Đánh Cuộc (NTR, Training) - Phần 2
Buổi tối, Rất Nhiều Tiền nhận được clip xong, xem qua sơ sơ, cười nhìn Vương Bột nói: “Không kém nha, trước nói cần 1 năm, không ngờ anh chỉ dùng 9 tháng để hoàn thành đánh cuộc. Giờ lại chỉ cần 1 tháng để cô ả này nghe răm rắp lời anh. Dù tôi đưa anh 10 triệu, nhưng đúng như anh nói vậy, chỉ cần 5 triệu là đủ rồi … thậm chí cả 5 triệu còn chưa xài hết. Xem ra, anh rất biết cách tiêu tiền cho đàn bà.”
Nói xong, Rất Nhiều Tiền cũng gửi cho hắn 1 clip. “Đây là là cô ả anh nhìn thấy lần trước, đoán chừng đây là người đàn bà đẹp nhất anh từng thấy, hahaha. Được rồi, tiếp theo là bắt đầu ván thứ 2 đi.”
Loáng sau, Rất Nhiều Tiền lại gửi đến cho Vương Bột 1 tấm hình, người phụ nữ trong hình là Vương Tuyết, là bà xã của Trần Vinh, 1 trong 5 tên bạn chí cốt của hắn, cũng là hình từ Weibo của hắn.
“Lần này độ khó gia tăng đó nha. Sao? Cần bao nhiêu tiền, bao nhiêu thời gian để giải quyết cô ta?”
Vương Tuyết cùng Triệu Nhã tuy rằng đều là tốt nghiệp đại học, nhưng Triệu Nhã chỉ là bằng cử nhân (dis, mềnh cũng cử nhân) nên chỉ có thể làm nhân viên văn thư các loại, mà Vương Tuyết là bằng thạc sĩ, hiện giờ đang ở 1 công ty đại lý bán hàng làm quản lý thương mại, chủ yếu phụ trách phần bán hàng ra bên ngoài, bất kể là thu nhập hay văn hóa đều cao hơn Triệu Nhã rất nhiều. Không chỉ có vậy, Vương Tuyết còn là một người đẹp tuyệt sắc. Trước kia đi học, cô ta luôn là người đẹp nhất nhì trường. Chính vì mọi mặt đều rất xuất sắc, nên con người cũng có chút kiêu ngạo.
Trần Vinh và Vương Tuyết là hàng xóm, từ nhỏ đã rất thích nàng. Đáng tiếc, cho dù như vậy, ban đầu hắn dùng hết tâm trí sức lực, tốn suốt 10 năm theo đuổi Vương Tuyết, cô ta cũng không thèm để ý đến hắn. Đến khi lên đại học, Vương Tuyết rất nhanh liền lui tới với 1 tay con nhà đại gia. Cho dù vậy, Trần Vinh vẫn bám sát không tha. Sau đó, tay đại gia lắm tiền kia có niềm vui mới, Trần Vinh mới nhân lúc Vương Tuyết đau đớn khổ sở nhất mà tấn công, mới bắt lại được lòng người đẹp. Hai người yêu nhau đến khi tốt nghiệp, thủy chung không rời, đến cả cãi cọ cũng chưa từng có, rốt cuộc tu thành chính quả, tốt nghiệp xong liền bước lên xe hoa. Cho đến giờ, cuộc sống hôn nhân vẫn thủy chung, hòa hợp son sắt.
Bởi vì Vương Tuyết từng bị người có tiền vứt bỏ một lần, ở trong mắt Rất Nhiều Tiền, loại đàn bà này đối với người có tiền nhất định là căm ghét đến tận xương tủy, hơn nữa tình cảm 2 vợ chồng cũng rất vững bền, cho nên mới nói là độ khó gia tăng.
“Y như cũ, 5 triệu 1 năm.” Vương Bột sau khi suy nghĩ 1 chút, lạnh nhạt đáp.
“Xem ra anh rất có lòng tin vào mình đấy nhỉ. Được, tôi cũng không thiếu 5 triệu này, đúng quy củ, 10 triệu, 1 năm, mỗi ngày báo cáo tiến độ công tác cho tôi. Tiền tôi sẽ chuyển khoản cho anh vào ngày mai.”
“Rất Nhiều Tiền.” Thấy Rất Nhiều Tiền chuẩn bị đóng webcam, Vương Bột chợt kêu 1 tiếng.
“Còn có việc sao? Tôi đang muốn nhanh nhanh xem clip anh gửi đây. Anh cũng tranh thủ xem clip tôi gửi cho anh đi, đúng rồi, nhớ gọi Triệu Nhã coi chung, tránh lúc đó quay gãy ty đó, haha.”
“Rất Nhiều Tiền, tôi không phải người ngu. Anh khích tôi, thực tế là cũng liên quan đến chính bản thân anh đúng không?”
“Ý gì?” Vẻ mặt của Rất Nhiều Tiền không thay đổi.
“Trên thực tế, anh lợi dụng phương pháp của tôi, để theo đuổi cô gái anh mong ước đúng không? Lần trước tôi thấy cô gái kia, chính là người anh không chiếm được trước đó?”
Nghe Vương Bột nói vậy, Rất Nhiều Tiền bật cười khẽ. “Đúng là người thông minh. Không sai, anh đoán chính xác.” Nói xong, gương mặt Rất Nhiều Tiền trở nên lạnh lùng. “Lần đầu tiên thấy nàng, tôi đã thích nàng. Có điều, khi đó nàng đã có người yêu. Bất kể tôi tốn bao nhiêu tiền cho nàng, nàng cuối cùng vẫn không có lựa chọn tôi.”
Nói xong, Rất Nhiều Tiền mỉm cười. “Ban đầu tôi chọn Triệu Nhã, chính là vì 2 người bọn họ rất giống nhau. Quả nhiên anh không để cho tôi thất vọng. Bây giờ, anh đã lấy được thứ anh muốn, mà tôi cũng có được thứ tôi muốn. Có điều, tôi còn có mong muốn khác, anh cũng thế. Cho nên, chúng ta có thể tiếp tục, đúng không? Tôi rất am hiểu kiếm tiền, nhưng không am hiểu đối phó với đàn bà. Mà anh so với tôi, lại vừa hay hoàn toàn ngược lại, anh rất am hiểu đối phó với đàn bà, nhưng không biết kiếm tiền. Cho nên, chúng ta mới kết hợp lại, bổ sung cho nhau.”
Vương Bột gật đầu nói. “Giống như tôi suy nghĩ. Đã như vậy, thời gian 1 năm anh không cảm thấy quá dài sao?”
“Ồ? Thời gian không phải do anh định ra sao?”
“Đó là vì tiền ít. Tiền ít có cách của tiền ít. Tiền nhiều đương nhiên sẽ có cách tốt hơn. Nếu là có 10 triệu, tôi có 70% nắm chắc làm xong trong nửa năm. Nếu có 20 triệu, tôi có 50% khả năng chỉ dùng 4 tháng.”
“Vậy nếu tôi cho anh 40 triệu, anh có chắc chắn 100% chỉ cần dùng 4 tháng không?”
Thấy Vương Bột gật đầu, Rất Nhiều Tiền liền nói tiếp.
“Tốt lắm, tôi cho anh 50 triệu. Như lần trước, thắng tôi sẽ cho anh thêm 50 triệu, nếu thua, anh chỉ cần nói xin lỗi tôi là được.” “Tôi sẽ không thua, trên thế giới này không tồn tại thứ ái tình không mua được.”
Rất Nhiều Tiền cười rất vui vẻ. “Anh biết không, tôi thích nhất là sự tự tin này của anh!”
Chat xong, Vương Bột mở clip Rất Nhiều Tiền gửi cho mình, quả nhiên như hắn nghĩ, đẹp không thể tưởng tượng nổi. Clip không quá dài, chỉ là 1 clip thủ dâm thôi, nhưng đã để cho máu nóng sôi sục. “Quả nhiên, người có tiềng gặp được người đẹp cũng không phải loại cấp bậc như mình thấy.”
Trải qua hơn nửa năm phát triển, hiện giờ lượng khách hàng tháng của spa đã tăng gấp đôi lúc mới khai trương, kỹ thuật viên cũng tăng gấp đôi, có điều … lượng khách hàng tháng là từ 20 người lên 40 người, mà kỹ thuật viên tăng là vì không có khách mấy, làm nhân viên tiếp khách hay kỹ thuật viên đều là ngày ngày chơi điện thoại cầm tiền lương, nên mấy nhân viên tiếp khách đều xin chuyển thành kỹ thuật viên, Vương Bột cũng đồng ý. Về phần tiếp đãi, khi nào có khách đến phiên ai người đó tiếp.
Mặc dù spa vẫn lỗ đều đều, nhưng đó không phải là vấn đề với Vương Bột, hơn nữa hắn còn tăng lương cho nhân viên và Triệu Nhã. Hiện giờ nhân viên mỗi tháng 6000, mà Triệu Nhã trực tiếp tăng đến 20.000, cộng thêm tiền điện nước, spa hàng tháng tốn hết 100.000. Mặc dù lỗ lớn, nhưng tiệm spa này đối với Vương Bột mà nói, là cực kỳ quan trọng, bất kể là hiện tại hay tương lai, tiệm spa này đều là nơi che giấu lý tưởng nhất. Cho nên, khi Rất Nhiều Tiền chuyển thêm 10 triệu, Vương Bột liền rút ra 6 triệu mua 1 căn nhà 4 tầng, 1 hầm cùng 3 nhà để xe, trong đó diện tích mỗi tầng cũng gần 350m2. Sau đó hắn bỏ ra 2 triệu để tu sửa, qua hơn 1 tháng, tiệm spa mới khai trương.
Ngày hôm sau, Vương Bột đi mua 1 sim điện thoại, sau đó bắt đầu gọi khắp nơi tìm các công ty bán mỹ phẩm, trong 1 ngày hắn liên hệ 8 công ty, hơn nữa còn ‘vô tình’ tiết lộ mình định mua 10.000 bộ mỹ phẩm có giá 200 trở uống, 1000 bộ mỹ phẩm 1000 trở xuống, cùng các vật dụng lẻ tẻ, tổng giá trị khoảng 8 triệu, nửa năm mua 1 lần. Xử lý xong 8 công ty kia, trời cũng đã tối. Vương Bột về nhà, lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trần Vinh.
“Alo, a Vinh à.”
“A Bột đấy à, trễ thế này còn có chuyện gì thế?”
“Hai chuyện. Thứ nhất là hẹn mọi người thứ 7 này ra ngoài nhậu, việc thứ 2 là tính mượn tiểu Tuyết nhà anh 1 chút.”
“Chuyện thứ nhất không thành vấn đề. Chuyện thứ 2 … Buổi tối nay tôi muốn ân ái với tiểu Tuyết mà, thật không cho mượn được.”
“Yên chí, sáng mai tôi mới cần dùng. Không làm lỡ việc anh.”
“A à … Không cần dùng buổi tối thì dễ thôi. Tiểu Tuyết, Vương Bột gọi em này.”
Không mấy giây sau, đầu bên kia truyền đến tiếng của Vương Tuyết: “Alo, Vương Bột à, tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Anh tính đi mua cái xe, em không phải rất có nghiên cứu trong vụ này sao, cho nên muốn em đi giúp anh xem thôi mà.”
“À … Bình thường thì không sao, nhưng mà, ngày mai tôi có một vụ làm ăn rất lớn cần làm, thật sự không có cách nào để xin nghỉ được, thật ngại quá.”
“Ài, công việc quan trọng hơn, thôi anh tự đi cũng được.”
“Thật ngại quá!”
Cúp điện thoại, Vương Bột cũng không vì Vương Tuyết từ chối mà tức giận, ngược lại còn khẽ nhếch môi cười. Vương Tuyết từ nhỏ đã thông minh, xinh đẹp, có thể nói là từ bé đến lớn cô đều là tâm điểm chú ý của mọi cặp mắt, nên con người cô ta rất kiêu ngạo. Mặc dù đã kết hôn với Trần Vinh, bình thường khi mọi người tụ tập cô cũng đi, nhưng trên thực tế, cô ta từ trước đến giờ chưa từng đem Vương Bột cùng mấy người kia để vào mắt. Cho dù ngày mai không có việc gì, cô ta cũng sẽ tìm cớ gì đó để cự tuyệt.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại Vương Bột mới mua reo chuông. “Alo, ai gọi đó?”
“Chào ngài, xin hỏi có phải là Vương tiên sinh không ạ? Tôi là quản lý kinh doanh của công ty Hâm Phát, họ Vương.”
“À vâng, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Là thế này, tôi nghe nói ngài tính mua một ít sản phẩm làm đẹp đúng không ạ? Công ty chúng tôi là đại lý độc quyền tại H tỉnh của công ty mỹ phẩm Hana trứ danh của Hàn Quốc. Nếu thuận tiện, hi vọng ngài có thể cho biết vị trí hiện thời của ngài ở đâu, tôi hi vọng có thể gặp mặt giới thiệu cho ngài 1 ít sản phẩm của công ty mỹ phẩm Hana, chỉ mất của ngài vài phút thôi ạ. Tôi …”
“Rồi rồi. Này, cô có biết về xe cộ không?”
“À, tôi có nghiên cứu chút ít.”
“Tôi chút nữa tính ra salon mua xe. Cô đến đó gặp tôi nhé.”
Nói xong, Vương Bột cúp điện thoại. Khi hắn gần đến đích, người kia đã gọi lại.
“Vương tiên sinh, tôi đã đến, xin hỏi ngài đang ở đâu?”
“Tôi sắp đến rồi.”
“Vậy ạ, vậy tôi sẽ chờ ngài ngay ngoài cửa. Hôm nay tôi mặc một bộ màu xanh da trời, rất dễ nhận ra.”
Không tới 1 phút sau, Vương Bột đến nơi, nhìn bóng người mặc đồ màu lam kia, hắn lần nữa lạnh nhạt nhếch môi cười.
“Vương Tuyết!”
Vương Tuyết quay đầu. “A, Vương Bột. Sao anh lại đến đây? A, anh xem trí nhớ của tôi đấy, mới tối qua anh của nói hôm nay phải đi xem xem mà.”
“Không phải em nói hôm nay có khoản làm ăn lớn sao?”
“Đúng vậy, ông chủ kia nói một hồi sẽ đến xem xe, tôi đang ở đây chờ ông ta đó.”
