Đam Mê Dục Vọng - Phần 7
Phần 7
Mai Hoa vừa trang điểm vừa nghĩ ngợi mông lung. Nàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy năm về trước…
Nàng không ngờ ông Triệu, chồng nàng, đã bỏ nàng để ra đi vĩnh viễn về bên kia thế giới chỉ sau có ba năm chung sống với nàng.
Mai Hoa nhìn vào tấm kiếng của cái bàn phắn. Nàng đi tìm ánh mắt của chính nàng để xem đôi mắt nàng nó sắc như thế nào. Thiên hạ thường nói đàn bà có cặp mắt sắc như dao thì “ác” lắm. Đặc biệt là ác với đàn ông, những người đã đi qua đời họ. Mai Hoa hơi rùng mình khi nghĩ rằng nàng quả có “ác” thật.
Chẳng thế mà nàng đã có sẵn cả một kế hoạch ngay khi về làm vợ ông Triệu. Nàng biết ông Triệu mê mẩn sắc đcp và cơ thể tràn đầy nhựa sống của nàng.
Tất nhiên là ông ta sẽ ham hố chuyện làm tình với nàng. Nhân đó, chẳng những nàng không hề bao giờ từ chối làm tình với ông Triệu, bất cứ lúc nào ông ta ngỏ lời đòi hỏi, trái lại nàng còn mua những thực phẩm có tính cách kích dục về cho ông Triệu ăn, và mua rượu thuốc cho ông ta uống.
Để thực hiện ý đồ của mình, Mai Hoa luôn luôn đi tìm mua những bộ áo ngủ mỏng tanh, đầy khiêu gợi về mặc ở trong nhà. Những bộ quần áo lót này quả đã gây cho thị giác của ông Triệu nhiều chắn động. Cứ mỗi lần Mai Hoa mặc một bộ đồ lót hay áo ngủ mới là ông Triệu lại ôm nàng và vật nàng xuống giường để làm tình.
Khi nào thấy ông Triệu thấm mệt nàng bèn róc rượu cho ông uống. Chất rượu này chứa đầy các loại kích thích, ông Triệu uống vài ly xong lại muốn làm tình nữa.
Chỉ sau có một năm mà người ông Triệu gầy hẳn. Nhưng ông không thể ngừng chuyện làm tình với Mai Hoa vì trông nàng khiêu gợi quá, lẳng lơ quá. Do đó
không đêm nào, có khi cả ban ngày, ông Triệu không làm tình với Mai Hoa vài ba lần.
Hôm nào ông kêu mệt, định nghỉ xả hơi thì Mai Hoa nũng nịu bảo:
– Vậy là anh đã hết yêu em rồi. Anh chán em rồi phải không? Vợ chồng mới ở với nhau có hơn một năm mà anh đã muốn để cho em nằm không một mình à? Hay
là… hay là anh đã để ý đến một người đàn bà nào khác, đẹp hơn em, biết cách chiều chuộng hơn em.
Mỗi lần nghe Mai Hoa nói vậy, ông Triệu hoảng hốt vàng ôm nàng hôn khắp người và rồi ông leo lên làm hùng hục…
Đôi khi thấy chồng có vẻ biếng nhác, thì Mai Hoa thủ thỉ đề nghị: hay là để em leo lên làm thay anh nghe. Anh cử nằm dưới đi. Nhiều lần Mai Hoa định đề nghị bú ông ta nhưng nàng kịp thời ngừng lại. Lỡ ra ông Triệu lại bảo nàng là hạng gái dâm đãng, gái ớ thì nguy to…
Vì làm tình liên miên lại uống quá nhiều thứ rượu thuốc chứa nhiều thuốc kích dục nên ông Triệu mòn mỏi dần rồi về chầu ông bà sau ba năm được làm chồng của một người đẹp…
Gia tài, của cải của ông Triệu đều lọt về tay bà Hải và Mai Hoa.
Hiện thời Mai Hoa chiếm một căn nhà lầu để ở, bà Hải và em gái nàng ở một căn, còn căn thứ ba thì cho mướn.
Nhờ về làm vợ ông Triệu mà gia đình nàng đã thoát khỏi cảnh nghèo túng.
Bà Hải đã có vốn liếng để mở tiệm buôn tạp hóa và các thứ hàng xa xỉ phẩm. Em gái Mai Hoa đã vào đại học.
Nó muốn trở thành một bác sĩ thì Mai Hoa sẽ để cho nó học cho đến khi thành tài. Có em là một nữ bác sĩ cũng được danh giá lây chứ bộ.
