Đánh Đồn Có Địch - Chương 51
Thấy bố thằng Cường đang từ trong nhà đi ra, em cuống cuồng:
– Anh ơi… bác Thịnh đang ra đây… làm sao bây giờ?
Mình cũng đang cuống cuồng không biết làm sao thì bỗng tiếng thằng Cường gọi to:
– Bố. Bố. Bố ơi.
Ông Thịnh đứng lại rồi trả lời.
– Gì thế?
Thằng Cường chạy ra sân
– Con nhờ tí?
Rồi thằng Cường chạy hẳn ra gần chỗ bố nó.
– Việc gì, tao ỉa xong thì nhờ.
– Con phải đi luôn bây giờ?
Ông Thịnh quay hẳn người lại.
– Việc gì.
– Cho con ít tiền con đi sinh nhật bạn con luôn không có chúng nó chờ.
– Lúc nãy ăn cơm sao không nói luôn.
Ông Thịnh cằn nhằn rồi móc ví ra. Có lẽ do trời tối, không nhìn rõ tiền nên ông Thịnh đi lùi lại vài bước và ghé sát vào ô cửa sổ nơi có ánh đèn từ trong nhà hắt ra rồi giơ ví lên lấy tiền đưa cho thằng Cường.
– Con xin.
– Đủ chửa?
– Rồi ạ.
– Đi ra đường gặp bác Thoan thì nhớ bảo vào nhà chờ bố một tí nhé.
– Vầng. Thôi con đi đây.
Mình biết đó là chủ ý của thằng Cường, nó cố tình kéo dài thời gian để mình và N-Anh tìm chỗ ẩn (Bạn cứt lúc nào cũng tốt thế đấy). Thế nên tranh thủ lúc đó mình vơ vội quần áo của mình và em rồi kéo tay em theo mình ra sau đống rơm.
Chạy ra sau đống rơm em cuống cuồng tìm chiếc quần lót được cuộn tròn một đống cùng với quần áo của hai đứa rồi mặc vội vào người. Xong xuôi em ngồi phịch xuống chân đống rơm và ôm ngực thở gấp.
– Anh ơi… hù… hù… em sợ quá. Chết mất anh ạ.
– May quá. Không có thằng Cường thì… phù phù.
– Đi về luôn đi anh.
– Ngồi đây một lúc nữa.
– Thôi, em sợ lắm rồi. Lần sau… chúng mình thôi không ra đây nữa anh nhé.
– Không ngồi đây thì ngồi được ở đâu?
– Sang vườn nhà em cũng được. Ở đây em sợ lắm rồi. Hai bác ấy mà biết thì chúng mình chỉ có nước chết. Hù… hù… giờ vẫn còn run. Thôi đi về đi anh.
…
Sau lần đó, mình và em quyết định không sang vườn nhà thằng Cường nữa. Hai đứa định rằng sang vườn nhà em nhưng cũng không ổn vì vườn nhà em gần sân nhà thằng Cường nên vẫn bị ánh sáng rọi vào, vì vậy mà cả một thời gian dài sau đó tôi và em không được quan hệ với nhau. Những tối hẹn em ngoài chân đê cả hai thèm lắm. Nhớ nhau lắm nhưng em cũng chỉ cho tôi thọc tay vào và mân mê bướm em thôi chứ em không dám cởi quần ra.
Những buổi như thế bướm em ướt nhẹp, có lần thèm quá tôi rút ngón tay vừa chọc vào bướm em ra và vẫn còn ướt đẫm dâm thủy rồi đưa lên miệng mút. Ban đầu em giật tay tôi lại, rồi rằng tay tôi đưa lên mũi ngửi để “xem của em có mùi gì không đã”, và rồi một thời gian sau việc đó trở lên bình thường mỗi khi tôi và em gặp nhau. Tôi thèm em lắm, chắc em cũng vậy cho nên một lần em mân mê chim tôi làm nó rỉ nước. Thấy thế em liền rút ngón tay ra rồi đưa lên miệng mà mút sạch sẽ ngon lành. Tôi trêu:
– Sao nay liều thế?
Em gục đầu vào vai tôi thủ thỉ:
– Em nhớ anh lắm… thèm anh lắm ý… chẳng chịu được
Tôi nghĩ bụng, giờ mà có cơ hội nhất định tôi sẽ được em cho… hôn bướm, và em… nhất định em cũng sẽ chiều tôi… hôn lại…
Thế rồi cái khó ló cái khôn. Buổi chiều cuối tuần về quê, tôi và thằng Cường ra sân trường cấp 2 gần nhà đá bóng đến tối muộn mới về. Đá xong hai thằng ngồi nghỉ thì trời tối mịt nhưng vẫn chẳng thấy ai ra khóa cổng trường, cửa phòng lớp học thì cánh còn cánh mất và mở toang hoang. Tôi nẩy ra ý định, tối nay đưa em ra đây, như thế có lẽ là hợp lý nhất. Bàn giáo viên sạch sẽ, em nằm ở trên còn tôi đứng dưới nâng chân em lên, cúi xuống và… Nghĩ đến đó thôi mà tôi đã cứng ngắc rôi. Tôi giục thằng Cường:
“Về đê cứt ơi, tối nay tao bận…”
…