“A, à, à.” Vương Bột gật đầu. “Vậy em không cần đợi thêm nữa đâu. Nếu anh đoán không sai, ông chủ mà em đang chờ, chắc là anh đó…”
“Anh?” Vương Tuyết lộ vẻ khiếp sợ.
Vương Bột gật đầu một cái, sau đó lấy điện thoại ra nhìn số gọi đến. “Không sai, chắc là vừa rồi em dùng số công ty gọi phải không, nên không thấy hiện tên em trong đây. Mà trùng hợp anh gần đây cũng có rất nhiều người tìm cách liên hệ, cho nên anh phải mua 1 sim chuyên dùng trong công việc.”
“…., anh muốn mua 4 triệu tiền mỹ phẩm?” Vương Tuyết không tin lắm hỏi lại một câu.
Vương Bột gật đầu nói. “Đúng vậy, em cũng không phải không biết, cô anh mở 1 tiệm spa, nhờ anh tạm thời trông giúp. Triệu Nhã chính là quản lý tiệm đó. Mấy hôm trước, cô anh có nói với anh phải mở rộng hơn. Anh bây giờ đã trùng tu xong hơn nửa, nằm ngay mặt tiền đường Nguyên Giang đó. Anh đi mua mỹ phẩm cho tiệm spa mới dùng.”
“Đường Nguyên Giang… Cái tiệm spa 4 tầng không tính hầm đó là cô của anh mở sao?”
“Ừ, sau này chỗ đó chính là tiệm chính. Không chỉ có vậy, cô anh còn tính ở đường Nghênh Tân cũng mở 1 chi nhánh, đang bảo anh đi tìm địa điểm.”
Nói xong, 2 người cũng đi vào salon xe. “Anh trước giờ chẳng hứng thú gì với xe cộ cả, nhưng bà cô anh vì muốn anh có thể diện mà đi gặp gỡ khách hàng, nên nhất quyết bắt anh phải đi mua 1 cái xe tốt một chút để đi.”
“Vương Bột, anh định mua xe cấp bậc kiểu gì?”
“Đã định gì đâu, mình đi dạo dạo xem trước đi.” “Ok.”
Vương Tuyết vì Vương Bột chọn 9 kiểu xe giá chừng 300k đến 500k, kết quả đều bị Vương Bột Pass hết. “Có mấy khi đi mua xe, đã mua phải mua xịn một chút. Chúng ta đến khu xe 1 triệu trở lên xem đi.”
Hai người đi vào khu vực xe hạng sang, mặc dù Vương Tuyết rất khắc chế, nhưng quả thật cô luôn lơ đãng đưa ánh mắt rơi vào chiếc Lamborgini thể thao màu bạc. Chiếc xe này cũng là chiếc đắt nhất, hào nhoáng nhất trong salon. Hai người nhìn thêm vài chiếc, rồi Vương Bột dẫn Vương Tuyết đến thẳng chỗ chiếc Lamborgini
“Đây là phiên bản xe Lamborgini viên đạn bạc, số lượng hạn chế. Phong cách lộng lẫy mà không phô trương, dáng xe hình viên đạn, giá chỉ có 7,3 triệu, là lựa chọn đầu tiên của những người thành đạt. Nếu hôm nay ngài thanh toán hết 100%, chúng tôi sẽ cho ngài mức giảm giá ưu đãi nhất, chỉ còn 7 triệu. Bảo hiểm và bảng số xe các loại, chúng tôi sẽ thay ngài xử lý.”
Vương Bột gật đầu, quay sang Vương Tuyết hỏi: “Em thấy sao?”
Vương Tuyết ngẩn người rồi đáp: “Kiểu dáng rất đẹp, có điều hơi mắc.”
“Mắc một chút không sao cả, chỉ cần lái thấy thoải mái là được.” Nói xong, Vương Bột vỗ chiếc Lamborgini trước mặt. “Quyết định chọn xe này đi. Bây giờ lái đi ngay được không?” “Trả tiền xong, ngài có thể lái đi ngay. Khi nào xe mới về, chúng tôi sẽ gọi cho ngài.”
Hai người ra ngoài cửa, chẳng mấy chốc đã có tài xế đem xe lái ra trước mặt 2 người. Vương Bột nhìn Vương Tuyết hỏi: “Chút nữa em có việc gì không?” Vương Tuyết cười đáp: “Nhiệm vụ duy nhất trong hôm nay của tôi là ký được hợp đồng với anh.” “Cha cha, nói thật anh chẳng hiểu quái gì về mỹ phẩm cả, vốn định là chọn đại 1 công ty mà mua, vừa hay công ty của em bán, vậy thì mua của em thôi.” “Nếu vậy thật cảm ơn anh!” “Có cái gì mà cảm ơn, bạn bè cả, đương nhiên ưu tiên hơn.”
Vương Bột kéo cửa xe, ra dấu mời. “Nếu em không có chuyện gì, anh cũng có chút chuyện tính nhờ em.”
Vương Tuyết ngồi vào ghế phó lái, Vương Bột sang bên kia xe, Vương Tuyết mở cửa xe giúp hắn. Đợi hắn ngồi xong, Vương Tuyết hỏi: “Giúp anh chuyện gì thế?”
“Có xe rồi thì phải có quần áo chứ. Anh tính đi mua vài bộ đàng hoàng chút để mặc, bằng không cứ mặc thế này đi ra đường người ta lại tưởng xe này là anh ăn trộm. Anh nhờ em đứng dưới góc độ nữ giới chọn cho anh vài bộ đồ.”
“À, chuyện này thì không vấn đề.” Vương Tuyết đeo dây an toàn xong, nói tiếp: “Tôi biết mấy tiệm quần áo được lắm, chúng ta có thể đi xem một chút.”
Xe dần dần chuyển bánh, nhịp tim thình thịch của Vương Bột cũng dần bình thường trở lại. Nói thật, hắn cũng không ngờ kế sách đầu tiên vậy mà đã thành công. Thực ra, hắn sớm biết công ty của Vương Tuyết bán mỹ phẩm. Sở dĩ hôm qua hắn đi 8 công ty khác, mục đích là để công ty của Vương Tuyết biết có 1 khách hàng đang tìm mua mỹ phẩm số lượng lớn. Doanh số năm ngoái của công ty Vương Tuyết hắn đã xem qua, khoảng 400 triệu, một lần mua hàng 4 triệu tương đương với 1% doanh số. Quá nhiều, giám đốc công ty sẽ ra mặt tìm hắn đàm phán, quá ít, công ty không coi trọng. 1%, nằm đúng giữa khoảng đó, vừa cần công ty coi trọng, nhưng không cần thiết đến độ ông chủ trực tiếp đến. Vậy thì ai sẽ ra mặt, không cần phải đoán, chắc chắn chính là Vương Tuyết, quản lý bán hàng rồi. Số lượng lớn như vậy, hơn nữa rất có thể là một vụ làm ăn lâu dài, để nhân viên quèn đi tiếp không phải là khinh thường người ta sao?
Mà Vương Bột sở dĩ không trực tiếp tìm Vương Tuyết, nói cho cô biết mình đang cần mua số lượng lớn như vậy, cũng do 2 nguyên nhân. Thứ nhất là cầu người không bằng để người cầu mình, nếu hắn gặp thẳng Vương Tuyết, Vương Tuyết biết vụ làm ăn này chắc chắn thành công, cho dù vẫn nhiệt tình, cũng sẽ không quá để ý đến. Thứ tùy tiện có thể lấy được, không mấy ai quý trọng. Mà để cho Vương Tuyết cầu ngược lại hắn, lại khác hẳn, lúc đó ra điều kiện mới càng dễ dàng, mà đối phương cũng càng dễ dàng đồng ý hơn. Thứ 2, nếu Vương Bột chủ động tìm gặp Vương Tuyết, sau này nếu muốn tìm cớ tiến thêm 1 bước, bất kể là Vương Tuyết hay Trần Vinh cũng sẽ cho rằng hắn có ý đồ gì. Một khi đối phương sinh ra tâm lý đề phòng, muốn tiến hành kế hoạch gì, căn bản là rất khó thành công. Cho nên Vương Bột không đi gặp Vương Tuyết, thậm chí còn không chủ động tìm đến công ty cô, mà lựa chọn loại phương thức đường vòng tốn công tốn sức này. Kế hoạch này nguy hiểm ở chỗ, chưa chắc bên công ty Vương Tuyết có biết tin này không. Rõ ràng, bọn họ biết tin, hơn nữa còn đúng là phái Vương Tuyết đi đàm phán.
Trừ những cái này ra, qua tiếp xúc trước đây, Vương Bột còn phát hiện rất nhiều thứ ở Vương Tuyết. Ví dụ, Vương Tuyết tuy rằng trước đây bị một tên con nhà giàu bỏ rơi, hơn nữa còn cưới Trần Vinh, nhưng vốn đã trải qua cuộc sống giàu sang, cô vẫn hướng tới cuộc sống nhung lụa huy hoàng đó, chỉ là vì do bị lừa gạt về tình cảm, khiến cô không dám theo đuổi cuộc sống như vậy mà thôi.
Lái xe hơn nửa giờ, mới đến một khu chuyên bán trang phục hạng sang. Trong 2 giờ sau đó, Vương Tuyết dẫn Vương Bột đi dạo qua mấy tiệm đồ nam, mà hắn cũng mua mười bộ mà Vương Tuyết khen rất dễ nhìn. Mặc dù chỉ là 10 bộ, nhưng cũng tiêu tốn hết 160 ngàn. Nhưng không thể không nói, vừa đổi lại những bộ này, khí chất của Vương Bột cũng biến hóa long trời lở đất, lại còn lái 1 con Lamborgini, trông hắn hiển nhiên như một ông chủ trẻ thành công vậy.
Sau đó, 2 người lại lái xe đến một cao ốc thương mại, lên lầu cuối chuyên bán đồng hồ đeo tay nam. Vương Tuyết chọn giúp Vương Bột vài loại đồng hồ giá ước chừng mấy chục ngàn, nhưng hắn cuối cùng lại mua 1 cái đồng hồ hơn 3 triệu. Khi Vương Bột trả tiền rồi đeo lên tay chiếc đồng hồ ấy, Vương Tuyết đều có chút sững sờ.
“Nói thật, trước anh chẳng đến đây bao giờ, không ngờ ở đây họ còn bán đồ trang sức nữa.”
“Đúng vậy, có điều, hàng ở đây rất đắt, cho nên thường thì cũng chẳng có khách mấy. Nghe nói nhân viên bán hàng ở đây, chỉ cần bán được 1 món, riêng tiền hoa hồng đã đủ xài cả tháng.”
Vương Tuyết vừa nói xong, Vương Bột đã cười xoay người đứng trước 1 cái quầy. Nhân viên bán hàng giống như ngồi tên lửa bay ngay đến trước mặt hắn, dùng nụ cười ngọt ngào nhất của mình nói: “Tiên sinh, ở đây chúng tôi chuyên bán các đồ trang sức bằng kim cương, giá cả hợp lý, mỗi viên kim cương đều có giấy chứng nhận, bảo đảm hàng thật.”
Nói xong, nhân viên bán hàng lấy ngay ra 1 dây chuyền kim cương: “Cái dây chuyền kim cương này gồm có 58 viên kim cương nhỏ 0.8 carat cùng 1 viên lớn tạo thành, được xâu bằng bạch kim. Viên kim cương lớn ở giữa 3.2 carat, được chế tác tinh xảo, không pha tạp không tỳ vết. Rất nhiều người cả đời cũng chưa từng được thấy 1 viên nào như vậy. Tôi dám lấy mạng mình để bảo đảm, trên thế giới này không người phụ nữ nào có thể thoát khỏi sự cám dỗ của nó. Không tin ngài cứ thử cho chị nhà đeo thử, bảo đảm đã đeo là không muốn tháo xuống.”
Vương Bột cầm dây chuyền nhìn một chút. “Em đeo thử xem.” Lúc Vương Tuyết còn muốn mở miệng nói gì thêm, Vương Bột nói thêm. “Đeo thử cũng không bị tính phí mà, em đeo thử xem sao đi.”Nói xong, hắn đem dây chuyền đưa cho Vương Tuyết. Người bán hàng đứng cạnh cũng ra sức gật đầu: “Đúng đúng, mang thử không có tính tiền gì cả ạ.”
Vương Tuyết gật đầu, thấy Vương Bột cũng không có ý đeo giúp mình, đành tự cầm lấy đeo. Nhân viên bán hàng vội vàng mang gương đến, để cho Vương Tuyết nhìn. Đừng nói là dây chuyền kim cương, dù là 3 triệu, để trong tay, dù biết rằng không phải là của mình, khi phải đưa cho người khác, ai cũng cảm thấy đau lòng, huống chi sợi dây chuyền này còn rực rỡ lóa mắt đến vậy.
Vương Tuyết ngắm nhìn rất lâu, mới tháo dây chuyền xuống, đưa trả lại cho người bán hàng. Vương Bột búng tay 1 cái, nói: “Cái này được đó, gói lại cho tôi.” “A… vâng vâng tôi gói ngay.” Sau đó Vương Bột lại chỉ một dây chuyền đá quý. “Cái này cũng lấy xuống cho tôi xem chút.” Sợi dây chuyền này vẫn để Vương Tuyết đeo thử. Đáng tiếc, dây chuyền rất đẹp, nhưng quần áo của Vương Tuyết lại không ra sao. Vương Bột giơ tay lên sờ viên đá quý trên cổ Vương Tuyết, lúc hắn giơ tay lên, cô theo phản xạ định gạt ra, thấy hắn chỉ là sờ viên đá, mới không làm tiếp, nhưng tay vẫn không hạ xuống.
“Em biết không, nghe kể từ rất lâu trước, 1 vị dũng sĩ bị sóng biển cuốn vào trong biển rộng, con gái vua thủy tề không đành lòng để chàng chết đuối, bèn cứu lấy tính mạng của chàng. Sau đó, con gái vua thủy tề cùng dũng sĩ yêu nhau. Hai người sống hạnh phúc bên nhau được mấy năm, chàng chợt muốn trở về quê hương thăm người nhà, bèn tạm biệt nàng quay trở về đất liền. Nhưng mà, số mệnh thật tàn khốc, quê hương chàng dũng sĩ đang gặp phải ngọn lửa chiến tranh, để chống lại quân xâm lược, chàng lại cầm vũ khí lên chiến đấu với kẻ thù. Nhưng khi sắp giành được thắng lợi, chàng lại gục chết nơi chiến trường, vĩnh viễn không thể quay về biển cả, nơi người yêu chàng vẫn mòn mỏi đợi chờ. Nàng chờ mãi, chờ mãi, mỗi khi trăng lên, nàng lại ngồi trên mỏm đá nhìn về phía đất liền rơi nước mắt nhớ thương, những giọt nước mắt của nàng rơi xuống, liền biến thành những viên đá quý như thế này đó.”