Bà Hải bây giờ đã có da, có thịt, lúc nào bà cũng cười toe toét với khách đến mua hàng. Bà muốn Mai Hoa phụ giúp bà trong việc buôn bán nhưng nàng từ chối.
Nàng đâu có thể ngồi bán hàng suốt ngày như thế. Nàng còn phải hưởng thụ chứ.
Lúc ông Triệu vừa mới lìa đời, Mai Hoa định chắp nối với Tấn, người tình thử nhì của nàng. Nhưng Tấn đã có vợ con. Còn mối tình đầu của nàng là Dương, thì chàng cũng đã lập gia đình. Ngày chàng hay tin Mai Hoa lên xe hoa về làm vợ một ông nhà giàu, Dương đã phát điên. Rồi chàng đau nặng. Gia đình chàng vì phải chạy chữa cho chàng nên trở thành nghèo túng.
Bây giờ thì Dương đang ở rể trong một gia đình giàu có Gia đình này chỉ có một mụn con gái. Cô này lại mê Dương, nhất định phải lấy chàng cho bằng được. Dương lấy vợ rồi vẫn tiếp tục học và hiện chàng đang học ở trường Cao Đằng Phú Thọ.
Còn anh chàng Tấn? Nghĩ đến Tấn, Mai Hoa nhìn vào gương, cười một mình.
Nàng nhớ lại, trước ngày làm đám cưới với ông Triệu, nàng đã hẹn gặp Tấn.
Hôm ấy nàng trang điểm rất lộng lẫy. Bà Hải thấy nàng trang điểm kỹ quá thì hỏi:
– Con sắp đi đâu mà trang điểm, đánh phắn, thoa son kỹ thế! Có áp-phe à?
Mai Hoa lúc đầu:
– Con không đi nói chuyện áp-phe. Hôm nay con có hẹn với anh Tấn. Mẹ có nhớ dạo trước lúc con đưa cho mẹ mấy món nữ trang để mẹ đem bán lấy tiền trả nợ, mẹ có hỏi vàng này ở đâu con có thì con chỉ thưa với mẹ là bạn bè nó thấy con nghèo quá, nó thương, nên nó cho đấy Mẹ nhớ chưa?
– Ừ mẹ nhớ ra rồi. Không có mấy món nữ trang ấy thì mẹ con mình đã khổ với chủ nợ.
– Bây giờ con nói thật cho mẹ biết. Chẳng phải bạn bè nào cho con mấy món ấy đâu. Đó là của anh Tấn, anh ấy mua tặng con đó.
– À ra của anh Tấn…
– Vâng. Con có nhiều cảm tình với anh ấy lắm. Con định hôm nay đi với anh ấy, con sẽ “cho” anh ta hưởng trinh tiết của con đấy mẹ ai Mẹ có tiếc không? Mẹ có
định bắt con phải để dành cho ông Triệu không?
Bà Hải lắc đầu:
– Hôm trước mẹ đã thuận điều kiện của con đưa ra rồi kia mà. Mẹ đâu có nợ để con phải bán trinh cho ông Triệu! ông ấy cưới được con về làm vợ là quá đủ rồi.
Mai Hoa nghe mẹ nói cảm động quá, nàng òa khóc. Nàng ôm bà Hải. Cả hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc khá lâu rồi bà Hải vuốt tóc Mai Hoa khẽ nói:
– Thôi con đi chơi với anh Tấn đi.
– Có lẽ hôm nay con sẽ đi đến tối mới về. Mẹ ở nhà đừng chờ cơm nhé.
*
* *
Nhìn thấy Mai Hoa trang điểm lộng lẫy, Tấn tấm tắc khen nàng đẹp. Hôm nay nàng không mặc áo dài mà mặc áo đầm. Chiếc váy mini để lộ cặp đùi thon dài khiến Tấn cứ liếc nhìn mãi.
Mai Hoa thấy Tấn cứ liếc mãi cặp đùi của mình thì thích chí lắm. Nàng hỏi:
– Anh thấy em mặc váy mini xem có được không? Đùi em có ngắn quá không?
Tấn khen lấy khen để:
– Em có thân hình nở nang, đều đặn, đùi lại dài và thon thì mặc váy mini trông hấp dẫn hơn áo dài chứ.
Tấn định rủ đi xi-nê như những lần trước, nhưng Mai Hoa gạt đi. Nàng bảo Tấn chở nàng lên Biên Hòa. Ăn uống xong nàng hỏi Tấn có biết chỗ nào để mượn buồng không? Tấn nghe nàng hỏi mà tưởng chừng như nàng hỏi đùa. Chàng rất ngạc nhiên tự hỏi: “Chẳng lẽ con bé này định cho mình làm thịt nó ngày hôm nay?”
