Đam Mê Dục Vọng - Phần 24
Phần 24: Đam Mê
Trong khi cả bọn Bích, Mai Hoa, và đám tâm phúc của hai ông Cù và Dẹp phởn phơ tổ chức tiệc tùng để ăn mừng chuyến hàng quan trọng đã về Sài gòn và đã được phân phối thì tại dinh của đại tướng Sa Lăng cũng có những cuộc họp quan trọng.
Những buổi họp này không do ông đại tướng triệu tập bàn về tình hình quân sự hay chiến lược, chiến thuật đối phó với quân VC. Tất cả các cuộc họp đều do bà vợ nhỏ của đại tướng chủ tọa. ông đại tướng không tham dự vì những chuyện này không thuộc thẩm quyền của ông.
Từ ngày bà vợ chính thức của ông, bà vợ lớn, qua đời thì ông đại tướng hoàn toàn bị bà Dưỡng, tức bà vợ nhỏ áp đảo Ngoài chuyện quân sự ra, nhất nhất những vụ áp-phe mua quan, bán tước, thuyên chuyển nhân sự, chuyển ngân lậu, xuất cảng lậu đều do bà Dưỡng chỉ huy. Ông đại tướng đã tuyên bố với đám hầu cận tâm phúc của bà Dưỡng như thế.
Cho nên ông không hiện diện trong những cuộc họp này là chuyện dĩ nhiên.
Buổi họp tồi nay có cả sự hiện diện của trung tá Dục, từ vùng ba biên giới về.
Bà đại tướng mở lời trước:
– Tôi xin giới thiệu với các anh chị em hiện diện nơi đây: ông trung tá Dục, tham mưu của bộ chỉ huy các đơn vị trú đóng tại vùng ba biên giới.
Mọi người ngỏ lời chào trung tá Dục. ông này liền đi ngay vào đề: ông cho biết có một tổ chức buôn lậu quan trọng đã dùng vùng ba biên giới làm nơi chuyển hàng lậu từ bên Lào về Việt Nam:
Bà đại tướng chân lại:
– Trung tá có biết họ chuyển hàng về là loại hàng gì không?
– Dạ, thì còn loại hàng nào khác hơn là thuốc phiện và bạch phiến, thưa bà đại tướng.
Bà Dượng gật gù:
– Tôi cũng đoán như thế. Họ dùng hành lang nào ông có biết chứ?
– Dạ biết.
Trung tá Dục lấy từ cặp da ra một bản đồ quân sự. Ông chỉ cho mọi người xem hành lang và địa điểm mà tổ chức buôn lậu dùng để giao hàng và chuyển hàng. .
Một người hỏi:
– Thế cấp chỉ huy của trung tá không hay biết gì sao?
– Biết chớ. Theo tôi đoán. Nhưng có lẽ đại tá chỉ huy trưởng cố ý làm ngơ cho bọn ấy đi qua thong thả !
Bà Dưỡng:
– Vậy à? Trung tá có chắc như vậy không?
– Dạ thưa chắc. Vì ổng ra lệnh hành quân vào đúng thời điểm bọn buôn lậu đi qua nơi chúng tôi trú đóng. Cho nên hành lang được bỏ ngỏ và những người kia đi qua chỗ ấy như chỗ không người.
– Thế còn tụi VC? Tụi nó cũng lẩn quẩn trong vùng ấy kia mà?
– Chắc tụi VC cũng biết là có đám buôn lậu sắp chuyển hàng qua vùng ba biên giới. Cho nên đồng lúc với cuộc hành quân của đơn vị tôi, do đại tá Đoàn đích thân chỉ huy, thì tụi VC cũng hành quân. Có điều là tụi nó chuyển quân đi ngược hắn lại với phía đơn vị của tôi Chúng tôi đi về hướng tây thì tụi nó đi về hướng đông.
– Nghĩa là hai bên không thể chạm trán nhau?
– Dạ đúng. Xem như cả hai bên đều đi chơi trong rừng vài ba bữa vậy đó.
Bà Dưỡng cười khanh khách:
– Nếu đúng như vậy thì quả đại tá Đoàn thương lính lắm nhỉ? Hành quân mà không đụng độ, không bị thiệt hại nào cả. Khỏe ru.
Cười xong, bà Dưỡng nghiêm ngay nét mặt và bà tiết lộ kế hoạch của bà. Mọi người thảo luận trong suốt hai giờ đồng hồ rồi giải tán. Trung tá Dục được giao phó nhiệm vụ phải báo cáo ngay những tin tức liên quan tới các cuộc chuyển hàng xuyên rừng của tổ chức buôn lậu mà ông tiết lộ.