“Thật à?” Vương Tuyết cũng sờ viên đá trên cổ. Vương Bột nghĩ thầm: “Đương nhiên là giả, tốn của tôi 1 ngày trời để bịa đó.”
Tay bán hàng rất biết đưa đẩy, lập tức nói theo: “Thật, là thật đó, không nghĩ tới ngài không chỉ có ánh mắt, có thưởng thức, lại còn bác học đa tài nữa…”
“Sợi này cũng bao lại cho tôi đi.” “Xong ngay ạ…”
Hai dây chuyền, dây kim cương 3,28 triệu, dây đá quý 3,07 triệu. Đây cũng là 2 món trang sức đắt nhất ở đây. Vương Bột lại mua 1 đôi vòng tay nạm kim cương 300k, vòng chân 400k, 10 sợi hơn 100k dây chuyền. Lúc 2 người rời khu bán trang sức, Vương Tuyết rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi hắn: “Mua nhiều đồ trang sức như vậy làm gì thế?”
Vương Bột thầm thở phào. Nếu Vương Tuyết không hỏi hắn cũng sẽ phải tìm cớ để nói cho cô nghe, nhưng nếu là do đối phương hỏi, sự rung động sẽ lớn hơn hắn chủ động nói nhiều, hơn nữa càng có thể ẩn núp ý đồ thật của mình. Cái này cũng giống như khi đi lừa đảo vậy, chủ động đi lừa người khác, như vậy không phải phương thức tốt, hơn nữa rất dễ bị phát giác. Kiểu lừa đảo vĩnh viễn không bị phát giác, không đi lừa người khác, mà để cho người ta chủ động đến để mình lừa. Vì vậy, Vương Bột cố kìm nhịp đập thình thịch của buồng tim, ra vẻ lơ đãng nói: “Mua cho mấy cô kỹ thuật viên trong spa đó mà, ngày thường mọi người làm việc cũng rất vất vả, cho nên mua ít quà để khen thưởng cho họ.”
“Anh đối xử với nhân viên thật là tốt. Ông sếp của tôi nếu có thể bằng nửa anh thì tốt rồi.”
Vương Bột cười xòa nói: “Tiền đều do họ kiếm cho anh cả, cho lại họ một ít không phải là bình thường hay sao?”
“Haizz, thật hi vọng mọi ông sếp trên đời đều nghĩ giống như anh. A…thoáng cái đã trưa mất rồi, tôi mời anh ăn cơm nhé!”
Vương Bột không quan tâm đáp: “Được, có điều để anh mời em đi. Không phải vợ chồng, thì không bao giờ để phụ nữ trả tiền. Hơn nữa em với thằng Vinh thu nhập cũng không cao, tiết kiệm được nhiêu hay bấy nhiêu.”
Vương Tuyết nhoẻn miệng cười: “Không sao mà, lấy hóa đơn về là công ty thanh toán lại cho mà.”
“Nhưng mà anh muốn đến Đế Vương ăn cơm. Nghe người ta nói chỗ đó rất đẳng cấp, nhưng trước giờ vẫn chưa có dịp ghé qua. Trước kia dù có tiền cũng ngại không dám vào, giờ vừa có xe, có quần áo lại còn có hot girl đi cùng, anh cuối cùng cũng có cơ hội vào thử.”
Vương Tuyết ngẩn người. Giá đồ ăn ở Đế Vương cũng giống như tên vậy, một bữa ăn bình thường cũng phải 10k là ít, sếp của cô chịu ký thanh toán mới lạ.
“Quen nhau lâu vậy rồi, còn chưa từng mời em ăn lần nào, thôi cứ để anh trả đi. Lúc ăn cơm tiện thể ký hợp đồng, lúc về còn có cái báo cáo cho sếp nữa chứ. Thằng Vinh nếu không bận gì, em cũng gọi nó đến đây luôn đi.”
Vương Tuyết rất tùy ý đáp: “Không cần đâu, anh ấy công việc bận lắm, bình thường không xin nghỉ được. Thứ 7 này không phải hẹn nhau rồi sao, cũng không cần gấp vậy.” “Vấn đề là có 2 đứa mình đi thôi không hay lắm.” “Hì hì, anh cả nghĩ quá đó.”
Không phải Vương Bột nghĩ quá nhiều, mà là Vương Tuyết nghĩ quá ít. Nhà hàng Đế Vương cách chỗ Trần Vinh làm rất xa, đi taxi chắc cả tiếng, chứ đừng nói là xe buýt. Hôm nay lại không phải là ngày nghỉ, đâu thể nào chỉ vì 1 bữa trưa liền nghỉ làm luôn được. Cho dù Trần Vinh chịu, thì lão sếp keo kiệt của anh ta cũng không cho.
“Đây hình như không phải đường đến Đế Vương mà?” Vương Tuyết cũng từng đi nhà hàng này, dĩ nhiên biết đường.
“Đương nhiên không phải. Anh muốn đi trung tâm thương mại, chọn mua cho em mấy bộ đồ.”
Vương Tuyết ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới khẽ khàng nói: “Cái này sao được hả anh?”
Vương Bột nghe xong vui vẻ đáp: “Có gì mà được hay không được, đâu phải là cho em luôn đâu, chẳng qua mua cho em mượn mặc 1 lúc, ăn xong cởi trả lại anh là được rồi. Anh đang kinh doanh bán hàng trên mạng, đến lúc đó bán lại là được.”
Vương Tuyết nghe xong lộ vẻ dở khóc dở cười, sau đó bật cười lớn che dấu sự bối rối của mình. Vương Tuyết dáng dấp vô cùng xinh đẹp, da thịt trắng trẻo, chân dài, đường cong mỹ miều, gương mặt cũng rất tinh xảo, có thể nói, ở trên người cô rất khó có thể tìm được khuyết điểm nào. Cho nên, dù đã kết hôn rồi, nhưng vẫn còn có rất nhiều người mê đắm nhan sắc của cô, nhất là cô lại làm quản lý bán hàng, nên thường thường có rất nhiều người muốn chơi tình 1 đêm với cô, số quà tặng cho cô chắc chắn cũng chẳng ít. Vậy mà chưa thấy cô từng cùng ai tình 1 đêm cả. Cho nên, đối phó với loại phụ nữ này, anh có cho bao nhiêu quà cáp hơn nữa cũng vô dụng. Hoặc là cô ta không chịu nhận, hoặc là nhận rồi coi như hiến chùa. Vì vậy, muốn tóm được cô ả, thì phải làm hoàn toàn ngược lại, để cho cô ta thấy được, sờ được, cầm được, nhưng lại không cho cô ta có được. Thứ đã lấy được rồi, không ai quý trọng nó. Chỉ có thứ không có được, mới ghi tạc ở trong lòng.
Vương Bột dẫn Vương Tuyết đến tiệm làm tóc cao cấp nhất thành phố để làm tóc, sau đó tốn 3000 để trang điểm cho cô, sau đó mới dẫn cô đi mua 1 bộ lễ phục giá 40k, đồng thời mua thêm 1 đôi giày cao gót 10k, cho cô mượn đeo dây chuyền đá quý. Đổi kiểu tóc, đổi quần áo, đeo dây chuyền, đừng nói là Vương Bột, đến bản thân Vương Tuyết khi đứng trước gương, đều bị bản thân làm chấn động không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô mới rì rầm nhủ: “Đây là mình thật sao?” “Nếu anh không đoán sai, đúng là em đó.”
Vương Bột dẫn Vương Tuyết đến nhà hàng Đế Vương, vốn nói là mời ăn trưa, nhưng mua sắm trang điểm cho Vương Tuyết xong đã là giờ ăn tối. Mặc dù Đế Vương giá cả rất đắt, nhưng khách vẫn rất nhiều, rất nhiều người vì làm ăn, hay xây quan hệ, đều chọn Đế Vương làm nơi mời khách. Cho nên khi 2 người đến nơi, đã có nhiều khách đi xe đến, thành đoàn kết đội đi vào trong, trong đó không thiếu xe sang, cũng không thiếu chân dài làm bạn, mà công tử nhà giàu trẻ tuổi đẹp trai cũng có khối người. Nhưng mà, khi Vương Bột xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ trên người hắn cùng Vương Tuyết, bởi vì hắn có tất cả những đặc điểm trên, hơn nữa đều là tốt nhất.
Phục vụ không nói hai lời, chạy ngay đến giúp hắn lái xe đến chỗ đậu, cũng không cần Vương Bột lên tiếng, Vương Tuyết liền rất tự nhiên khoác cánh tay hắn đi vào.
Một bữa cơm, 70k NDT. Thực đơn nói là các món gì đó trong Mãn Hán toàn tịch, dáng vẻ rất dễ nhìn, nhưng mùi vị lại chẳng thấy có gì khác biệt hơn chỗ khác. Khi ăn dáng vẻ Vương Tuyết rất nhã nhặn, dù là không phải ăn cơm Tây, cô vẫn nhỏ nhẹ từng miếng từng miếng ăn. Trong lúc ăn, Vương Bột ký hợp đồng mua hàng. Ăn cơm xong, 2 người đến một chỗ bán quần áo, Vương Bột xóa tan mọi ảo tưởng của Vương Tuyết, đem tất cả mọi thứ đều thu về.
“Haizzz, không biết người nào có được may mắn sở hữu 2 món trang sức này.”
“Dây chuyền đá quý là mua cho cô anh, bà ấy thích đá quý. Còn dây kim cương anh mua cho Triệu Nhã.”
“Triệu Nhã?”
Vương Bột gật đầu, rất tùy ý đem dây chuyền kim cương để lại vào túi. “Cô ấy là chiến tướng số 1 của anh, tương lai của anh toàn hi vọng vào cô ấy cả, đương nhiên không thể bạc đãi được. 3 triệu thôi mà, đối với rất nhiều người đó chính là một số tiền lớn, nhưng cũng với rất nhiều người, nó chả là gì. Đúng rồi, nếu như có thể, đừng nói cho đám Trần Vinh biết anh có tiền.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh với bọn nó là bạn bè thân thiết nhất, nếu bọn nó biết anh có tiền như vậy, tình bạn giữa bọn anh sẽ biến chất.”
“Ừ, tôi hiểu mà.”
Thật ra là, để cho bọn họ không sinh lòng phòng bị. Lưu Phong vẫn cho là Vương Bột không có tiền gì, nên mới không sợ bà xã cặp bồ bên ngoài. Nếu như để cho hắn biết Vương Bột có nhiều tiền như vậy, khẳng định sẽ không để cho Triệu Nhã làm ở spa tiếp.
Tạm biệt Vương Tuyết, ngày hôm sau khi ghé spa, Vương Bột đem những đồ trang sức hôm qua mua được phát cho đám nhân viên. Khi Triệu Nhã nghe nói món dây chuyền giá 3 triệu kia là mua cho mình, suýt chút nữa nghẹt thở mà chết. Thấy Triệu Nhã vui sướng, Vương Bột cũng thật cao hứng. Áo không bằng mới, người không bằng cũ. Người ta chịu vì mình bỏ ra nhiều như vậy, mình chịu chi chút cũng là đáng giá. Hơn nữa, hắn cũng không phải tốn không. Để cảm ơn hắn, Triệu Nhã còn chịu cùng hắn chơi 1 trò kích thích: Khi đang làm tình, vừa để cho Vương Bột nhấp vào nàng vừa gọi điện buôn với Lưu Phong. Đáng tiếc, trò chuyện không mấy phút, bên kia đầu dây bận việc nên cúp máy.
Đương nhiên sợi dây chuyền này Triệu Nhã không mang về, mà gửi ở ngân hàng. Mà vòng tay cùng kiềng chân nàng thật ra cũng có đeo, nhưng chỉ là khi đi làm hoặc khi ân ái với Vương Bột mà thôi, vì Vương Bột thấy khi nàng toàn thân trần trụi, đeo những thứ đó sẽ càng trở nên quyến rũ hấp dẫn hơn.
Ba ngày sau, Vương Tuyết đưa mỹ phẩm đến chỗ Vương Bột giao hàng. Triệu Nhã mặc dù không đeo dây chuyền, nhưng lại đeo 2 cái vòng tay, lấp loáng lóa mắt Vương Tuyết thật lâu, thật lâu …
Hai người vốn cũng quen biết, mặc dù số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng cũng coi như là bạn bè. Giao xong hàng đã đến buổi trưa, Triệu Nhã bèn mời mọc Vương Tuyết cùng đi ăn cơm. Lúc ăn cơm, các cô nhân viên đều chọn những món đắt tiền nhất, trong khi Vương Tuyết chỉ chọn vài món giá tàm tạm mà thôi.
“Một tháng mấy bạn kiếm được bao nhiêu vậy?” Lúc tán gẫu, Vương Tuyết hỏi 1 cô nhân viên.
“Không tính % thêm, trừ hết bảo hiểm, được 6000.” “Triệu Nhã, còn cô thế nào? Cô làm quản lý, lương chắc là cao lắm.”
“Cũng chẳng có bao nhiêu đâu, chỉ cao hơn mấy cổ một chút thôi.” Nhìn vẻ ậm à ậm ù của Triệu Nhã, kẻ ngu cũng biết được rằng không chỉ là một chút, chỉ là vì đoàn kết trong tiệm, nên ngại không nói ra mà thôi.
“Sao chỉ hỏi bọn tôi vậy? Cô làm quản lý tiêu thụ, một tháng thu nhập chắc là rất nhiều đúng không?”