Đợi Mai Hoa hỏi lần thứ nhì Tấn mới gật đầu: .
– Anh biết ở Thủ Đức có chỗ người ta thường cho các cặp nhân tình mướn nguyên căn nhà của họ trong suốt một ngày hay một đêm. Nếu em định tìm chỗ kín đáo thì ta đến mướn căn nhà ấy.
Đây là một căn nhà ngói xinh xắn với một phòng khách và một buồng ngủ có chiếc giuởng lớn có trải đệm. Mai Hoa đã bảo Tấn mua một chai champagne từ lúc còn ở Biên Hòa. Mua nước đá ở Thủ Đức.
Trong khi chờ chai rượu đủ ngấm lạnh, Mai Hoa suy nghĩ để tính xem nàng sẽ hành động như thế nào, một lát nữa đây.
Nếu cứ giả vờ ngây thơ, còn trinh trắng chưa biết đàn ông là gì và để mặc cho Tấn đóng vai chủ động thì là chuyện dễ dàng. Nhưng Mai Hoa nghĩ nếu vậy sẽ mất hứng thú vì mình cứ phải nằm ỳ ra đó như một khúc gỗ. Chán lắm? Suy tính mãi, Mai Hoa quyết định nàng sẽ cho Tấn biết sự thật. Nghĩa là nàng đã mất trinh cách nay mười ngày. Mất trinh với một người bạn đồng tuổi, mồi tình đầu của nàng. Để xem phản ứng của Tấn ra sao? Mai Hoa ngả người trên chiếc ghế sofa kê ở phòng khách. Nàng chỉ chiếc ghế thấp, kê sát sofa, và ở phía dưới chắn nàng rồi bảo Tấn ngồi đấy.
Chiếc váy minh đã ngắn, bảy giờ càng ngắn hơn. Mai Hoa kéo hai cánh tay của nàng lên phía đầu. Cái áo sơ mi ngắn tới lưng bây giờ co lên để chừa một khoảng bụng và cái rún của nàng. Tấn nhìn cặp đùi thon dài, mắt không chớp. Bỗng Mai Hoa bỏ một chân xuống đất, chân kia vẫn ở trên sofa. Cái váy ngắn hé mở ra. Tấn nhìn thấy rất rõ ràng chiếc sì-líp ni lông trắng ở bên trong. Dưới làn ni lông mỏng là một vùng đen đen hình tam giác…
Mai Hoa khẽ liếc nhìn Tấn. Chàng đang nuốt nước miếng ừng ực. Chả lẽ lại để cho nàng nhìn thấy mình đang chảy nước bọt ra vì thèm?
Bất chợt Mai Hoa nhìn thấy cái mấy thu thanh kê trên tủ búp phê. Nàng bảo Tấn:
– Anh ra vặn mấy thu thanh.. Thử tìm đài nào đang chơi nhạc khiêu vũ, vặn cho em nghe.
Tấn tìm được một đài đang chơi nhạc Nam Mỹ. Mai Hoa đứng lên bảo Tấn:
– Chúng mình ôm nhau nhảy vài bài chơi. Mặc kệ nhạc nó đánh điệu gì thì đánh, mình cứ ôm nhau nhẩy slow Anh có chiều em không?
Làm sao Tấn có thể từ chối? Hai người ôm nhau nhẩy slow trong khi nhạc từ mấy thu thanh phát ra lâ một điệu Rum ba.
Mai Hoa nói:
– Em chỉ biết nhẩy slow vì mấy con bạn em nó chỉ dậy em có điệu này. Tụi nó bảo: “ôm kép mà nhảy slow mới thú, nhạc nó đánh tang hay boston gì mình cũng bất
cần! Mình nhẩy để mùi mẫn với kép chứ bộ nhẩy để biểu diễn cho thiên hạ xem hay sao mà cần phải đi đúng nhịp?”
Tấn cười ngất trước lập luận bất cần đời và hơi kỳ cục của Mai Hoa. Nàng siết chàng hơi chặt. Hơi thở thơm tho của nàng phà vào mặt chàng khiến Tấn ngây ngất. Mai Hoa ôm sát hơn nữa. Mu của nàng bây giờ đã cọ sát với cu của Tấn.
Mặc dù có mấy lớp vải ngăn cách, sự cọ sát này cũng khiến cho Tấn rạo rực và rồi cu chàng khởi sự ngóc ngóc lên.
Tấn muốn đẩy nàng ra xa một chút nhưng Mai Hoa cứ giữ riệt chàng trong tay.