Hôm sau, bà Dượng cho gọi ngay các sĩ quan trong ngành an ninh, tình báo thuộc diện đàn em tín cẩn tới, và ra lệnh:
– Có một tổ chức buôn lậu thuốc phiện rất lớn đang hoạt động tại Sài gòn, Chợ lớn. Các ông phải điều tra, thu thập đủ mọi tin tức, dữ kiện và báo cáo cho tôi biết ngay.
Hai tuần lễ sau đó, khi đã nắm được một số tin tức trong tay, bà Dưỡng bèn ra lệnh cho các sĩ quan tình báo, an ninh bảo họ phải làm theo đúng chỉ thị của bà.
Ra lệnh xong bà ngồi nghĩ kế hoạch. Bà nói một mình :
– Hừ, té ra Lý Long cũng nằm trong tổ chức của bọn này. Vậy mà mình cứ tưởng hắn chỉ mua đồng quan Pháp để chuyển ngân. Mình phải phá vỡ tổ chức này mới được. Còn cái con nhỏ tụi nó báo cáo nói nó tên Mai Hoa, có nhiều thủ đoạn và có sắc đẹp mê hồn thì hắn nhiên không thể để nó yên thân được. Triệt hạ con nhỏ này đi là bọn Lý Long và Vân Bích sẽ run sợ và giải tán tổ chức của chúng ngay. Rồi ninh sẽ ép buộc lão Lý Long phải gia nhập lổ chức của mình, lãnh phần phân phối hàng y như lão đã giúp bọn Bích và Mai Hoa vậy. Ha… ha… ha…, thuốc phiện là thứ hàng buôn một lời mười vậy mà lâu nay mình không nghĩ ra! May có thằng Dục nó trung thành với mình, nó về báo cáo cho mình biết về tụi con Hoa và vợ chồng thằng Thảng tổ chức đi xuyên rừng đưa thuốc phiện về Sài gòn bán, mình mới hay lự sự. Vậy mình phải dẹp ngay tụi kia đi để mình thay vào đó mà hưởng lợi chứ. ông nhà này đang nắm quyền hành trong tay, ta không lợi dụng để mưu lợi, lạo tài sản thì hóa ra ta ngu muội quá!
Đêm hôm ấy bà Dượng thủ thỉ với ông đại tướng Sa Lăng. ông này khen vợ có nhiều mưa trí, nhưng ông khuyên bà nên qua bên dinh quốc trưởng trình bày cho
phu nhân quốc trưởng biết nội vụ và lôi kéo bà ấy vào một phe. Có như thế thì làm ăn mới trôi chảy và bền bỉ.
Bà Dưỡng hôn đại tướng Sa Lăng (có nhiều người gọi ông này là tướng Sả Láng vì ông ta dám chơi xả láng trong những áp-phe khổng lồ do bà vợ ông ta bày ra). Bà
nũng nịu:
– Ông nói phải lắm. ông biết nghĩ xa lắm, hèn chi người ta phong cho ông chức đại tướng! Để ngày mai, em qua bên dinh quốc trưởng trình bày cho phu nhân biết vụ
này và kéo bà ta vào tổ chức của em. Thế là mình tha hồ tung hoành chẳng có đứa nào dám đụng vào. Hà… hà… nếu em làm ăn trôi chảy, mình sẽ tạo được số vốn khổng lồ và em sẽ chuyển hết sang bên Thụy Sĩ, gởi vào ngân hàng bên ấy, trong một trương mục vô danh. Sau này anh về hưu trí mình tha hồ mà hưởng !
Rồi bà Dượng vừa cười vừa ra lệnh cho chồng:
– Để ăn mừng vụ này, anh phải trả bài ngay bây giờ. Cho em vui vui một chút coi nào. Nhắm chừng anh trả nổi hai bài hay không? Em lấy củ sâm Cao Ly cho anh nhai và nuốt nhé?
Ông đại tướng ừ, ừ, nhưng trong bụng ông chằng thấy hứng tí nào. ông đang nghĩ đến mấy con nhỏ mơn mởn mà mỗi lần ông ra Cạp Saint Jacques (sau này gọi là
Vũng Tàu) hay lên cao nguyên, tụi nó vẫn dắt đến để dâng cho ông, ông nhớ tới những quả táo tàu mà ông tự tay móc ra từ trong âm hộ mấy con nhỏ mười sáu, mười bảy. Móc ra ăn ngon lành vào buổi sáng, trước khi ăn điểm tâm.