Vương Tuyết lắc đầu: “Chủ yếu dựa vào hoa hồng, chứ lương chỉ xấp xỉ mấy cô thôi.” Thật ra, nếu như không tính hoa hồng, lương của cô chỉ hơn 4000, mà hoa hồng cũng đâu phải dễ kiếm. Hợp đồng lớn, dễ đàm phán toàn là sếp tự ra mặt. Bán lẻ, có nhân viên bán hàng. Cho nên đến phiên cô cũng chẳng nhiều. Hơn nữa thường thường khách hàng sau nhiều lần ký hợp đồng lại không có cách nào từ trên thân thể cô kiếm chác được chút gì, sẽ ký hợp đồng với sếp của cô, hoa hồng sẽ không tính cho cô. Vì vậy Vương Tuyết chỉ có thể không ngừng kiếm đơn hàng mới có thể kiếm được tiền. Dù vậy, như hợp đồng với Vương Bột có giá 4 triệu, hoa hồng cô kiếm được cũng chỉ là 4000 mà thôi.Dĩ nhiên, lần này hoa hồng cô còn được thêm 4000 nữa, có điều không phải do sếp tự nhiên tốt bụng, mà là vì cô quen biết với Vương Bột, có thể nói là nể mặt Vương Bột, sếp mới chịu cho nàng thêm 4000 nữa.
Tối thứ 6, Vương Bột đi cùng với 5 gã bạn thân đều đã có gấu đi ăn đồ nướng. Khi ngồi ăn, Triệu Nhã cùng Vương Tuyết đối xử với Vương Bột giống như mọi người, không nhiệt tình, cũng không lạnh nhạt, mà Vương Bột cũng vây. Dù sao, loại chuyện này vẫn là ở chỗ an toàn len lén tiến hành tốt hơn, nếu cứ thật quang minh chính đại, khó bảo đảm không bị ai thấy được.
“Vương Bột! Đã 7 ngày. Anh cứ im ru như vậy thì không tốt lắm đâu.”
Vương Bột búng tay nói: “Việc này đâu phải là cơ hội kinh doanh, anh không nắm lấy người khác sẽ cướp mất. Đừng nói 7 ngày, dù là để đó 1 tháng cô ta cũng vẫn ở yên đó sao, đâu chạy đi đâu đâu mà sợ.”
“Nhưng anh chỉ định cho mình có 4 tháng mà thôi. Một tháng đã là 1/4 rồi.”
“Anh làm ăn rất giỏi, nhưng đối phó với đàn bà, anh chưa chắc chuyên nghiệp bằng tôi.”
“Nếu cần, tôi có thể tăng tiền cược. Thành công việc này đối với tôi mà nói, quan trọng hơn việc cá cược với anh. Hơn nữa, như đã nói, tiền không là vấn đề. Chỉ cần anh có thể chứng minh phương pháp của anh có thể thành công, nhiều tiền hơn nữa cũng là chuyện nhỏ.”
“Ha ha, không cần. Anh cần chỉ là chuẩn bị phần thua cuộc 50 triệu kia là được.”
Một thợ săn ưu tú, thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, anh ta nhất định phải kiên nhẫn hơn con mồi. Bởi vì, con mồi luôn cẩn thận và giảo hoạt, cho dù miếng mồi ngon lành đến mấy, cũng không có con mồi nào ngu đến mức dễ dàng đâm đầu vào lưới, nhất là loại đàn bà đẹp như Vương Tuyết. Bọn họ luôn có một sự tự tin không nhỏ về bản thân mình, thường thường cho rằng mỗi một việc mà những kẻ khác phái xung quanh làm đều là nhằm vào mình, và loại trực giác này lại thường là đúng. Cho dù Vương Bột đã làm hết sức cẩn thận, nhưng cũng không thể tránh được đối phương sẽ sinh ra ý nghĩ đó. Mà hắn, nhất định phải để cho đối phương bỏ đi ý nghĩ đó. Chờ đợi, chính là phương pháp tốt nhất. Dĩ nhiên, nếu trong tay hắn có mấy chục tỷ có thể tùy ý chi phối, đương nhiên cũng chẳng việc quái gì làm cái gì chờ đợi, mạnh mẽ chèn ép, đó mới là biện pháp đơn giản nhất.
Mặc dù đang trong lúc chờ đợi, Vương Bột cũng còn có việc khác phải làm, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ kế tiếp. Mà hắn cũng đã có những ý tưởng đầu tiên.
Ngày hôm sau, lúc sắp tan việc, Vương Bột gọi các kỹ thuật viên ở lại.
“Là vầy, kêu mọi người ở lại cũng không có việc gì, chỉ là tôi muốn làm một ít bảo dưỡng, muốn hỏi xem có ai làm cho tôi không?”
“Dĩ nhiên là không thành vấn đề, cấm nam giới là quy định với người ngoài, người mình dĩ nhiên là không sao.”
Điều này giống như khi sếp hỏi anh có đồng ý làm thêm giờ hay không vậy, bất kể đồng ý hay không đều phải nói là đồng ý.
“Dĩ nhiên, đã làm tôi phải làm cái đắt nhất, loại 10k đó. Mà không phải làm không công, % vẫn chia đủ.”
Nghe Vương Bột nói xong, đám kỹ sư làm đẹp vẫn chẳng biểu lộ gì, vẫn y như cũ, thậm chí sắc mặt càng nghiêm túc hơn. Điều này cũng nằm trong dự đoán của Vương Bột, lúc này ai hưng phấn kêu lên, đó là kẻ thiểu năng. Vương Bột không đặc biệt chọn ai, mà rút thăm chọn. Người bị rút trúng ở lại, còn lại về nhà.
Dịch vụ giá 10k phải tốn hết 6h. Khi vào phòng, Vương Bột cởi hết quần áo nằm dài ra giường. Thực ra, làm spa với massage giống nhau, tính tùy hứng rất cao, thường là nghĩ đến đâu làm đến đó, cho nên dù là chưa từng làm, nhưng cũng biết đại khái nên làm thế nào.
Hai tiếng sau, toàn thân trên dưới của Vương Bột đã được đấm bóp 2 lần, mà cây gậy thịt của hắn cũng đã nhổng lên từ bao giờ. Cô nhân viên kia cũng thấy, nhưng không nói gì. Để tránh kích thích Vương Bột thêm, cô nàng ngay cả massage đùi và bụng cũng bỏ qua. Có điều, khi sắp lên đỉnh, đâu phải anh không muốn bắn là được đâu.
“Massage cậu nhỏ của tôi đi.” Vương Bột thấy cũng đã đủ độ, cũng không hề e dè đối phương, nói thẳng yêu cầu của mình. Cô nhân viên lắc đầu, Vương Bột không nói thêm một lời thừa thãi: “Không chịu thì thôi, cô đi đi.”
Cô nhân viên nghe vậy ngẩn cả người, Vương Bột lại vui vẻ nói: “Tôi không bảo là khai trừ cô, tôi nói là cô có thể tan việc rồi.”
“Nhưng mà còn chưa làm xong mà.” “Cái quan trọng nhất không làm, mấy cái khác có làm hay không cũng chẳng sao, yên tâm, chẳng mất phí của cô đâu mà sợ.”
Nói xong, Vương Bột khoác áo choàng tắm lên người đi ra ngoài. Sau đó mấy ngày, Vương Tuyết vẫn không có tin tức gì, mà Vương Bột cũng chẳng thèm để ý đến cô, cứ tiếp tục kế hoạch của mình. Tan việc ngày thứ 2, giống như hôm trước, lại rút thăm.
“Số 8 ở lại.”
Giống như hôm qua, làm được 1 giờ, Vương Bột lại đưa ra yêu cầu cũ. Đối phương cũng không đồng ý, mà Vương Bột cũng không nói gì thêm, nhưng lần này hắn bắt cô phải làm đủ 6h. Liên tục 10 ngày, các cô nhân viên đều lần lượt làm cho hắn, nhưng mỗi lần Vương Bột nói ra yêu cầu, đều không có ai đồng ý, mà cứ qua hôm sau, thăm số của người nhân viên đó sẽ bị bỏ ra, nhưng riêng thăm số 8 hắn vẫn để lại, hơn nữa, mỗi lần làm spa hắn đều bắt làm đủ 6h. Khi hộp thăm chỉ còn lại số 8, hắn cũng không bỏ ra, buổi tối hàng ngày vẫn yêu cầu số 8 ở lại mà thôi. Cứ liên tục 3 hôm như vậy …
“Ông chủ, em cũng không có đồng ý giúp anh làm … làm cái đó, sao anh lại cứ giữ em lại làm gì?”
Vương Bột nhìn cô cười đáp: “Vì thật sự anh cũng cần spa mà, số của em hên, nên giữ em lại thôi.”
Số 8 rõ ràng không tin, bởi vì cách làm của Vương Bột dù kẻ ngu cũng biết tại sao.
“Anh bình thời là ông chủ của em, nhưng lúc này là khách của em. Em có thể tiếp anh, cũng có thể không tiếp đãi anh. Đương nhiên, nếu như em không chịu chăm sóc khách hàng, tiệm spa của chúng ta dĩ nhiên cũng chẳng cần phải giữ em lại làm gì. Nếu em không muốn người khác hiểu lầm, anh cũng có cách tư vấn cho em: khi trả lương, em đem tiền chia đều cho các cô khác. Đúng rồi, anh nhớ mẹ em bị bệnh gì ấy nhỉ? Nghe nói em bây giờ vẫn còn đang vay mượn để có tiền phẫu thuật cho mẹ mà? Cứ 1 ngày 5000, 1 tháng em đã có 40k, làm thêm 2 ngày nữa là 50k, đã đủ chưa nhỉ? Nếu chưa đủ, anh có thể cho em vay. Nhưng mà, nếu em chia đều tiền cho người khác, tức là em đã đủ tiền phẫu thuật cho mẹ, vậy anh cũng đâu cần phải cho em vay.”
Nói xong, Vương Bột đưa tay vuốt nhẹ lên mặt số 8, chờ cô phản ứng kịp, tay Vương Bột đã ở vị trí cũ.
“Hơn nữa, anh có thể cho em về sớm để chăm sóc mẹ, đương nhiên, nếu về, cũng không cần quay lại đây nữa.”
Hai ngày sau, khi các nhân viên khác thu nhập đều 11k, riêng số 8 là 46k. Phát lương xong, Vương Bột cười nói với các cô em: “Nhã Thanh bảo tôi rằng mẹ em ấy đang nằm viện, mấy hôm nữa sẽ mổ, cho nên khi cần spa tôi chọn em ấy nhiều hơn.” Các cô nhân viên cũng chỉ “à” một tiếng lạnh nhạt.
Vương Bột rất hài lòng khi thấy biểu hiện của các cô, lại nói: “Mặc dù tôi là chủ tiệm các cô, nhưng tôi cũng không phải quỷ hút máu, nếu các cô có việc cần đến tiền, cũng có thể tìm tôi. Nếu có thể giúp 1 tay, tôi nhất định không keo kiệt. Thôi số 8 ở lại, mọi người giải tán.”
Hôm sau, Vương Bột đưa cho Nhã Thanh 110k, mà cô cũng xin nghỉ đi bệnh viện đưa tiền cho mẹ làm phẫu thuật, đến tối cũng chưa về.
“Nếu Nhã Thanh chưa về, vậy rút thăm tiếp đi.”
Lần này rút được số 3, tên là Vương San San, là người tỉnh khác đến đây làm việc. Khi mới vào đây, cô làm nhân viên tiếp đón, sau đó đổi làm nhân viên kỹ thuật, tuổi tuy không lớn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất chín chắn, vóc người cũng rất có mùi vị.
Giống như lần trước, cách làm cũng không thay đổi, massage chừng 1h, hắn xoay ngửa người lên. San San lúc này đang đắp mặt cho hắn. Vương Bột nhìn San Sa, đưa tay sờ mặt cô. San San hơi sựng người, nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. Sờ tới sờ lui vài cái, mặt cô hơi đỏ lên, nhưng vẫn không hề nói gì. Vương Bột thả tay xuống, cười chỉ vào dương vật mình: “Massage chỗ này đi.”
Vương San San kéo ghế lại gần hông Vương Bột: “Chỗ này massage thế nào anh?”
Vương Bột cầm tay San San đặt vào chỗ dương vật, cầm tay nàng chỉ cách sục nó, sau đó buông tay ra: “Chỉ cần vậy thôi.” Vương San San đỏ mặt gật đầu, từ từ ngồi ở đó sục. Nhìn gương mặt nghiêm túc mà lại hưng hửng đỏ của cô, Vương Bột bật cười: “Sao, chưa từng thấy thứ này à?” San San lắc đầu. “Lần trước em làm cho anh đã thấy rồi.” “Thế còn trước đó nữa?” Cô lắc đầu. “Không ngờ, anh lại tuyển được 1 em còn trinh.” Nghe Vương Bột nói vậy, mặt San San càng thêm đỏ.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, cô cũng không biết phải làm sao cho đối phương thoải mái, chỉ cứ đơ đơ ngồi đó sục tới sục lui. Sau đó khi Vương Bột sờ soạng thân thể cô, cô lại phát huy tinh thần AQ, coi như không khí đang vuốt ve thân thể mình. Cứ thế cô HJ cho hắn hơn 1 giờ, mà Vương Bột cũng vẫn chưa bắn ra, hơn nữa, có lẽ cứ làm tiếp nữa cũng chẳng khá hơn, nên hắn bảo ngừng.
Mấy ngày tiếp theo, do mẹ của Nhã Thanh mổ, nên cô phải ở lại bệnh viện để chăm sóc bà. Do đó, buổi tối các hôm ấy đều phải rút thăm. Chẳng qua là, lần này không có việc rút ra rồi thì bỏ thăm. Người, không sợ nghèo, chỉ sợ không công bằng. Một tháng 6000 đã dư sức cho họ tiêu xài, thậm chí còn có thể cho họ có 1 cuộc sống khá sung túc. Nêu như tất cả mọi người đều chỉ nhận lương 6000, họ sẽ thấy rằng mình hạnh phúc. Nhưng nếu như có người thu nhập gấp 9 lần họ, trong khi chỉ bỏ ra công sức tương đương, tâm lý bọn họ sẽ trở nên không còn thanh thản nữa.
Số 8 không làm cái gì hết, nhưng nào ai biết? Bất kể số 8 giải thích thế nào, những người còn lại đều cho rằng số 8 đã âm thầm làm việc đó cho ông chủ. Chẳng qua là bóp 1 cái gậy thịt, tiền lại nhận được nhiều hơn bọn họ rất nhiều, trong lòng đám kỹ thuật viên đều cảm thấy không công bằng. Nếu như lúc đó mình đồng ý, số tiền ấy có khi là của mình? Thậm chí có người còn nghĩ, sau này mấy người kia có khi đều đồng ý, đến cuối cùng chỉ còn mình không chịu, ông chủ bực mình, có khi còn đuổi việc mình.
