân, vì thế nếu hai đứa lấy nhau thì ông bà cũng dễ nói chuyện. Còn bố mẹ em, qua lời em kể thì các cụ cũng chỉ nói em phải giữ gìn và tập trung thi cử cho thật tốt chứ không mắng nhiếc gì em. Một lần em hỏi tôi:
– Anh ơi. Anh thích em làm nghề gì?
– Em thích làm nghề gì?
– Em thích giáo viên và kế toán.
– Vậy em làm giáo viên đi.
– Vâng, thế em đăng ký thi sư phạm 1 nhé.
– Ừ. cố lên nhé.
– Vâng. Em sợ trượt lắm. Nếu trượt chắc em chẳng yêu anh nữa đâu?
– Sao lại thế?
Em im lặng một hồi rồi không trả lời câu hỏi của tôi mà lái sang vấn đề khác.
– Em theo dì em đi làm công nhân rồi lấy chồng luôn.
– Trượt thì năm sau thi tiếp.
– Thi tiếp thì bao giờ mới học xong. Anh đợi làm sao được.
– Bao lâu anh cũng đợi…
Kỳ thi năm đó kết thúc. Em làm bài không được tốt lắm nhưng cả tôi và em vẫn luôn hi vọng. Bởi nếu em đỗ tôi và em sẽ được gần nhau hơn, tương lai hai đứa sau này cũng sẽ tốt hơn. Và quan trọng là em không phải buồn.
Trên HN ngày nào tôi cũng ngóng tin tức từ các trường em thi. Rồi ngày công bố kết quả đã đến. Lúc này đã có dịch vụ xem điểm qua các cửa hàng Internet. Ghi số báo danh vào giấy rồi đưa họ tra cho mình.
Mặt tôi tối sầm lại khi ông chủ quán hỏi:
– Có phải Nguyễn N-Anh không?
– Vâng đúng rồi.
– Toán …, Văn …, Anh ….
Tôi nhẩm tính nếu so với điểm đầu vào năm trước thì em thiếu đến gần chục điểm. Tối đó tôi ngồi một mình trong phòng buồn bã. Biết em ở nhà cũng mong tin lắm nhưng tôi chẳng dám ra gọi về cho em vì sợ nghe xong em buồn. Mà tôi thì không có ở bên cạnh em.
(Lúc này bên nhà thằng Cường đã lắp điện thoại cố định, cả xóm nghe nhờ điện thoại nhà nó).
Cuối tuần, tôi và thằng Cường đạp xe về quê. Mọi lần sao tôi háo hức đến thế vậy mà hôm nay sao tôi chẳng muốn gặp em chút nào. Tôi vẫn nhớ em, nhớ lắm. Vẫn muốn gặp em, muốn nhiều lắm chứ nhưng chỉ sợ nghe xong em của tôi buồn. Mà tôi thì… Tôi sợ nhất điều đó……….