Những quả táo này đã được nhét vào âm hộ của mấy con nhỏ từ lúc chập tối hôm trước, sau khi mấy đứa này tắm rửa sạch sẽ. Đêm nằm ngủ, mấy con nhỏ này phải kẹp đùi lại để cho chất bổ ngấm vào trái táo. Sáng ra, trái táo không còn khô và răn rúm nữa. Nó căng phồng vì ngấm những chất tinh túy ở trong lồn. ăn vào bổ ơi là bổ! Ông Sả Láng hỏi tụi phục dịch: vì sao biết cách ngâm táo như thế, thì tụi hầu cận nói đó là làm theo mấy ông hoàng đế bên Tàu ngày xưa? Các ông vua Tàu đều ăn táo theo cách như vậy cho nên mấy ổng mới có sức mà làm tình hằng đêm với đám ái phi, cung tần, mỹ nữ, và kéo dài suốt mấy chục năm như thế!
Có điều đám hầu cận của tướng Sả Láng không cho ông biết là đám con gái được chọn để ngâm táo cho vua sợi đều là gái còn trinh. Chúng chỉ nói là gái còn nhỏ tuổi thế thôi. Nói cho ông Sả Láng biết phải chọn gái trinh, rồi ông cũng đòi như vậy thì tụi hầu cận tìm đâu ra gái trinh mà ngâm táo?
Trong khi ông Sả Láng nghĩ ngợi về tác dụng của táo tàu ngâm trong lồn con gái, thì bà vợ của ông đưa cho ông một củ sâm màu hồng bảo ông nhai và ngậm đi cho có sức mà phục vụ bà đêm nay. ông đại tướng ngán ngẩm, bỏ củ sâm vào miệng nhai. Quay lại thì đã thấy bà đại tướng hoàn toàn khỏa thân. Nhìn thân hình phì nộn của bà, ông chán ngán nhưng ông vốn rất nể bà nên đành cởi áo quần ra để chuẩn bị trả bài. Tuy nhiên ông tự an ủi lấy mình mầng tuy bà Dượng có da có thịt nhưng vẫn còn ngon lành. Bà đầm, vợ quá cố của ông, bự hơn bà này nhiều.
Còn cái âm hộ của bà đầm thì nó to như cái quạt giấy chứ đâu có nhỏ xíu như của đàn bà An Nam?
*
* *
Tối nay lại có họp bộ tham mưu tại nhà thầu khoán Thảng. Sau khi chia chác số tiền lời của chuyến hàng đầu, mọi người cảm thấy phởn phơ và lạc quan. Chuyến trước hàng về êm ru, không xảy ra một bắt ngờ nhỏ nhặt nào thì ai nấy đều lạc quan là chuyện dĩ nhiên.
Đêm nay họp là để thảo luận về chuyến hàng sắp tới Mọi sự xếp đặt giống y như chuyến trước, duy có sự mới mẻ là chuyến hàng này số lượng hàng sẽ nhiều hơn
lần trước. Đây là một quyết định của Vân Bích. Nàng đưa ra lý do: hiện tại tổ chức còn giữ được sự bí mật tuyệt đối, vậy cần phải lấy thêm hàng để mọi người được chia nhiều hơn. Biết đâu chừng mai kia, công việc làm ăn bị lộ, mình phải tạm ngưng.
Sự lo xa của Bích được mọi người tán thành. Sau cuộc họp, Lý Long ở nán lại. ông ta cười hề hề, nói với Mai Hoa:
– Tôi có một ít quà, mua từ Hongkong và Singapore về. Có áo xường xám, gấm thứ thiệt và áo lụa loại thượng hạng. Tôi muốn đem đến biếu cô. Xin cô cho biết nhà để ngày mai tôi đem lại.
Mai Hoa cười duyên:
– Cám ơn xinh xàng có lòng tốt tặng quà. Sao xinh xàng không để mấy món ấy cho bà Kim Linh?
Lý Long ngạc nhiên:
– Ủa, cô cũng biết Kim Linh à? Ai nói cho cô biết vậy?
– Thì tôi hoạt động trong giới buôn lậu, tôi phải có tin tức về những nhân vật trong giới buôn lậu của mình chứ. Tôi biết bà Kim Linh đang chỉ huy hệ thống phân phối hàng lậu của người ta giao cho xinh xàng. Có đúng vậy không?