Ở những tiệm spa khác, cả tháng làm hộc máu mới kiếm được 4,5000. Mà ở đây, cả này xem ti vi, chơi game, đánh bài, thậm chí có khi ngay trong giờ làm việc công khai ra ngoài dạo phố cũng chẳng ai nói gì, ông chủ còn cho đồ trang sức, phúc lợi lại tốt, một tháng lương còn được 6000. Công việc như vậy, ai muốn bỏ? Nếu chỉ thoáng nghĩ như vậy rồi thôi cũng không sao, nhưng mỗi ngày đều nghĩ, dần dần chỉ từ suy nghĩ biến thành chắc chắn, liền khẳng định mình phải nên làm như vậy. Cho nên, lần rút thăm này, cũng chỉ có 1 người cự tuyệt Vương Bột. Có điều, khi hắn nói 1 câu: “Đã vậy, thôi cô đi đi. Tiệm spa này cô cũng biết, 10 người hay 9 người cũng chẳng khác gì nhau.” Chỉ 1 câu, cô này liền tự giác HJ cho Vương Bột, thậm chí còn chủ động hôn đầu khấc của hắn 1 cái. Nói thật, nếu không phải đang có 1 bạn trai lui tới, lúc đầu cô ta cũng không theo phản xạ mà từ chối.
Ai khi gặp phải khác biệt lớn lao đều sẽ suy nghĩ, tính toán: tại sao mình như vậy, mà mấy người kia lại như vậy. Đám nhân viên trong tiệm spa nghĩ vậy, mà Vương Tuyết cũng nghĩ như vậy. Khi thấy thu nhập của đám KTV tiệm spa của Vương Bột cao như thế, mà Triệu Nhã lại rất dễ dàng có được 1 món trang sức mà mình chỉ dám mơ, cô ta lại càng cảm thấy sếp của mình chẳng ra gì. So với Vương Bột, rõ ràng giống như 1 lão trùm sò, cả ngày chỉ biết bắt mình đi tìm đơn hàng, mà một chút tiền cũng không tăng thêm. Cùng lắm là nói mấy câu dễ nghe vô thưởng vô phạt, 1 chút thực tế cũng không có.
Ngày ngày nghĩ như vậy, cô làm việc cũng càng ngày càng không có động lực, người cũng càng lúc càng thấy mệt mỏi, tính tình cũng càng lúc càng thêm khó chịu, đối với công việc càng ngày càng mang tính đối phó, thường quên trước sai sau, nghiệp vụ đương nhiên cũng càng ngày càng thêm kém, thái độ của sếp cũng càng lúc càng kém. Cứ như thế giống như một vũng xoáy vậy, cuốn cô vào vực sâu không ngừng luân hồi. Mà sở dĩ cô làm việc càng lúc càng đối phó, thái độ với sếp trở nên kém như vậy, không phải thật sự là do cô thấy công ty cho đãi ngộ quá thấp, mà là cảm thấy mình lúc nào cũng có thể đến chỗ Vương Bột làm việc. Triệu Nhã chỉ có bằng cử nhân chuyên nghiệp, chỉ nhờ ông xã có quan hệ tốt với Vương Bột, là đã kiếm được chức quản lý, một tháng dễ dàng kiếm được số tiền mình làm hộc máu cũng không kiếm được. Trong khi mình là thạc sĩ, ông xã cũng chơi thân với Vương Bột như thế, lý do gì mình không thể làm quản lý tiệm?
Vương Tuyết càng nghĩ vậy, càng cảm thấy mình nên đi gặp Vương Bột. Có điều, cô luôn có một cảm giác vu vơ rằng Vương Bột có ý đồ với mình, có lẽ sẽ chủ động tìm đến mình, cho nên mới mãi không gọi điện cho Vương Bột. Không thể không nói, trực giác của cô rất chuẩn. Đáng tiếc, Vương Bột tuy là một tên ế chỏng chơ, một người bạn gái cũng không có, nhưng hắn lại rất hiểu tâm lý đàn bà. Cho nên, Vương Bột không vội vã chút nào. Hắn biết loại phụ nữ cao ngạo như Vương Tuyết, chỉ cần trong lòng gieo vào hạt giống cừu hận, rất nhanh nó sẽ mọc rễ đâm chồi, dù cô ta muốn ngăn cũng không ngăn được. Vì vậy, bất kể Rất Nhiều Tiền kêu la than vãn gì, hắn cũng không thèm để ý đến Vương Tuyết. Mà Rất Nhiều Tiền cũng rất tin tưởng Vương Bột, Vương Bột nén dạ ngồi chờ, hắn cũng nén dạ ngồi chờ như thế. Cho dù trong lòng khát khao chiếm lấy thế nào, hắn cũng không ra tay. Thậm chí khi đối phương rốt cuộc không nhịn được chủ động tìm tới hắn, lại bị hắn đuổi đi. Hắn không đuổi không được, bởi vì hắn căn bản không biết bước tiếp theo nên làm thế nào…
Cũng may, Vương Tuyết cũng không để cho hắn chờ vô ích, lại qua mấy ngày, rốt cuộc cô đã gọi điện cho Vương Bột, hẹn hắn ra ngoài đi ăn.
Sau khi gặp mặt, Vương Tuyết không nói chuyện của mình, mà cùng Vương Bột tán gẫu một số đề tài vô thưởng vô phạt. Ăn một lúc sau, cô mới như tùy ý hỏi: “Tiệm spa mới đã mở chưa?”
Vương Bột gật đầu: “Mấy hôm nữa là khai trương. Chờ đến ngày khai trương, còn phải mời em qua cho xôm tụ nhé. Sẽ miễn phí làm spa cho các em, muốn làm kiểu gì cũng được.”
Vương Tuyết cười 1 tiếng, sau đó hỏi: “Thế quản lý đã định chọn ai chưa?” “Dĩ nhiên, Triệu Nhã thôi. Còn ai trồng khoai đất này?”
Vương Tuyết ‘à’ 1 tiếng, hiển nhiên không nằm ngoài suy đoán của cô. “Mà này … Mấy hôm trước, lúc đang đàm phán 1 hợp đồng, lão sếp bên khách hàng tính thả dê em, em bực lên té cả ly nước trái cây vào lão. Sau đó … em bây giờ thất nghiệp.”
Vương Bột biết Vương Tuyết nói vậy là hi vọng mình có thể mời cô đến tiệm spa của hắn. Có điều, vẫn như đã nói, cầu không bằng cho, hắn cầu Vương Tuyết không bằng Vương Tuyết cầu hắn. Vì vậy, Vương Bột thở dài nói: “Vương Tuyết à, không phải anh nói em, có lúc tính em quá nóng nảy, lúc ấy em đẩy lão kia ra là được rồi không, ít nhất là không bị đuổi việc. Bây giờ tìm việc đâu có dễ, mà tìm được việc mới, tất cả em lại phải bắt đầu từ đầu.”
Thấy Vương Bột không biết điều, cũng không có ý mời mình, Vương Tuyết uống một ngụm nước uống rồi lại lên tiếng: “Tiệm spa mới khai trương của anh còn tuyển người không? Này … Anh xem em thế này có được không?”
Vương Bột quan sát Vương Tuyết một hồi, mới trả lời: “Em biết làm spa không?” “Triệu Nhã không phải cũng không biết sao?” “Cô ấy làm quản lý, biết hay không không thành vấn đề.” “Vương Bột à, anh với anh Vinh cũng là anh em thân thiết…cũng không thể cho hết người ngoài được?”
Rốt cuộc, Vương Tuyết đã tháo xuống toàn bộ ngụy trang, đã bắt đầu dùng giọng điệu năn nỉ.
“Quản lý tiệm cũ anh cũng đã chọn ra, mà tiệm mới cũng đã tuyển xong, nếu chỉ vì em mà đuổi người ta thì không hay lắm đâu?”
Nghe Vương Bột nói xong, Vương Tuyết ngây ngẩn cả người, sau đó cúi đầu từ từ xoay xoay ống hút trên tay. Cô vốn cho là Vương Bột sẽ rất dễ dàng đồng ý, không nghĩ tới, hắn vậy mà không chịu đồng ý.
Vương Bột cũng không nói gì, tiếp tục ngồi đó uống nước. Hắn đang đợi Vương Tuyết, cô là 1 người thông minh, lại làm quản lý bán hàng nhiều năm như vậy, không có chút tâm cơ là vô lý. Một khi đã quyết định việc gì, sẽ không tùy tiện buông tha. Đây là thói quen công việc, cũng là thói quen mà nhan sắc cùng kiêu ngạo mang đến cho cô.
Đung đưa mái tóc bồng bềnh mà mượt mà của mình, Vương Tuyết chợt mỉm cười: “Vương Bột, hồi trước anh có nói anh làm bán hàng qua mạng đúng không?”
Vương Bột gật đầu đáp: “Đúng thế, làm ăn cũng khá lắm.” “Anh bán gì?” “Chủ yếu là bán đồ nữ” “Bán đồ nữ cần phải có người mẫu đúng không? Hay để em làm người mẫu cho anh. Anh em, thân hình với gương mặt em cũng không tệ đâu.”
Vương Bột lắc đầu: “Cái này … Triệu Nhã đang làm rồi.”
“À… em mới thắc mắc sao anh đối xử với Triệu Nhã tốt thế, chẳng lẽ cô ấy không chỉ làm người mẫu thời trang cho anh, còn làm cả mẫu nuy nữa?”
Vương Bột vừa định nói có, nhưng ngẫm lại liền vội đáp: “Cái đó thì không. Có điều, từng làm người mẫu đồ lót.”
Vương Bột mới rồi sở dĩ định nói là có, bởi vì hắn cảm thấy rằng nếu như nói có, Vương Tuyết có 50% có thể sẽ trực tiếp yêu cầu mình cũng làm người mẫu nuy. Sau đó chỉ tốn thêm nửa tháng là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Có điều, cũng có 50% khả năng cô ta sẽ lấy điều này để uy hiếp, để Vương Bột phải cho cô ta 1 chức vụ gì đó. Bất kể lựa chọn cái nào, cuối cùng Vương Tuyết cũng sẽ làm người mẫu nuy cho Vương Bột, vậy tại sao hắn lại không làm thế? Rất đơn giản, sẽ có rất lớn khả năng sẽ đem chuyện này nói cho Triệu Nhã, uy hiếp bắt nàng rời khỏi spa, để chức quản lý lại cho mình làm. Bất kể Triệu Nhã chỉ là làm người mẫu nuy hay còn làm thêm gì khác, cô cũng đương nhiên vì không để Lưu Phong biết chuyện mà rời đi.
Mặc dù việc này có xác suất không lớn, nhưng Vương Bột cũng tuyệt đối không thể để phát sinh. Mặc dù ban đầu hắn tiếp cận Triệu Nhã vì mục đích khác, nhưng giờ đây hắn đã không thể xa rời nàng, chỉ một ngày không thấy cái lỗ ấy của Triệu Nhã, hắn sẽ cảm thấy toàn thân không được thoải mái. Lần trước khi Vương Bột ra ngoài mua xe, khi ra về Triệu Nhã cũng đã tan việc. Lúc đó hắn cứ cảm thấy cả người có cảm giác bức bối, luôn suy nghĩ muốn gặp Triệu Nhã, vậy là cứ thế gọi Triệu Nhã quay ngược trở lại. Khi gặp nàng hắn cũng không làm gì, chỉ sờ vú với âm đạo nàng một chút, bảo nàng liếm quy đầu mình mấy cái rồi cho về. Về đến nhà, Triệu Nhã còn chụp 1 tấm đang hôn Lưu Phong gửi cho hắn, lúc ấy Lưu Phong còn tưởng nàng đang khoe tình cảm của 2 người với Vương Bột, còn nói nàng không biết đạo nghĩa. Nào đâu ngờ, Triệu Nhã làm vậy là để Vương Bột biết, mình sau khi liếm bú dương vật hắn xong, không đánh răng mà hôn Lưu Phong.
Nếu như Triệu Nhã vì Vương Tuyết mà rời đi, Vương Bột chẳng phải là được không bằng mất? Cho nên, hắn đánh chết cũng không chịu thừa nhận. Có điều, cơ hội khó gặp như vậy không thể bỏ phí, cho nên hắn chỉ nói Triệu Nhã làm người mẫu đồ lót mà thôi. Cùng lắm đến lúc đó chọn đại mấy tấm đàng hoàng, Vương Tuyết có muốn cũng không thể làm gì được.
“Chỉ làm người mẫu đồ lót thật ư?”
Vương Bột dĩ nhiên rất nghiêm túc gật đầu. Vương Tuyết biết có hỏi cũng không hỏi thêm được chuyện gì khác của hai người, cũng không hỏi thêm gì nữa. Qua một lúc, Vương Tuyết tiếp tục nói: “Sau này Triệu Nhã phải quản 2 tiệm, có thể không có thời gian để làm người mẫu tiếp cho anh. Không bằng, em làm part time đi. Trước kia em cũng từng đi làm mẫu ảnh, nếu chỉ chụp đồ lót thôi, em không có vấn đề gì.”
Sợ Vương Bột không đồng ý, Vương Tuyết còn bồi thêm 1 câu: “Dù là mấy bộ hơi thiếu vải 1 chút, em cũng có thể chấp nhận.” Vương Bột không đồng ý ngay, mà gật đầu nói: “Em để anh tính mấy hôm, em về trước đi.”
“Em chờ tin anh đó.” Nói xong, Vương Tuyết cười đứng dậy cầm túi rời đi.
Mỗi một lãnh đạo khi tuyển công nhân viên, thường đều bảo đối phương về nhà chờ tin, đó cũng không nhất định là từ chối. Có khi chỉ là muốn thể hiện chỗ mình còn có rất nhiều lựa chọn khác, để cho đối phương lo lắng hồi hộp một thời gian, như vậy khi báo tin người đó được trúng tuyển, nhân viên mới có thể càng có động lực làm việc hơn. Vương Tuyết cảm thấy Vương Bột cũng đang làm như vậy. Mà Vương Bột đúng là đang định làm vậy. Có điều, có câu nói thế này, không biết mọi người đã từng nghe qua chưa: “Tôi biết anh sẽ làm như vậy.” “Tôi biết anh biết tôi sẽ làm như vậy.” Bây giờ Vương Bột cùng Vương Tuyết chính đang như thế. Vương Tuyết biết Vương Bột nghĩ như thế. Mà Vương Bột cũng biết Vương Tuyết biết rằng hắn đang nghĩ như thế. Cho nên, hắn sẽ không để cho Vương Tuyết được như ý.
