Đánh Đồn Có Địch - Chương 49
Tình yêu công nhận diệu kỳ, nó cuốn cả tôi và em vào cõi thiên thai, mải mê khám phá mà quên đi hết tất cả mọi thứ xung quanh. Mặc cho gió đêm vẫn thổi rì rào, mặc cho côn trùng đua nhau than thở,… lúc này tôi chỉ còn biết có một mình tôi và em đang lênh đênh giữa vô vàn nhục cảm yêu thương.
Gỡ bỏ chiếc quần đang mặc, tôi cầm lấy tay em rồi đưa xuống khu vực hạ bộ của tôi. Em ngượng ngùng giật tay lại.
– Anh ơi… sao nó cứng… và trơn thế.
– Anh cũng không biết… chắc tại yêu em.
Chính hơi thở của tôi lúc này cũng còn trở lên gấp gáp dập dồn. Cảm xúc lấn áp nên tôi trả lời lung tung. Lần đầu tiên… chắc ai chả vậy. Rồi tôi lại cầm lấy tay em và đặt lại vào đó. Bàn tay em hờ hững đặt nhẹ vào chim tôi, nhưng không hề nhúc nhích.
Kéo quần em xuống tôi thọc cả bàn tay vào trong quần lót của em rồi để im một lúc. Ẩm ướt và mềm mại quá. Sau vài giây cảm nhận tôi nghĩ bậy bạ, có lẽ đây chính là cái mà người ta hay gọi là lô`n đây. Nếu thế lôn` em ướt lắm, ướt nhất trong tất cả các cái lôn` lúc này. Đám lông mu loăn quăn của em cọ nhẹ vào nòng bàn tay tôi, vài chiếc phía dưới còn thò ra dắt hẳn vào các kẽ ngón tay, thật kích thích. Ngón tay tôi bắt đầu cử động lên xuống nhẹ nhàng rồi lại cong lên gãi nhẹ vào bướm em… trơn tuột…
Tò mò tôi rút tay ra đưa lên mũi ngửi. Em ngăn tôi lại…
– Anh ơi đừng… bẩn lắm.
– Anh thử.
– Không… anh đừng làm thế… ngại lắm.
Nồng nồng ngai ngái một mùi nhưng cuốn hút vô cùng.
– Ngọc ơi sao em… ướt thế.
– Em… em không biết. Chắc… là tại anh chạm vào. Hôm rồi cũng thế…
– Thật à?
– Ừm…
Em gật đầu rồi nhắm mắt đón nhận nụ hôn của mình. Gỡ chiếc quần lót ra khỏi người em, tôi từ từ nằm đè lên em rồi đưa chim xuống…
– Ư… anh ơi… em sợ lắm.
– Anh cho vào nhé…
Em nhìn tôi vài giây rồi mím chặt đôi môi, khép hàng mi lại sau đó gật đầu và nằm im đợi chờ. Toàn thân em cứng đờ căng thẳng.
– A… Anh…
Mặt em nhăn lại.
– Sao thế N-Anh? Em… đau à?
– Em sợ lắm Xuân ơi. Nhẹ thôi anh nhé… Em đau… không chịu được.
Tôi lại từ từ nhích thêm chút nữa. Hàm răng trắng muốt bặm chặt xuống môi, em bật khóc. Chim tôi chui tọt vào trong.
– Ự… ự… ự… ự…
Tay em cấu chặt lưng tôi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Chắc em đau lắm. Giữ nguyên vị trí tôi cúi xuống ngậm vào môi em. Mặn mặn… Em đưa tay lên ôm đầu tôi xuống.
– Em đau lắm… Xuân ơi. Ự… ự… ự… Đừng cử động nữa. Em không chịu được nữa rồi.
Tê rát đầu chim tôi khẽ nhúc nhích em lại bặm môi và cấu vào lưng tôi chặt hơn. Mồ hôi ngấm xuống làm những vết cấu sót rặt lưng tôi. Lần đầu… thật không như tôi tưởng.
– Rút ra… Rút ra… em đau lắm. Ự… ự.. ự.. Em không chịu được nữa đâu. Ự… ự…
Rút chim ra khỏi người em, tôi cúi xuống ngậm hai núm vú của em rồi tiếp tục mút. Bỗng thấy tay em nắm nhẹ chim tôi rồi lại nhả ra.
– Anh ơi… máu… anh bị chẩy máu rồi.
– Không phải đâu. Của em đấy… Em đỡ đau chưa?
Rồi như hiểu ra từ nay mình đã không còn con gái. Tủi thân… em bật khóc nức nở. Và lại cấu chặt vai tôi. Thương em lắm… Bởi em, vốn dòng gia giáo ngoan hiền, nhưng con gái… ai chẳng một lần.
Tôi cúi xuống lau nước mắt cho em rồi thề thốt…
Gió thổi rì rào, còn em nằm im ôm tôi suy nghĩ…
– Cho anh tiếp nhé.
Em gật đầu.
Kê đầu chim vào cửa mình em, tôi từ từ ấn xuống. Tách đám lông mịn chim tôi chui tọ vào trong.
– Em còn đau không?
– Vần còn đau, nhưng một tí thôi…
Tôi bắt đầu nhấp thật chậm và khẽ khàng. Đùi em từ từ mở ra đón nhận thân tôi. Chưa đầy một phút sau cảm giác căng tức toàn khu hạ bộ, không chịu được nữa tôi vội rút chim ra khỏi người em rồi từng đợt tinh khí xối xả tuôn ra. Đổ gục xuống, tôi ôm em rồi thở phì phò.
– Cái… gì… cái gì thế anh? Ướt hết bụng em rồi?
– Anh xuất tinh rồi N-Anh ạ.
Em ôm chặt lấy tôi, ghé miệng vào tai tôi thì thầm lo sợ:
– Đừng bỏ em nhé.
Tôi chắc nịch:
– Không bao giờ đâu.
…
Ngồi dậy tôi lấy áo lau sạch người em, sau đó chờ em hết đau rồi hai đứa mới đứng dậy đi về. Về nhà tôi đi thẳng lên gác, bật đèn lên rồi viết vài dòng cho em.Viết xong…, tôi nhìn xuống chiếc áo đang mặc trên người… một vệt máu đào loang lổ vẫn còn chưa khô.