Dâm Nữ Vũ Trường - Phần 103
Quang cảnh bên ngoài cũng hỗn loạn không kém bên trong.
Người của Đêm Màu Hồng và bọn áo đen bí ẩn vẫn đang ẩu đả kịch liệt, cả tuyến phố lớn náo loạn.
Những tiếng gào thét văng vẳng trong đêm, phụ vào nhiều tiếng súng lạnh lẽo.
Vừa chui ra khỏi cửa thoát hiểm, chúng tôi đã bắt gặp ngay xe của Ngố đang chờ.
Sami, Hồng Ngựa, Nhi Cây Trâm mừng đến khóc rống.
Mặt Quỷ hỏi “những người còn lại đâu?”
“Trên xe Mũi Đỏ và Giáo Sư, họ đưa Anna và Anh Hai tới Ổ Gà rồi”.
“Ổ Gà?”
“Đó là nơi những người bạn chiến đấu của Anh Hai sống, ở đó họ có thể cấp cứu như trong bệnh viện” – Hồng Ngựa giải thích.
“Vậy… vậy Ngọc không bị thương chứ?”
“Nó còn trách nhiệm hộ tống Anh Hai, không thể bị thương lãng xẹt thế đâu, cứ yên tâm”.
Mặt Quỷ gật đầu nhẹ nhõm rồi lập tức phân phó.
“Ngố! Mau đưa mọi người đến nơi an toàn, chúng tôi sẽ theo đuôi mọi người ngay”.
Chiếc xe trắng phóng hết tốc lực trên đoạn đường dài thênh thang.
3 người còn lại hối hả chạy tới bãi đổ xe.
Lúc này rất đông bọn áo đen vẫn còn tụ tập chưa ly khai, bọn chúng đang trò chuyện gì đó với 1 tên cao lêu nghêu vừa bước xuống từ chiếc Range Rover.
Một thằng tinh mắt trông thấy chúng tôi vội la lên.
“Là thằng đó, chính nó bắn chết Thằng Hề”.
Tức thì 1 loạt đạn xả về phía này, chúng tôi cuống cuồng nấp sau những chiếc xe con, cửa kính vỡ nát tan tành.
“Thằng Xích Vân bao giờ cũng xuất hiện đúng lúc” – Mặt Quỷ lăm le súng trong tay, ánh mắt gã long lên.
Có vẻ tên khốn Xích Vân vừa bắn chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung với gã.
“Mặt Quỷ, mày còn nhận ra tao không?” – Xích Vân la lớn.
“2 Người mau vào xe đi, cúi thấp đầu xuống” – Mặt Quỷ không trả lời hắn mà tự tay mở cửa cho vợ chồng tôi rồi bắn trả vài phát đạn.
Tôi đẩy thắm nằm sát xuống chân ghế, rồi phủ lên người em, ôm chặt cứng, bụng cầu khấn “lạy trời, nếu có trúng đạn xin hãy trúng vào con”.
Chiếc xe đột nhiên giật, rồi chuyển động rất mau chóng, dường như Mặt Quỷ đang gấp rút quay đầu xe.
Thêm nhiều tiếng súng nổ vang lên, đạn trúng vào lớp vỏ thép, ngân vang sởn gai ốc.
Thắm hỏi tôi trong tiếng nấc “Hai Mặt, anh còn sống không?”
“Còn, anh đây! Anh chưa trúng phát nào đâu”.
“Nếu còn sống thì kể chuyện gì đi”.
“Sao tự nhiên bây giờ lại kể chuyện?”
“Em muốn biết khi nào thì anh an toàn, anh còn chém gió được tức là vẫn khỏe, em sợ nhất mỗi khi anh im lặng”.
Tôi hôn lên gáy, lên vai vợ từ phía sau, miệng nói nhăng nói cuội điều gì đó không nhớ nổi.
Mùi lốp xe chà sát lên đường khét nghẹt, tôi và Thắm hết va bên này lại đập bên kia, nhưng miệng tôi vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
“Em có biết chim trĩ và bệnh trĩ giống nhau ở chỗ nào không?”
“Em không biết”.
“Thế vì sao trong giới động vật con đực luôn ‘ngựa’ hơn con cái? Còn đối với người thì ngược lại?”
“Em không biết”.
“Vậy em còn nhớ câu đầu tiên em nói với anh là gì không?”
“Cái này em biết, lúc đó em hỏi anh”đã nhìn đủ chưa?”
“Không phải, câu khác cơ”.
“Em đã nói câu đó là câu đó, anh nhớ nhầm sang câu”chị thấy cưng quen lắm”rồi đúng không?”
“Vớ vẩn, câu đầu tiên em nói là”mười nghìn thì mày ra ngoài kia đút cột điện!”
“Hahahaha” – Thắm cãi “câu đó em không nói với anh”.
Bỗng nghe loáng thoáng Mặt Quỷ gầm lên “thằng khốn, chết đi!”
“Đoàng, đoàng, đoàng”.
Có tiếng còi xe inh ỏi, cả tiếng la hét ầm ĩ của nhiều người.
Chắc chắn chúng tôi đang lao đi rất nhanh trên đường và bọn áo đen đang bám theo sát nút.
Tôi gào “đại ca ơi, gã đó có thù oán với anh sao?”
“Két, két, két…”
“Chuyện thuộc về quá khứ rồi nhóc, bám chắc!”
Tôi chưa kịp phản ứng đã theo đà xe đập đầu vào cửa đánh ‘cốp’.
“Xoảng, xoảng xoảng” tiếp theo đó 1 loạt đạn oanh tạc kính sau xe, những mảnh kính vỡ rơi vương vãi trên đầu tôi.
“Xoay người lại” – Thắm la – “để em lên trên!”
“Không được, nằm im đi, nguy hiểm anh chịu”.
Em túm chặt lấy hông tôi, cố gắng đẩy tôi sang 1 bên nhưng mãi không đủ sức.
“Em còn khỏe thế này anh mừng lắm Thắm”.
“Chết tiệt, em lớn hơn anh, em mới là chủ cái gia đình này, em ở trên!”
“Ở nhà toàn thế, tối nào cũng thế, bây giờ đổi ca”.
Mặt Quỷ xen vào “bây giờ có cần vô khách sạn không?”
Xe đập vào 1 chiếc xe khác chạy ngược chiều, đầu tôi va phải thành ghế choáng váng.
“Á… á” Thắm cũng không nhẹ nhõm gì hơn.
Bất thình lình chiếc xe chao đảo dữ dội, chúng tôi có cảm tưởng đang trượt dài trên sàn.
“Két két két”, tôi ôm cứng lấy Thắm, 2 vợ chồng đồng thanh hét “a… a… a”.
Xe quay ngang đường, vẽ 1 vòng như compa, tiếng lốp chà xát xen lẫn với tiếng đạn bắn “đoàng, đoàng, đoàng”.
Tôi nghe thấy Mặt Quỷ hét lên “vĩnh biệt thằng khốn nạn nhất trên đời!”
“Vĩnh biệt rồi sao?”
Chỉ chờ có thể tôi lập tức vịn đệm ghế ngồi bật dậy.
Khi nhìn qua cửa sổ, quang cảnh hãi hùng ập đến trước mặt tựa cơn sóng dữ.