Tạm biệt Vương Tuyết, Vương Bột giống như quên mất cô vậy. Tiệm spa mới đã mở, đáng tiếc, Triệu Nhã không làm quản lý trưởng, mà là một người có kinh nghiệm về spa do Vương Bột tuyển. Mà kỹ thuật viên ở tiệm mới cũng vậy, về mặt kỹ thuật đều có thể coi là chính quy. Đồng thời, tiệm này cũng không có lương cố định, bảo hiểm … giống như các tiệm spa khác, chính là dựa vào ăn phần trăm, làm nhiều hưởng nhiều, không làm không có. Vương Bột cũng không mong gì nó kiếm tiền, chỉ cần có thể không lỗ lã là được.
Vốn hắn định cho Triệu Nhã làm quản lý trưởng, có điều sau đó suy đi nghĩ lại, Triệu Nhã có thể chuyển đi nơi khác làm quản lý, nhưng mà hắn lấy lý do gì chuyển theo? Nếu hắn cũng bám theo, Lưu Phong sẽ nghĩ như thế nào? Cho nên, dứt khoát bảo Triệu Nhã cũng không cần đi. Triệu Nhã cũng rất hiểu năng lực của mình, biết mình tuyệt đối không đủ sức làm quản lý trưởng, chỉ từ cái tiệm spa này trước giờ nhân viên đông hơn khách cũng thấy được. Cho nên, nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đi tiệm mới làm quản lý, ngoan ngoãn ở tiệm cũ tiêu dao thoải mái. Mà các cô gái trong tiệm cũng vậy, tiệm chính dù tốt thế nào, cũng không kiếm được tiền nhiều như chỗ này, lại không phải làm việc. Bây giờ đám kỹ thuật viên này đã càng ngày càng lười. Có khách tới làm 1 lần cùng lắm kiếm được 50 đồng, trong khi làm cho ông chủ 1 lần đã kiếm gấp cả trăm lần. Cho nên mọi người đều chẳng ai muốn đi.
Vương Bột và Triệu Nhã cũng vậy, hàng ngày bọn họ vẫn ở đó làm việc mà họ thích làm. Vương Bột thích điều giáo (chú: tức là dạy các kiểu làm tình) Triệu Nhã, mà Triệu Nhã thì thích được Vương Bột điều giáo. Lưu Phong bây giờ mỗi tuần làm tình với Triệu Nhã có 1,2 lần, mỗi lần đều một vài phút là xong chuyện, khiến Triệu Nhã cảm thấy như là nghĩa vụ vậy. Mà Vương Bột lại ngược lại, gần như ngày nào cũng chơi nàng vài lần, hơn nữa lần nào cũng có thể khiến nàng lên đỉnh ít nhất 1 lần. Có khi hứng lên, làm nàng lên đỉnh 3,4 lần cũng là bình thường.
Ngày hôm nay cũng vậy, đến tiệm, ở dưới sảnh dạo dạo hơn 1 giờ, xem đám nhân viên kẻ đánh bài, người nằm ngủ, người tỉa móng tay, khi chắc chắn là không có ai đến tìm mình, Triệu Nhã liền lên lầu tìm Vương Bột. Vừa thấy hắn, nàng đã hết sức chủ động cởi sạch quần áo ra.
“Ông xã, bím của em lại thèm nè, anh xem xem, nước đã chảy cả ra rồi.”
Triệu Nhã vừa nói, vừa nằm dài ra giường giang 2 chân ra. Vương Bột bò lên giường lại gần nhìn bím nàng. Không cần hắn ra tay, Triệu Nhã đã chủ động dùng ngón tay tách 2 mảnh âm môi ra, để hắn nhìn có thể rõ ràng hơn 1 chút. Vương Bột le lưỡi liếm một ít chất lỏng vừa chảy ra vừa nói: “Tách ra nữa đi nào.”
“Không mà, nhìn bên ngoài được rồi.”
Vương Bột hôn nhẹ lên đùi Triệu Nhã một cái: “Anh muốn giúp em kiểm tra tử cung 1 cái thôi mà.”
“Thấy ghét…” Nói thì nói vậy, nhưng Triệu Nhã vẫn đưa ngón tay nhét vào trong âm đạo, rên khẽ một tiếng, tách âm đạo ra, để Vương Bột có thể quan sát được bên trong. Tử cung của nàng cũng không dài lắm, từ miệng tử cung đến âm môi cũng chỉ chừng 1 ngón tay, nhìn rất dễ dàng. “Cứ bắt người ta làm vậy, âm đạo sẽ bị lỏng đó, đến lúc đó anh đút vào không thấy sướng cũng đừng trách em.”
Vương Bột cười đưa ngón tay vào trong âm đạo nàng: “Dù nó có bị toang hoác ra, thì vẫn còn lỗ đít mà, đến lúc đó anh chơi lỗ đít cũng vậy.”
“Anh chẳng sợ bẩn à.” Nói xong, Triệu Nhã buông ngón tay, vách âm đạo nhanh chóng co rút lại bao lấy ngón tay của Vương Bột.
“Ông xã, nhanh nhanh đút vào em đi, bím em thèm chết rồi này.”
Vương Bột đứng dậy hôn lên môi Triệu Nhã, tay bắt đầu nhịp nhàng ra vào. Cắm mấy cái, Triệu Nhã chịu không nổi bèn đem Vương Bột đẩy ngã sang một bê, ngồi lên trên người hắn, ra sức lắc người: “a…a…a.aaa… Em kêu thế được không? Có thấy kích thích không?”
“Rất kích thích. Đúng rồi, bọn mình chơi kiểu kích thích kia đi?”
Nghe Vương Bột nói vậy, Triệu Nhã có chút khó khăn nói: “Lại lần nữa hả?”
“Cả tháng rồi mà. Sợ cái gì? Lại đây nào!”
Vương Bột muốn Triệu Nhã càng thêm cởi mở, cũng sẽ nói ra những ý tưởng mới. Mà nói đến kích thích, vậy khẳng định là có liên quan đến Lưu Phong. Nhưng mà 2 người đang làm tình, có cái gì lại liên qun đến Lưu Phong? Không cần nói cũng biết.
“Anh xấu chết đi!” Nói xong, Triệu Nhã cùng Vương Bột đứng dậy, hai người đi vào WC. Tại đây, Triệu Nhã ngồi trên bồn cầu bắt đầu điện thoại cho Lưu Phong, mà Vương Bột thì móc dương vật ra, tuột bao quy đầu để trước mặt nàng.
Rất nhanh, đầu bên kia đã nhận điện thoại. Khi Triệu Nhã vừa mở miệng alo 1 cái, nước tiểu của Vương Bột cũng đã phun ra. Nhịn tiểu nửa ngày, nước tiểu phun như suối lên mặt Triệu Nhã, mà nàng dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhắm mắt tiếp tục nói chuyện với Lưu Phong.
“Ông xã ơi, giờ em rảnh quá trời chán ghê, anh tám với em đi cho vui … Có việc gì không để chút nữa làm được chứ? Bà xã anh lâu lâu mới gọi cho anh một lần, nói chưa được mấy câu đã đòi cúp máy sao?”
Triệu Nhã nói xong, Vương Bột cũng đi tiểu xong. Triệu Nhã le lưỡi giúp Vương Bột dọn dẹp chỗ nước tiểu còn lưu lại trên quy đầu, sau đó lấy tay sục dương vật cho hắn. “Vợ chồng lâu lâu cũng phải hàn huyên một chút chứ, anh không sợ vợ anh lén anh say nắng sao?”
Nói xong, Triệu Nhã đem dương vật của Vương Bột ngậm vào miệng, ở trong miệng dùng lưỡi liếm mút vòng quanh quy đầu của hắn. Khi đến phiên nàng nói, liền nhẹ nhàng nhả dương vật hắn ra. “Sao lại không chứ? Bà xã anh đây còn chưa tàn phai nhan sắc đâu, còn một đám đàn ông mê đấy nhé.”
Đến lúc này, Vương Bột véo đầu vú Triệu Nhã một cái, sau đó ngón tay hắn lần lần xuống dưới, ở âm môi của nàng lại bấm thêm 1 cái. Triệu Nhã liền đứng lên xoay người lại, một tay chống lên bồn cầu. Vương Bột 1 tay vòng ra ôm eo nàng, 1 tay kéo tóc nàng, để nàng ngẩng đầu lên khiến gương mặt có thể xuất hiện ở tấm gương đằng trước, sau đó quen cửa quen nẻo đem dương vật nhét vào trong âm đạo nàng nhẹ nhàng nhấp ra nhấp vào. Hắn cũng không dám làm quá mạnh, nếu mà phát ra tiếng “bạch, bạch” để đầu bên kia nghe được, là game over.
“Xí … Ai mà sợ anh say nắng chứ … Thôi được rồi, khi nào rảnh cũng phải nhớ gọi em nha.”
Nói xong, Triệu Nhã kiểm tra chắc chắn mình đã tắt máy, mới đem điện thoại để sang 1 bên, dùng tay vỗ tét một cái vào mông Vương Bột. “Anh xấu xa muốn chết! Thấy em vừa làm tình cùng anh vừa nói chuyện với anh Phong anh cảm thấy kích thích lắm hả? Dương vật cũng to hơn bình thường.”
Vương Bột cười cũng vỗ lên mông Triệu Nhã 1 cái, đáp: “Còn nói anh. Em không phải chảy nước ồ ồ ra gấp mấy ngày thường sao?” Nói xong, hắn cũng không chậm rãi nữa, ra sức rong ruổi trên thân thể Triệu Nhã. Mà Triệu Nhã lúc này cũng không nằm im, cầm khăn lông ướt lau nước tiểu dính trên mặt cùng thân thể. Lau xong, nàng đẩy Vương Bột 1 cái, chờ hắn rút dương vật ra ngoài, nàng xoay người lại, giơ cao 1 chân để Vương Bột đem dương vật đút lại vào trong, sau đó 2 chân đồng thời quấn lấy hông hắn. Vương Bột cứ như thế ôm Triệu Nhã, vừa nhấp vừa đi trở về phòng ngủ. Đi đến mép giường, thả Triệu Nhã nằm ngửa ra, 2 tay vòng quanh 2 chân nàng, ra sức nhấp hông, mỗi một lần đều có thể nghe thấy tiếng thân thể va chạm vào nhau phát ra tiếng vang. Triệu Nhã vừa rên rỉ vừa bấu chặt tay Vương Bột. Bởi vì hắn đụng thật sự quá mạnh, mỗi lần rút ra nhấp vào, Triệu Nhã cũng đều di động trong khoảng 20 cm, 2 bầu vú càng giống như 2 quả bóng nước lúc lắc qua lại. Làm tình như vậy khoảng 7,8 phút, Triệu Nhã đến đỉnh trước, kêu lên một tiếng kịch liệt, ôm siết lấy Vương Bột. Mà hắn dù bị ôm rất chặt, nhưng cũng không dừng lại, tiếp tục đè nghiến lấy nàng mãnh liệt thúc mạnh vào, đưa nàng lên đỉnh lần thứ 2, đến lúc đó hắn mới cảm thấy muốn bắn tinh. Lập tức hắn rút dương vật ra, làm cho tinh dịch bắn khắp lên bụng cùng vú của nàng. Giúp Vương Bột dọn dẹp sạch sẽ tinh dịch còn bám trên dương vật xong, Triệu Nhã thậm chí chẳng thèm lau mình, đắp chăn ôm Vương Bột nghỉ ngơi.
“Vương Bột, chuyện lần trước em nói với anh sao rồi? Sao chẳng thấy hồi âm gì hết?”
Qua nửa tháng, Vương Bột vẫn chẳng liên lạc lại với Vương Tuyết. Bất đắc dĩ, Vương Tuyết chỉ đành ở 1 lần cả bọn tụ tập hát KTV, thừa lúc người khác không chú ý, lặng lẽ hỏi Vương Bột. Trong khoảng thời gian này, thực ra cô cũng nhân lúc rảnh rỗi đi xin việc 1 số nơi. Đáng tiếc, những ông sếp kia hoặc là tự thèm thuồng sắc đẹp của cô, hoặc là hi vọng cô dùng sắc đẹp đi chinh phục khách hàng, hơn nữa tiền cũng cho không nhiều, Vương Tuyết đương nhiên không thể nào chấp nhận.
Vương Bột làm bộ ngẩn người, sau đó đáp: “Xin lỗi, xin lỗi, dạo này anh bận quá, không có dịp báo lại cho em. Khi nào em muốn đến làm, đến thẳng tiệm nói với Triệu Nhã 1 tiếng là được.”
Vương Tuyết gật đầu. “Vậy mai em tới nhé.” Nói xong, cô rời đi, chạy đến chỗ Triệu Nhã, nói cho nàng biết mình muốn đi làm. Trước đó Vương Bột cũng đã nói với Triệu Nhã, nên nàng cũng không ngạc nhiên gì, gật đầu bày tỏ hoan nghênh.
Ngày hôm sau, Vương Tuyết chính thức gia nhập tiệm spa, chức vị là quản lý sảnh. Nói cách khác, chức vụ của cô cao hơn đám nhân viên 1 chút, nhưng thực ra chẳng có ai để quản, bởi vì nơi này căn bản chẳng có khách, từ quản lý đến nhân viên đều đang làm biếng. Nàng chẳng biết nói gì, dứt khoát làm biếng chung với mọi người.
Vì Vương Tuyết đến, hôm nay Triệu Nhã không có lên lầu, sợ Vương Tuyết biết được chuyện gì, ngồi yên trong phòng chơi game lên mạng. Vương Tuyết vào thăm nàng mấy lần, còn ngồi trong phòng nàng rất lâu. Đến xế trưa, Vương Tuyết bị Vương Bột gọi lên.
“Em không phải nói là đồng ý làm người mẫu đồ lót sao?”
Vương Tuyết gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, mỏng 1 chút cũng không sao, nhưng mà không được chụp mặt nhé.”
Vương Bột cũng không khách sáo, cầm luôn 2 bộ trong suốt đưa cho cô. Vốn hắn còn tưởng Vương Tuyết kiểu gì cũng ngượng kêu cái gì mà lộ liễu như thế v.v… Không ngờ rằng, Vương Tuyết không nói không rằng, cầm lấy đi vào trong phòng ngủ thay quần áo. Rõ ràng, nàng đã sớm biết và chấp nhận chuyện như vậy, cho nên căn bản không cần suy tính điều gì.