Một lát, nàng cười nho ‘nhỏ và hỏi:
– Anh để vật gì trong túi mà cứng quá vậy? Anh lấy nó ra được không? Nó cọ cọ vào em làm em nhột thấy mồ !
Tấn đỏ mặt vì ngượng nhưng chàng nghĩ: “Con bé này quái ác lắm. Đã thế thì mình nói trầy luôn thử xem nó nói sao?”
– Ừ, anh có một vật để ở trong quần. Nhưng nếu muốn lấy nó ra thì anh phải cởi quần ra. Em có dám để anh cởi quần và lấy nó ra cho em xem không?
– Dám chứ sao không!
Nói xong Mai Hoa buông Tấn ra và đẩy chàng lùi về phía đàng sau.
Nàng bước về chiếc sofa, nằm ngửa trên ghế y như lúc nãy, cười khanh khách và nói:
– Nói vậy chứ em biết cái ấy là cái gì rồi. Khỏi cần anh lấy nó ra cho em xem. Anh lại ngồi trên ghế này như hồi nãy đi, chúng mình nói chuyện một lát. à, mà rượu champagne có lẽ đã lạnh rồi đó. Anh khui ra đi. Mình vừa uống vừa trò chuyện. Mai Hoa uống hết một ly lại đòi uống nữa. Tấn mừng thầm trong bụng. Điệu này con bé sẽ say và mình sẽ tấn công nó một cách dễ dàng.
Hai ly rượu champagne làm cho Mai. Hoa hơi lâng lâng. Nàng cảm thấy đã có đủ can đảm để cho Tấn biết hết những điều mà chàng chắc chắn sẽ không thể ngờ
được. Nàng hắng giọng, từ từ bỏ một chân xuống đất, rất khoan thai, chậm chạp. Cái váy mini mở ra. Bây giờ thì nó kéo lên cao đến nửa đùi trên của nàng. Tấn nhìn chầm chập vào khoảng trống giữa hai đùi của Mai Hoa. Chiếc bikini bằng ni lông trong chẳng che dấu gì được nhiều. Vùng tam giác đen đen mờ mờ ẩn hiện khiến cho cu của Tấn vừa xìu xuống lại muốn dựng đứng lên. Để cho Tấn ngồi nhìn đờ đẫn một lát rồi Mai Hoa thong thả nói:
– Em có chuyện này muốn nói với anh. Em sắp lấy chồng
Tấn mở tròn mắt:
– Hả? Em nói sao? Em sắp lấy chồng?
– Đúng Chỉ còn độ mười hôm nữa thôi. Anh có buồn không? Em biết anh muốn cưới em. Phần em cũng rất muốn làm vợ anh, nhưng hoàn cảnh gia đình em không cho phép em được lấy người em ưng lấy.
– Mẹ em gả ép em cho người khác à?
Không, mẹ em chỉ đề nghị với em thôi. Bà không hề ép em. Nhưng em không có sự lựa chọn nào khác được nữa. Gia đình em túng bấn từ mấy năm nay, nợ nần ngập đầu ngập cổ. Chẳng có cách nào thanh toán được tất cả những món nợ ấy. Em gái của em lại cần phải có tương lai. Nó muốn vào trường y khoa. Vậy phải có tiền để trả nợ; tiền cho đứa em gái vào đại học, học trong bảy, tám năm; tiền chi dụng hàng ngày cho cả gia đình. Có lẽ anh chưa lâm vào cảnh túng thiếu bao giờ phải không? Như vậy anh đâu có thể nào hiểu nổi tâm trạng của mẹ em, của em.
– Rồi sao? Em bán mình như nàng Kiều để cho gia đình thoái khỏi cảnh nghèo à?
– Cũng gần như thế! Em sẽ lấy một ông chồng già. Nhưng ông ta có tài sản. Cả gia đình em sẽ được sống trong thoải mái, thanh nhàn…
– Em đã quyết định rồi sao? ông nào mà tốt số vậy?
– Để khi em về nhà chồng rồi anh khắc biết. Chuyện đám cưới đã được xếp đặt xong hết rồi. Không có thể dời đổi hay bãi bỏ. Xem như định mệnh đã an bài như vậy. Em không thể chạy trốn định mệnh được.
– Rồi phần anh thì sao? Tấn hỏi một cách khổ sở…
– Thì rồi anh sẽ phải quên em đi. Bây giờ thì anh buồn và đau khổ vì không cưới được em nhưng chỉ độ một năm nữa là anh có thể cưới vợ và quên em ngay đấy mà!
(Hết Phần 7 … Xin mời xem tiếp Phần 8)