– Đúng, đúng lắm. Cô Mai Hoa quen biết nhiều người nên thông thạo tin tức là chuyện tất nhiên. Chẳng những cô có sắc đẹp mà còn giỏi về chuyện làm ăn, tôi
rất khâm phục cô. Vậy cô nhận mấy món quà của tôi chứ?
Mai Hoa cũng muốn lấy lòng lão Tàu triệu phú này, nên nàng gật đầu ưng thuận.
Hôm sau, Lý Long bảo chứng Cẩu lái xe lại nhà của Mai Hoa ở đường Legrand De La Liraye (đường Phan Thanh Giản về sau này).
Sau khi nhận gói quà to tướng, Mai Hoa mời Lý Long dùng trà và ăn bánh. Nhân dịp Lý Long lại nhắc lại lời cầu hôn.
Mai Hoa bảo:
– Tôi có lập trường, chắc hẳn chị Bích có nói cho ông biết về lập trường của tôi?
– Xin Mai Hoa tự nhắc lại cho tôi nghe xem nào?
Mai Hoa hắng giọng:
– Trước tiên là lấy ông rồi, tôi vẫn ở nhà này. Tôi quen ở nhà này, không muốn dọn đi đâu hết. Điều thứ hai, là tôi hoàn toàn được tự do, muốn làm gì thì làm. Tôi có nhiều bạn trai, không thể vì chuyện lấy ông mà tôi phải tù bỏ hết bạn bè. ông phải thông cảm và hứa sẽ không tỏ ra ghen tuông gì cả. Điều thứ ba, ông phải giao hết hệ thống phân phối ở vùng Sài gòn và các tỉnh Hậu Giang cho tôi chỉ huy. Vùng Chợ lớn và các tỉnh cao nguyên, miền trung tôi không dính dáng. Dĩ nhiên, tôi điều khiển hệ thống thì tôi phải nằm giữ mọi khoản chi, thu. Tiền thu về, tôi cất. Tiền mua hàng, tôi xuất… Vậy nếu ông thấy có thể chấp thuận được cả ba điều kiện trên thì chúng ta sẽ bàn tiếp nối tới những việc khác.
Lý Xì thẩu ngồi thừ ra, nghĩ ngợi. Sau cùng ông ta hứa sẽ trả lời, cũng tại nhà này vào tuần sau.
Lý Long ra về rồi, Mai Hoa gọi điện thoại cho Bích thuật lại cuộc gặp gỡ.
Bích nói:
– Xem chừng lão ấy mê mệt em rồi đó. Y có thể chấp thuận điều kiện thứ nhất và thứ ba của em dễ dàng, duy chỉ có điều kiện em giữ tự do đi lại với bạn trai thì hơi
khó cho y thôi. Đàng ông cũng ghen chứ bộ !
Mai Hoa cười hình hích:
– Như lão ấy thì làm sao có thể thỏa mãn em? Cho là lão uống thuốc Tàu, uống sâm nhung đi chăng nữa cũng vậy thôi. Nếu lão ghen thì coi như chuyện bất thành.
Ngay sau khi đưa Lý Long trở về Chợ lớn, A Cẩu bèn tìm cách gặp riêng bà chủ của hắn là Kim Linh. Hắn cho Kim Linh biết địa chỉ của Mai Hoa và nói:
– Hồi tối hôm qua, đại nhân nhà này có gặp cô Mai Hoa. ổng khệ nệ khiêng mấy gói quà đem cho cô ta.
Kim Linh nghe báo cáo xong, bảo thằng Cẩu:
– Nếu ổng tới đó lần nữa, mày tìm cách thông tin cho tao hay. Ráng tìm điện thoại mà gọi cho tao.
A Cẩu về rồi, Kim Linh cho con ở đi gọi thằng Thoáng và thằng Phóng. Hai tên này thuộc loại du đãng có thành tích. Cả hai đều phục tài nghệ của Kim Linh nên
chúng trở thành bộ hạ tín cẩn của nàng. Chúng cũng nằm trong hệ thống phân phối thuốc phiện của Lý Long và được giao cho nhiệm vụ phải bảo vệ Kim Linh, bảo vệ hàng mỗi khi hàng được di chuyển từ nơi cất dấu đến chỗ của khách mua.
Hai tên Thoáng, Phóng đến trình diện Kim Linh. Chúng được nàng giao nhiệm vụ và được Kim Linh ứng trước cho một khoản tiền.