Rất nhanh, Vương Tuyết mặc bộ đồ lót rất lộ hàng bước ra. Ngực nàng so với áo lót to hơn 1 chút, cho nên, bầu vú bị lộ ra hơn nửa, thậm chí quầng vú màu hồng phấn kia cũng lộ gần nửa ra bên ngoài. Quần lót cũng thế, bởi vì mông nàng khá lớn, làm cho quần lót bị bó rất hẹp, đến phần mu màu hồng đều có thể quan sát rõ ràng. Mà âm mao cũng có một nửa lòi ra bên ngoài quần. Dĩ nhiên, phần bên trong cũng nhìn thấy được, chỉ là nhìn không rõ bằng phần lộ ra bên ngoài mà thôi.
“Anh có thể mua đồ lót size lớn 1 chút không? Mấy cái đồ này sao mà nhỏ quá!”
Vương Bột cười đáp: “Là do vóc dáng em tốt quá thôi. Mấy cái đồ này nếu đem cho Triệu Nhã mặc chắc vừa khít.”
Vương Tuyết khẽ nhoẻn miệng cười, đứng trước mặt Vương Bột: “Cần làm tư thế gì không?” Vương Bột lắc đầu: “Em cởi vớ với giày luôn đi.”
Vương Tuyết cũng không nói nhiều, ngồi xuống cởi vớ, giày ra, để lộ đôi chân trắng trẻo mượt mà, cùng một cặp đùi thon dài. Trong lúc nàng cởi, khe hở giữa 2 chân nàng cũng bị quần lót xuyên thấu qua cho Vương Bột nhìn thấy.
“Thật ngon lành quá đi, em lấy chồng lâu như vậy rồi, âm môi vẫn còn màu hồng.”
Vương Bột thử dùng những lời lẽ quá đáng để thăm dò phản ứng của Vương Tuyết. Kết quả, Vương Tuyết phản ứng rất tốt: “Em với anh Vinh mỗi tuần làm 1 lần, mỗi lần cũng chừng 7,8 phút, dĩ nhiên không bị đổi màu rồi.”
Sau đó, Vương Bột cũng không nói gì thêm nữa, bắt đầu chụp hình cho Vương Tuyết. Dĩ nhiên, những tấm hình này để chỉ để cho mình hắn thưởng thức. Trong lúc chụp hình, Vương Tuyết không hề xấu hổ chút nào, rất tự nhiên đem thân thể mình lộ ra trước ống kính. Thậm chí, khi chụp tư thế ngồi, nàng còn hơi tách 2 chân ra, để cho Vương Bột có thể thấy được mảnh âm môi màu hồng kia. Có lúc, nàng còn nhìn hắn với 1 ánh mắt khiêu khích, khiến hắn nóng bừng bừng cả người. Có điều, hắn rất rõ ràng, nếu như mình thật làm ra chuyện gì, coi như đã nhảy vào hố bẫy của Vương Tuyết. Cho nên, bất kể Vương Tuyết làm thế nào, hắn cũng không lay động, giống như 1 gã nhiếp ảnh sư chuyên nghiệp vậy, hoàn toàn chuyên chú vào việc chụp ảnh.
Việc chụp ảnh đến giữa trưa mới kết thúc, Vương Tuyết xoay người quay vào phòng ngủ thay đồ, không nói thêm bất kỳ lời nào, đi thẳng xuống lầu. Do không biết sự tồn tại của mật đạo, nàng đi theo cửa chính xuống.
Vương Bột lưu hình xong xuôi, cũng xuống lầu ăn cơm. Trước đó, sáng nào cũng đều phải hí hoáy với Triệu Nhã, kết quả đến trưa cũng lười không muốn dậy, nên thường ăn trưa bằng đồ Triệu Nhã nấu. Hôm nay vì vụ Vương Tuyết, Triệu Nhã trưa cũng không có lên, thể lực của hắn dĩ nhiên không bị lãng phí. Được rồi, cái chính là do không có Triệu Nhã nấu cho hắn, cho nên trưa hôm nay hắn cũng xuống dưới ăn cơm, đến quán cơm đám nhân viên thường hay ăn. Thấy mọi người đều ở đó, hắn vung tay lên, bữa cơm này hắn trả tiền.
Com nước xong, Vương Bột và Triệu Nhã dù không về cùng lúc, nhưng vừa vào phòng quản lý, Triệu Nhã đã theo mật đạo lên gặp hắn.
Lúc vào phòng, Vương Bột còn đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa hình của Vương Tuyết, chuẩn bị gửi cho Rất Nhiều Tiền. Thấy Triệu Nhã bước vào, hắn cũng không dừng tay, tiếp tục công việc của mình. Triệu Nhã ngồi lên đùi hắn, nhìn hình, ra vẻ ngạc nhiên hô: “Wao, vóc người của Tuyết đẹp thật!”
Vương Bột nghe được, bật cười véo đầu vú nàng 1 cái: “Cũng không phải giờ em mới biết đâu?” “Người ta kêu thay anh mà.” Nói xong, Triệu Nhã cúi xuống ôm cổ hôn hắn say đắm. Vừa hôn, nàng móc cây côn thịt của hắn ra, đứng dậy quỳ xuống đất rất tự nhiên ngậm vào trong miệng liếm mút, chừng 10’, mới đứng dậy ngồi lại vào lòng Vương Bột, đem dương vật hắn hắn vào trong âm đạo của mình.
“Hà … Nhịn tới tận trưa, khó chịu muốn chết!”
Vương Bột cũng hẩy hẩy mông, nhấp ra vào khiến Triệu Nhã lại bật lên tiếng rên rỉ, cười nói: “Anh cũng vậy mà!” Trong lúc làm tình, Triệu Nhã vừa uốn éo ngoáy động thân thể, vừa nói: “Hình như anh lại trổ mã hay sao ấy!”
“Đàn ông 23, còn ráng cao 1 chút, đàn ông 25, còn cần bổ một chút. Anh cao thêm chút là bình thường.”
“Người ta không phải là nói chiều cao của anh, mà là nói đến cây gậy của anh kìa, gần đây hình như càng ngày càng lớn…”
Vương Bột đang hưởng thụ, không để ý, nói rất tùy ý: “Thế sao? Anh đâu thấy gì khác đâu nhỉ? Làm sao em phát hiện được?”
“Hồi trước đây làm tình, cây gậy của anh chẳng qua chỉ chọc đến cửa tử cung, bây giờ em lại có cảm giác nó sắp xuyên đi vào.”
“Vậy sao? Em thấy không thoải mái?”
“Làm gì có, cửa tử cung bị thuc cảm giác rất thoải mái.”
“Vậy chúng ta ra sức 1 chút, cố gắng đâm xuyên vào.” Nói xong, Vương Bột hóp người cho dương vật có thể dài hơn 1 chút.
“Được, em cũng cố thử xem.” Triệu Nhã nói xong, hai chân còn đi vớ đen chống xuống đất, giống như chuẩn bị xuất phát vậy, rồi ngồi thật mạnh xuống, đồng thời còn cười kêu “A, a, a…” Dĩ nhiên, không phải vì nàng sướng đến rên rỉ, mà là cố ý kêu như vậy, giống như trò đùa giữa các đôi trai gái vậy.
Vờ vịt kêu mấy tiếng, Triệu Nhã nhìn hắn cười hỏi: “Thấy thế nào? Em kêu vậy anh có thấy kích thích không? Có thấy sướng hơn không…” Đang nói, Triệu Nhã chợt “a” một tiếng, sau đó 2 tay ôm lấy cổ Vương Bột, ngồi yên bất động.
“Kêu vậy chả ra cái gì cả, đợi lúc nữa…”
Thấy Triệu Nhã tự nhiên im bặt không động đậy, Vương Bột ngẩng đầu lên hôn nàng 1 cái, khẽ hỏi: “Sao thế? Tự nhiên không động đậy gì?” Nói xong, Vương Bột hơi nhếch hông nhắc nhở Triệu Nhã tiếp tục. Triệu Nhã lại gọi “a” một tiếng, lần này không phải kêu giả vờ, mà tiếng kêu này phát ra từ nội tâm.
Thấy nàng dường như rất đau đớn, Vương Bột cũng không dám động đậy nữa, đưa tay ôm lấy nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc cùng vành tai, kề sát nàng khẽ khàng hỏi: “Sao rồi?”
Triệu Nhã lắc đầu 1 cái, không nói gì, hắn cũng ngồi im không động đậy. Qua một lúc sau, Triệu Nhã mới hoàn hồn, có điều không còn hùng hục ngoáy động cơ thể, mà chỉ hết sức êm ái xoay nhẹ hông. Còn Vương Bột, hắn cảm giác quy đầu của mình dường như bị một cái miệng nhỏ mãnh liệt hút lấy, mặc dù động tác nhẹ nhàng, nhưng cảm giác cực kỳ thoải mái. Lại qua một lúc sau, thấy Triệu Nhã đã phục hồi như thường, hắn mới cười hỏi: “Mới rồi là sao vậy? Không phải là lên đỉnh chứ? Bình thường phải 10’, hôm nay sao sớm quá vậy?”
Triệu Nhã trừng mắt nhìn hắn, dùng sức véo lưng hắn 1 cái: “Ăn cướp còn la làng.”
Vương Bột ra vẻ không hiểu gì cả: “Anh không biết thật mà, mới rồi nhìn em có vẻ rất đau đơn, làm anh sợ muốn chết.”
Triệu Nhã thẹn thùng trả lời: “Lúc nãy anh không phải nói đem dương vật xuyên vào tử cung em sao, vừa rồi vào thật.”
Vương Bột nghĩ thầm: “Thảo nào mình cứ cảm giác quy đầu bị cái gì bọc lại.” Rồi nói: “Nếu đau để anh rút ra.”
Triệu Nhã lắc đầu nói: “Không đau tí nào, chỉ là có cảm giác trướng trướng, giống như tử cung sắp vỡ ra vậy.” Tiếp đó nàng tiếp tục ưỡn ẹo thân thể, mà cây côn thịt của Vương Bột cũng bắt đầu chậm rãi tiếp tục tiến vào tử cung nàng. Tử cung của nàng cách cửa mình không xa, bản thân nàng dùng ngón tay cũng có thể mò tới cửa tử cung. Trên thực tế, cửa tử cung và cửa mình của phụ nữ thường cũng cách nhau không xa, dùng ngón giữa là có thể mò tới. Nhưng tử cung là 1 cơ quan rất mềm mãi, khi bị đụng phải nó sẽ tự co rúc vào phía sau, cho nên dù khoảng cách không xa, nhưng thường dường dương vật cũng rất khó đi vào trong tử cung. Có điều, bất cứ thứ gì đều có giới hạn, nếu chiều dài côn thịt đạt tới 1 mức độ nhất định, cửa tử cung không thể lui về sau thêm 1 nữa, dĩ nhiên chỉ có thể đem nó hấp thu vào trong mình. Hơn nữa, một khi đã đem dương vật nuốt vào trong, cửa tử cung sẽ giống như một cái miệng, từng chút từng chút đem dương vật nuốt vào, cho đến khi nó trở về vị trí cũ.
Triệu Nhã uốn éo có 7,8 lần, tử cung đã đem dương vật của Vương Bột nuốt vào 1/3. Cô hừ hừ hà hà không thể nhúc nhích được nữa. Mặc dù đây là lần đầu tiên tiến vào tử cung của nàng, nhưng Vương Bột thường thường ôm Triệu Nhã từ phòng tắm vừa nhấp vừa đi về giường ngủ, coi như cũng quen thuộc, ngồi dậy cũng không quá khó khăn, bế nàng dậy đi về phòng đặt lên giường. Vương Bột bắt đầu nhẹ nhàng nhấp hông, nếu làm quá mạnh dương vật bị rút ra muốn cắm vào lại không còn dễ như vậy nữa. Thấy Triệu Nhã có vẻ rất thích dương vật hắn chọc ngoáy bên trong tử cung, Vương Bột cũng không quá ra sức. Quả nhiên, với sự ra vào không ngừng của Vương Bột, Triệu Nhã bắt đầu trở nên càng lúc càng điên cuồng, cả người như muốn điên lên vậy, vừa khóc vừa kêu và la hét, thân thể theo bản năng không ngừng ép sát lại, để cây gậy thịt của hắn tiến vào sâu hơn.
Rốt cuộc, Triệu Nhã đến đỉnh trước. Sau khi cất một tiếng kêu rền rĩ, cả người nàng đổ sụp, thân thể không ngừng co giật, mắt trợn ngược há hốc mồm thở hổn hển. Vương Bột không có dừng lại, vẫn ra sức giày xéo nàng, nhưng nàng trừ thở ra, đã không thể làm ra một phản ứng nào. Vương Bột cũng không nhịn được quá lâu, khoảng 2’ sau, hắn cũng đem tinh dịch toàn bộ rót hết vào tử cung nàng. Khi cây gậy thịt mềm nhũn ra, hắn cũng không vội rút ra, mà nằm im chờ đợi. Qua 7,8’ sau, 2 mắt Triệu Nhã dần có tiêu cự trở lại, người cũng dần dần khôi phục tri giác, nới rộng 2 chân, vỗ mông Vương Bột 1 cái, hắn mới dần dần rút dương vật ra. Bởi vì tử cung của Triệu Nhã hút rất chặt, nếu lúc nãy bắn tinh xong hắn rút ra ngay, rất có thể sẽ lôi cả tử cung nàng theo, có rất nhiều người bị bong dạ con cũng vì nguyên nhân này.
Rút ra xong, hắn sờ miệng âm đạo Triệu Nhã 1 cái: “Lần này đúng thật là bắn hết vào trong cơ thể em đó, không chảy ra chút nào luôn.” Triệu Nhã sờ bụng mình đáp: “Đúng thế, em có thể cảm giác được tinh dịch đang chảy qua chảy lại trong tử cung em đó.” Nói xong, nàng ôm lấy cổ Vương Bột, hôn khẽ lên môi hắn: “Cảm ơn anh!”
“Cảm ơn anh chuyện gì?” “Thứ nhất là cám ơn anh đã mang đến cho em cảm giác sướng khoái mãnh liệt đến thế. Thứ 2, dĩ nhiên là cám ơn anh đã suy nghĩ cho em. Nếu lúc nãy anh rút ra luôn, tử cung em bị bong xem như đời này em không thể mang thai được nữa.” “Suy nghĩ cho em là việc anh nên làm mà.”
Sau đó, Triệu Nhã xoay lưng lại với Vương Bột, mà hắn thì đem nàng ôm vào lòng, để 2 thân thể dính sát vào nhau. Tư thế nằm này khiến 2 người có thể dán sát vào nhau nhiều nhất, hơn nữa còn tiện cho Vương Bột vuốt ve vú cùng đùi nàng, khuyết điểm duy nhất là 2 người không thể hôn nhau được. Có điều, sau khi làm tình, nằm tư thế này rất thoải mái.
Mấy ngày sau, chiếc Lamborgini Vương Bột mua rốt cuộc cũng đã đến cửa hàng, sáng sớm hôm đó hắn chở Triệu Nhã đến tiệm để lấy xe.
“Em còn tưởng là anh sẽ chở Vương Tuyết đi lấy xe đó.”
Vương Bột cười sờ soạng đùi nàng: “Đừng nói là anh chẳng có gì với Vương Tuyết, dù là anh với cô ả có cái gì, anh nhất định vẫn tốt với em hơn. Anh không phải là kẻ có mới nới cũ, huống chi, lần đầu của anh cũng đã cho em, thì lần mua xe đầu của anh cũng phải cho em …” “Thấy ghét…”
Vương Bột nắm tay Triệu Nhã thả vào giữa 2 chân mình. Dù sao cũng đang đi trên đường, tạm thời cũng không kiếm được chỗ chơi xe rung, lại nói hắn cũng không ưa thích cái loại đó, hắn càng thích cái giường lớn ở nhà hơn. Triệu Nhã cười đưa tay vói vào trong quần hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy của hắn. Hai người vừa đi vừa cười nói. Sau đó, Vương Bột chở nàng đi đặt 2 bộ lễ phục, rồi mua thêm vài bộ quần áo cùng giày loại hơn 10k 1 chiếc, sau đó lại dẫn nàng đến nhà hàng Đế Vương ăn. Đến nhà hàng, Triệu Nhã ăn vài món chưa ăn bao giờ. Mặc dù ở đây cảnh sắc rất đẹp, món ăn màu sắc cũng rất tinh tế, nhưng thật sự chả thấy ngon hơn mấy quán vệ đường chỗ nào. Mà Vương Bột cũng chẳng ăn gì mấy, thấy Triệu Nhã dừng lại, bèn gọi phục vụ tới đem thức ăn dọn đi. Quần áo đẹp mấy cũng dùng để cởi, 2 người đem bàn ăn làm thành giường, dù sao ở trong này không có camera, cũng không sợ người khác nhìn thấy.
Ngày hôm nay Triệu Nhã vô cùng vui vẻ, nhìn nàng cười nói như vậy, trong lòng Vương Bột cũng rất thoải mái. Hai người đến tận 5h chiều mới về, quần áo cũng vẫn để chỗ Vương Bột, nếu mang về nhà chồng hỏi cũng khó giải thích.
Chớp mắt lại qua 1 tuần. Vương Bột và Vương Tuyết giống như 2 tay bạc bịp, không ngừng ra chiêu, chờ đợi con mồi rơi vào bẫy, mà bọn họ lại chẳng ai tiến 1 bước về bẫy. Mỗi ngày Vương Tuyết đều tìm cách dụ dỗ Vương Bột, mà Vương Bột vẫn không thể hiện ra bất cứ vẻ ham muốn nào. Tuy rằng Vương Tuyết luôn bày ra vẻ ‘mặc chàng đến hái’ nhưng Vương Bột trong lòng rõ ràng: một khi hắn thật ra tay, Vương Tuyết sẽ xoay 180 độ ngay. Đến lúc đó, hắn chẳng những phải mất rất nhiều tiền cho cô ả, mà còn có thể chẳng chấm mút được chút gì.
Hôm nay, sau khi chụp ảnh xong, Vương Bột như mọi ngày thu dọn máy ảnh, chuẩn bị PS. Nhưng Vương Tuyết không đi về phòng thay đồ ngay như mọi ngày, mà đi tới phòng khách ngồi lên ghế salon. Vương Bột vờ như không thấy, tiếp tục làm việc của mình. Vương Tuyết lấy di động ra chơi trò chơi, 2 người đều tỏ ra bận rộn không nói với nhau lời nào. Thật ra, Vương Bột thông qua màn hình camera quan sát Vương Tuyết, mà điện thoại của Vương Tuyết căn bản chẳng có trò chơi, cô ta mở camera để quan sát xem hắn có nhìn lén mình hay không.
Nửa giờ sau, Vương Tuyết phát hiện từ đầu đến cuối Vương Bột chẳng nhìn về phía mình, mà cứ chúi mũi vào PS, đành tắt camera đi, vất chiếc điện thoại lên ghế. Điện thoại Iphone, nhưng đối với người như cô, dùng Iphone là hợp nhất. Có điều bây giờ cô đang muốn đổi 1 chiếc di động khác. Mấy hôm trước, ở 1 cửa hàng hạng sang, cô thấy 1 chiếc điện thoại nạm kim cương, giá 180k. Mặc dù rất đẹp, là loại dành cho nữ, nhưng đã để đó 3 tháng chưa bán. Cô hi vọng mình không cần phải ngắm nó qua cửa kính nữa. Nếu như vào 3 tháng trước, cô tuyệt đối không có chút hi vọng nào, nhưng giờ thì không chắc, điều kiện tiên quyết là cô phải từ Vương Bột moi được đủ tiền.
“Vương Bột này!”
“Gì thế?”
Vương Bột vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
“Chân em hơi đau, anh tới xem giúp em 1 cái.” Vương Tuyết vừa nói, vừa lấy tay nhẹ nhàng ve vuốt chân mình.
Vương Bột vẫn không quay đầu lại: “Anh đâu có phải bác sĩ đâu, em nói anh xem, anh xem cũng đâu biết là do đâu.”
“Anh … Thôi … Thực ra, không phải là chân em khó chịu. Mà là … Thôi anh đến đây trước đã, mấy cái hình đó lúc nào PS chẳng được, đằng nào anh cũng đâu có up lên mạng đâu.”
Vương Tuyết cũng như Triệu Nhã, dù chịu chụp mấy tấm loại hở hang này, nhưng cũng không muốn nó bị đưa lên mạng. Cho nên, mấy ngày nay Vương Tuyết cũng một mực chú ý gian hàng online của Vương Bột. Dĩ nhiên, đến cả hình chụp đồ lót thường cũng không có.
Vương Bột mỉm cười, đi đến ngồi xổm trước mặt Vương Tuyết. Loại đàn bà như cô thích chinh phục đàn ông, cho nên, rất thích thấy đàn ông thấp kém hơn mình, do đó cũng thích đàn ông ngồi thấp trước mặt mình. Nhưng nếu như anh cho rằng làm như vậy sẽ khiến họ để ý đến anh, vậy thì lầm to. Bọn họ tuy thích xem đàn ông thấp kém hơn mình, nhưng lại thích dạng đàn ông mạnh mẽ mà họ không điều khiển được. Chỉ có người đàn ông như vậy chợt cúi đầu trước họ, họ mới càng có cảm giác chinh phục cùng tình dục.
“Được được, anh tới đây. Em khó chịu chỗ nào?”
Vốn Vương Bột cho là Vương Tuyết nói bắp đùi hoặc bắp chân, nhờ mình xoa bóp, thông qua va chạm thân thể kích thích mình, để mình nổi máu râu xanh. Nào ngờ, Vương Tuyết còn kích tiến hơn hắn tưởng nhiều. Cô khẽ giơ chân lên, đem quần lót lột ra, ngả người ra sau dựa lên ghế, một chân chống đất, 1 chân chống lên ghế, sau đó dùng tay tách ra âm môi.
“Em dạo này thấy âm đạo cứ đau đau, anh nhìn hộ em 1 cái, xem có bị viêm nhiễm gì không. Em vốn tính đi khám phụ khoa, lại không muốn bị người khác xem, bảo ông xã nhìn, anh ấy lại bảo không muốn mất thời gian, nên đành phải nhờ anh vậy.”
Chồng cô không muốn mất thời gian mới lạ, có điều, Vương Bột lại không nói gì, cũng chẳng lộ ra mình chính nhân quân tử gì, áp mặt lại gần nhìn. Khi mặt hắn đến gần sát, Vương Tuyết khẽ lỏng tay, để âm đạo lại sít chặt, sau đó lại tách ra, âm đạo màu hồng phấn dính đầy dịch trong suốt.
Vương Bột cẩn thận thưởng thức, có điều hắn chỉ nhìn 1 hồi rồi thôi: “Đâu có thấy cái gì lạ đâu em?”
Vương Tuyết buông tay ra: “Anh nhìn sâu vào trong chút, dùng bật đèn pin điện thoại đi.”
Vương Bột à 1 tiếng cầm điện thoại Vương Tuyết đưa, đưa tay tách âm môi của cô ra, mà cô cũng rất tự nhiên đem 1 chân khoác lên vai hắn, cẳng chân thậm chí còn chạm vào gò má hắn. Không chỉ vậy, cô còn cố ý dùng cẳng chân cà cà mặt hắn. Nếu là người thường, chắc chắn đã sập bẫy, nhưng Vương Bột vẫn không vội gì. Thịt đã vào nồi, chạy đâu cho thoát. Chỉ 1 chút nữa là thành công, tốn vài giây ăn thua gì.
Một tay tách âm môi Vương Tuyết, một tay cầm điện thoại chiếu tới chiếu lui, giọng nói không chút khác lạ nói: “Bên trong cũng chẳng có vấn đề gì, nhìn cũng rất hấp dẫn.”
Nghe hắn nói thế, Vương Tuyết đưa tay vỗ nhẹ đầu hắn: “Thôi đi, đừng giả bộ nữa. Liếm nó đi.”
Vương Bột ngẩng đầu lên nhìn cô, vẫn vờ như không hiểu hỏi: “Liếm cái gì?”
Vương Tuyết gác nốt chân còn lại lên vai Vương Bột, sau đó dùng ngón tay sờ âm môi mình: “Còn liếm cái gì nữa? Liếm cái này này!”
Thấy Vương Tuyết nói cụ thể đến mức này, hắn không còn giả ngu nữa, vất di động sang 1 bên, cười đưa tay vuốt ve chân cô, đồng thời cúi đầu giữa 2 chân cô nhẹ nhàng liếm.
Kỹ thuật oral sex của hắn thế nào, chỉ có người thử qua mới biết, chính hắn cũng không biết. Có điều, Vương Tuyết tỏ ra rất phối hợp, ít ra, dường như có vẻ hài lòng với kỹ thuật của hắn. Khác với Triệu Nhã, Vương Tuyết không nhạy cảm bằng, cho đến khi lưỡi Vương Bột muốn tê cứng, cô mới rốt cuộc phun nước. Đến khi Vương Bột đứng dậy, cổ cũng đã cứng đơ không động đậy được.
Dù mệt, nhưng Vương Bột không thể nhàn rỗi được, đứng lên, bế Vương Tuyết đưa vào phòng ngủ. Sau khi trùm kín chăn cho cô, Vương Bột liền chui vào nhẹ nhàng ôm Vương Tuyết vào lòng, dịu dàng vuốt ve thân thể nàng, nhất là chỗ cổ. Sau khi lên đỉnh, nếu như có thể nhẹ nhàng ôm lấy người ấy, cũng như nhẹ nhàng vuốt ve những điểm kích thích, nhưng cảm giác không quá mạnh mẽ, sẽ dễ dàng làm tăng cảm tình giữa 2 bên.
Nghỉ ngơi chừng 10’, Vương Tuyết từ từ hồi trở trờ, nhìn Vương Bột khẽ mỉm cười, thấy hắn cũng đang nhìn mình, bèn mở miệng hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Cũng được, nhưng chẳng có mùi vị gì.”
“Vậy sao anh còn làm hùng hục như thế.”
“Anh làm vậy không phải là vì để cho em sướng sao.”
Vương Tuyết cười gác chân lên hông Vương Bột, vốn là chỉ để nằm thoải mái hơn 1 chút, nào ngờ hắn lại hiểu lầm, đưa tay nâng bắp đùi Vương Tuyết lên rồi nhét thẳng cây gậy thịt của mình vào trong thân thể nàng, đồng thời xoay người đè ngửa nàng xuống. Mặc dù không phải như mình muốn, nhưng Vương Tuyết cũng không từ chối, khẽ đẩy ngực Vương Bột 1 cái, nhưng cũng không có ngăn cản hắn, để mặc hắn rong ruổi trên thân thể mình.
Vương Bột cày bừa vô cùng cố gắng, điều này quan hệ đến sau này có thể chơi 2P hay không. Hơn nữa, Vương Bột cảm thấy Rất Nhiều Tiền lần sau ra nhiệm vụ kiểu gì cũng có nữ vs nữ, dù không có, mình đích thân thử nghiệm cũng là chuyện tốt.
Có điều, muốn chơi 2P phải có sức chơi 2P, nếu như không có cách nào cùng lúc thỏa mãn 2 người phụ nữ, 2P gì cũng chỉ là mây bay. Có điều, lần đầu tiên muốn thỏa mãn đối phương rõ ràng không phải chuyện dễ dàng. Cũng may, trộm tình vốn là một việc có thể khiến người ta thêm kích thích, khi ân ái với người không phải là chồng/vợ mình, cảm giác tội lỗi có thể làm tăng thêm thần kinh cảm giác. Cho nên, dù là Vương Tuyết không nhạy cảm bằng Triệu Nhã, nhưng Vương Bột vẫn có thể trước khi mình bắn tinh, đã đem Vương Tuyết làm ngất ngây.
Khi Vương Tuyết lên đỉnh, Vương Bột cũng không để ý bản thân, lập tức rút dương vật ra, sau đó dùng ngón tay mò tìm điểm G trong âm đạo nàng mà day nhanh. Kích thích mãnh liệt này khiến cả người Vương Tuyết như sống dở chết dở, chỉ chưa đầy 1 phút đã bắn vọt âm tinh ra ngoài, sau đó nàng cũng hôn mê.
P/S: Tay tác giả này viết đến đây thì ngừng, không thấy ra chap mới kể từ năm 2012. Đáng tiếc, vẫn còn 3 em nữa. Và series này cũng phải tạm ngừng.